"Aaaa!"
Tứ chi Đường Tuấn bị đạp gãy, thống khổ kêu thảm thiết.
Anh ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể di chuyển được nữa.
Toàn thân trên dưới đều cảm thấy đau đớn kịch liệt, chỉ có thể xụi lơ tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc.
"Dương Thiên! Đừng để tao tìm được cơ hội, bằng không nhất định sẽ để cho mày sống không bằng chết!", Đường Tuấn giận dữ quát.
"Anh không có cơ hội đâu!" Dương Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó một cước đá bay Đường Tuấn.
Không biết là cố ý hay là cố ý, thân thể Đường Tuấn bị phế đi tứ chi trực tiếp nện ở trước mặt đám người Đường Chính Lâm, Hoàng Thừa Quốc.
Đường Tuấn nhìn thấy Đường Chính Lâm, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, nước mắt trên mặt anh ta chảy ròng ròng, nói: "Ông nội! Ông nội! Vừa rồi đều là do Dương Thiên cậu ta ép cháu! Cháu... cháu cũng không muốn làm như vậy!"
"Hừ!" Đường Chính Lâm tức giận hừ lạnh, dĩ nhiên cũng không thèm liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cái.
Hành vi của Đường Tuấn hoàn toàn làm cho ông ta thất vọng, có đứa cháu như vậy tồn tại, quả thực chính là sỉ nhục của Đường Chính Lâm.
Đám người Hoàng Thừa Quốc nhìn Đường Tuấn, trên mặt tất cả đều lộ ra thần sắc lạnh lùng.
"Linh Kiệt! Dựa theo quy tắc của Long tổ, ra tay với đồng bào, mưu toan sát hại thân nhân của mình còn có thành viên Long tổ, hẳn là bị trừng phạt như thế nào?"
Hoàng Thừa Quốc lớn tiếng nói.
"Tổ trưởng, hẳn là lập tức tiếp nhận tử hình!" Cố Linh Kiệt ở bên cạnh lạnh lùng nói, nhìn về phía Đường Tuấn, khuôn mặt cũng mang theo sát ý.
Hành vi của Đường Tuấn đã chọc giận cả Long tổ.
"Chính Lâm, ông cảm thấy thế nào?" Hoàng Thừa Quốc hỏi.
"Đường Tuấn vi phạm quy tắc Long tổ nghiêm trọng, xử phạt tử hình, tôi không có bất kỳ ý kiến gì!" Đường Chính Lâm nhắm mắt lại, trong mắt thế nhưng lại chảy ra nước mắt, nhưng ông ta lại kiên định nói.
"Ông nội, cháu không muốn chết! Đường gia chúng ta chỉ có hai người chúng ta! Cháu chết Đường gia chúng ta liền tuyệt hậu!" Đường Tuấn còn đang không ngừng cầu xin tha thứ, sau đó một đạo kiếm khí đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt cắt đứt cổ họng của anh ta.
Trong hai mắt Đường Tuấn còn có vẻ khó tin, các loại cảm xúc phức tạp, oán độc, phẫn nộ, không cam lòng, hối hận, ngay sau đó hai mắt ảm đạm.
Đường Tuấn chết!
Dương Thiên nhìn thi thể Đường Tuấn, tâm tình trong lòng cũng rất phức tạp.
Hơn nửa năm trôi qua, Đường Tuấn chung quy vẫn chết!
Hơn nữa kết quả cuối cùng vẫn có thể làm cho hắn tiếp nhận.
Ở trong lòng hắn, kỳ thật là không muốn chân chính đối địch cùng Long tổ.
Một người đàn ông trung niên tóc bạc trực tiếp bay tới, sau lưng đeo một thanh thần kiếm màu tím.
Chính là Long Kinh Thiên.
"Hừ! Nghiệp súc!"
Long Kinh Thiên chán ghét nhìn thoáng qua thi thể Đường Tuấn.
"Sư phụ"
"Long tiền bối"
Dương Thiên cũng trầm mặc không nói, đối với Đường Chính Lâm mà nói, Đường Tuấn nói cháu nội của ông ta, là thân nhân duy nhất của ông ta, nhưng đối với Dương Thiên mà nói, Đường Tuấn lại là kẻ thù, lập trường bất đồng, Dương Thiên chỉ cầu không thẹn vô tâm!