Truyện Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL) : chương 14: kiểu thân phận gì?
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
-
Phúc Vương
Chương 14: Kiểu thân phận gì?
Kiểu thân phận gì?
Ông ấy từng là một trong sáu bộ trưởng của Bộ Tài chính, chức vụ nghề nghiệp hạng hai.
Phụ trách đất đai, thuế má, hộ khẩu, quân nhu, tiền lương, lương thực, thu chi tài chính...v...v.
Trong thời gian công tác, ông ấy còn được phong là Triệu Thần Tài.
Sau này ông ấy giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, từ chức về quê lại gia nhập giới kinh doanh. Một tay xây dựng nên đế chế kinh doanh như Tập đoàn Triệu thị bây giờ. Công ty bất ngờ nổi lên và nhanh chóng trở thành một trong 100 công ty hàng đầu thế giới.
Hiện nay, tài sản do nhà họ Triệu nắm giữ không dám nói là giàu có bằng cả nước nhưng nhìn toàn bộ Đại Hạ cũng thuộc vào top ba.
Khi làm quan chức, ông ấy giữ chức vụ rất quan trọng. Còn khi làm thương gia lại giàu có nhất một vùng.
Trong suốt cuộc đời của ông cụ Triệu tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Hiếm có người nào có thể thành công trong cả đường làm quan chức lẫn công việc kinh doanh.
Hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của ông cụ Triệu.
Vốn chính là một ngày vui mừng, lại được cháu gái nhỏ tặng một bức tượng Phật bằng ngọc khiến ông cụ yêu thích không buông tay.
Hơn nữa từ sau khi nhận được tượng Phật ngọc, tinh thần của ông cụ Triệu ngày càng tốt lên, sắc mặt bừng sáng, bỗng như trẻ ra cả chục tuổi.
Lại nghe cháu gái Triệu Uyển Đình kể về những biến cố bất ngờ trong lần tranh đoạt tượng Phật ngọc.
"Tên Hắc Long Vương này thật sự là coi trời bằng vung. Ngay cả nhà họ Triệu của ta mà cũng dám lừa gạt? Xem ra chúng ta cần phải tìm người đập cho hắn tỉnh ra!"
Ông cụ Triệu phẫn nộ với những hành động của Hắc Long Vương, đồng thời ông ấy cũng sinh ra hứng thú lớn với Diệp Lâm đã ra tay tương trợ.
"Cậu nhóc nhà họ Diệp đó ư?"
"Tai nạn xe hơi năm đó gây ồn ào huyên náo rất lớn. Thật ra ta cũng có nghe nói tới."
"Cậu nhóc kia ở tù mấy năm, lại trở nên cường đại hơn, quả thực là một chuyện kỳ lạ trên đời."
"Nếu đây là sự thật, từ nay trở đi tất cả những thành viên bất tài trong nhà họ Triệu cũng nên bị tống vào tù để rèn luyện!"
Thế là ông cụ Triệu đích thân bưng rượu dẫn đám người xuống tầng.
Thứ nhất là vì tâm tình vui vẻ. Thứ hai cũng là để bày tỏ lòng biết ơn Diệp Lâm đã cứu cháu gái Uyển Đình của mình. Và quan trọng nhất, đương nhiên là muốn tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của cậu nhóc nhà họ Diệp kia.
Cùng lúc đó, sau khi thấy ông cụ Triệu tự mình xuống tầng kính rượu? Mọi người trong hội trường tầng một đều kinh ngạc không thôi.
Mọi người đều thắc mắc, tên họ Diệp này có tài đức gì mà có thể khiến cho một người như ông cụ Triệu đích thân làm việc đó?
Chưa kể Diệp Lâm chỉ là một tên bị gia đình bị ruồng bỏ, cho dù ông già nhà họ Diệp có đến cũng chỉ có thể lên tầng kính rượu.
Hiện trường cũng chỉ có mình Diệp Lâm là bộ dáng như thường, nhìn sắc mặt ông cụ Triệu không khỏi âm thầm lắc đầu.
Vốn dĩ ông lão đã tuổi già sức yếu, lại mắc nhiều bệnh mãn tính, cuộc đời cũng sắp đi đến hồi kết.
Nhưng hôm nay lại bị tà khí từ tượng Phật ngọc tà vật kia xâm nhập vào cơ thể.
Tuy nhìn qua mặt mày hồng hào nhưng kỳ thật chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Tà khí xâm nhập cơ thể đang tăng tốc đốt cháy sinh mệnh của ông cụ.
Chẳng qua bản thân ông cụ không tự biết lại còn cảm thấy tốt đẹp.
Diệp Lâm ước chừng trong vòng ba ngày ông cụ tất sẽ chết.
"Chàng trai trẻ, cậu là Diệp Lâm sao? Được, không tệ, rất có khí lực!"
Ông cụ Triệu đã gặp vô số người. Đám con cháu nhìn thấy người địa vị cao như ông ấy đều cúi thấp đầu, thái độ lo lắng và khiêm tốn.
Nhưng khi Diệp Lâm đối mặt với ông ấy, thần thái tự nhiên, không màng hơn thua, không khỏi khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Lúc này, ngay cả trong lòng ông cụ Triệu cũng không khỏi thắc mắc, loại ngục giam nào có thể giáo dục lao động ra một người tài giỏi như vậy?
“Uyển Đình đã nói với tôi. Nếu không có cậu ra tay cứu giúp thì hiện tại con bé chỉ sợ đã xảy ra tai nạn xe cộ phải nhập viện. Cả tượng Phật ngọc này cũng đã bị đám người Hắc Long cướp đi."
Nói đến đây, ông cụ Triệu lại còn lấy tượng Phật ngọc mang theo bên mình ra, yêu thích không buông tay.
"Nào chàng trai trẻ, tôi mời cậu một ly!"
"Cảm ơn ông cụ Triệu."
Diệp Lâm cũng cùng ông ấy uống một ly.
Sau khi uống rượu, ông cụ Triệu giả vờ tức giận trách cháu gái: “Uyển Đình, là do cháu làm việc không chu toàn. Hôm nay là đại thọ thứ tám mươi của ông. Nếu Tiểu Diệp tử đã đến rồi, sao cháu không mời cậu ấy lên tầng, cùng nhau ăn một bữa?"
“Cháu đã mời rồi.” Triệu Uyển Đình cười khổ nói: “Anh Diệp tình cờ gặp một bạn cùng lớp ở đây, muốn ăn tối cùng cô ấy nên không đi lên.”
Danh Sách Chương: