Nghe vậy, mọi người đều ồ lên.
Quốc sư giả lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, không biết là Diệp Lâm đang nói khoác hay là thật sự có cách?
Lúc này, Diệp Lâm đi lên phía trước một bước, có loại khí thế muôn sông nghìn núi. Quốc sư giả thấy vậy thì sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, thậm chí có suy nghĩ chạy khỏ nơi này.
Ngay sau đó, Diệp Lâm vận chuyển lực lượng linh hồn kì lân trong cơ thể, hét to lên: “Yêu nghiệt, còn không mau hiện nguyên hình!”
Giọng nói của Diệp Lâm giống như sấm sét nổ vang, phía sau mơ hồ xuất hiện bóng dáng kì lân khổng lồ bao phủ khắp toàn trường.
Ở trong mắt người ngoài, người ngoài không thấy bóng mờ bao phủ toàn trường kia.
Nhưng ở trong mắt quốc sư, quốc sư lại thấy rất rõ ràng, lại còn cực kì sợ hãi.
“Quả nhiên là hồn kỳ lân!”
Tư Đồ Nhật Thăng đứng ở bên ngoài, cảm nhận rõ ràng uy áp đến từ bóng mờ kia, vậy nên không còn nghi ngờ việc Diệp Lâm chính là truyền nhân của sở trưởng Sở Trấn yêu.
Dù là Thiên Lộc bảo tháp có thể cắn nuốt tất cả yêu tà hay là hồn Kì Lân có thể dọa sợ tất cả yêu quái, đều chỉ có sở trưởng các đời mới có thể dùng được hai loại chí bảo ấy của Sở Trấn yêu.
Nhất là hồn Kì Lân, nó chính là một sợi hồn phách của thần thú Kì Lân dung nhập trong cơ thể, bình thường không có vẻ gì, chỉ có lúc gặp yêu tà mới có thể bùng nổ uy lực, là thứ duy nhất tồn tại trên thế gian có thể truyền thừa qua các đời sở trưởng.
Hiện giờ, Diệp Lâm thả ra lực lượng hồn Kì Lân, giống như là Kì Lân hạ phàm, trấn áp toàn trường.
Người bình thường không bị ảnh hưởng gì cả, chỉ có yêu ma quỷ quái là vô thức cảm thấy sợ hãi, lại không hiểu vì sao sợ hãi.
“A…”
Dưới uy áp mạnh mẽ, quốc sư giả cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, thần hồn chấn động, dần dần ra khỏi thân thể.
Thấy vậy, Diệp Lâm lập tức giơ tay lên nắm một cái.
Bóng dáng kỳ lân phía sau cũng giơ tay lên nắm yêu hồn của quốc sư giả.
Một luồng yêu hồn lập tức bị kéo mạnh ra khỏi cơ thể quốc sư.
Diệp Lâm nắm chặt yêu hồn trong tay, thực tế là lực lượng hồn kỳ lân nắm chặt yêu hồn.
Ngay sau đó, Diệp Lâm trở tay đánh một chưởng vào ông cụ gầy yếu, thực tế là đánh hồn phách ra khỏi cơ thể.
Ngay sau đó, một người, một yêu, hai luồng hồn phách về đến cơ thể của mình sau cái phất tay của Diệp Lâm.
“A!”
Quốc sư hô lên một tiếng, sau đó vui vẻ nói: “Tôi quay về rồi… Tôi biến về rồi…”
Còn tên quốc sư giả kia bị buộc nhét vào trong cơ thể ông cụ gầy yếu, ho khan liên tục, vừa tức giận vừa sốt ruột.
“Nhãi ranh!”
“Tao và mày không thù không oán, vì sao mày cứ phá hư chuyện tốt của tao hoài vậy?”
Ông cụ kia trừng Diệp Lâm bằng đôi mắt giận dữ như muốn tóe ra lửa.
Ông ta tính kế nhiều năm, bây giờ tất cả đều như nước chảy về biển đông.
Sao ông ta có thể không hận cho được chứ?
“Chính tà không đội trời chung!” Diệp Lâm lạnh nhạt nói: “Người và yêu cũng giống như thế! Ông không cùng tộc với tôi, sao tôi có thể tha cho ông được?”
“Các vị, vụ án quốc sư thật giả đã được tôi phá án rồi, các vị tin được chưa?”
Nghe vậy, quốc sư dẫn đầu đứng dậy, khom người, nói bằng giọng điệu biết ơn: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi!”
Còn ba vị đứng đầu ba bộ, tuy rằng ai cũng cảm thấy khó tin, nhưng có nhân chứng vật chứng trước mắt, lại không thể không tin.
Ai cũng không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại xoay ngược 180° như thế.
“Thật không ngờ, nhiều năm trôi qua rồi… quốc sư làm quan chung một triều chung với chúng ta lại là giả?” Chánh án Tòa án nhân dân cảm thán.
“Che giấu sâu thật đấy…” Viện trưởng Viện kiểm sát cũng cảm thán liên tục.