“Anh Nghiêm, đây là bạn của anh hả?” Hầu Quán Quân thấy Diệp Lâm dù đứng giữa đám đông thì cũng có vẻ nổi bật hơn người, nhìn là biết ngay cao thủ giấu tài.
Anh ta cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ một tên thư sinh yếu đuối như Nghiêm Bất Khí lại quen biết một vị cao thủ như thế?
“Bạn hả?” Nghiêm Bất Khí cười khinh thường: “Chắc là vậy, mà nói đúng hơn là đối thủ cũ của tôi!”
Nghe vậy, Hầu Quán Quân giật mình, thầm nghĩ không thể nào đâu, nhìn anh yếu đuối vậy sao có thể là đối thủ của vị cao thủ kia được?
Lúc này, Nghiêm Bất Khí nhìn từ trên cao xuống Diệp Lâm, ngạo nghễ nói: “Anh Diệp, sao hả?”
“Tuy rằng ngày xưa anh có thể hơn tôi một chút xíu về cầm kỳ thi họa, nhưng đó chỉ là mấy thứ thường thường thôi.”
“Tất cả đều là thấp kém, chỉ có đọc sách cấp cao!”
“Hiện giờ tôi đỗ Trạng Nguyên, tương lai tươi sáng, nở mày nở mặt, là con cưng của trời trong mắt mọi người!”
“Còn anh, anh chỉ là một hạt cát trong sa mạc, một sự tồn tại không chút nổi bật trong đám người, sau này chỉ có thể ngước lên nhìn tôi.”
Ở trong mắt Nghiêm Bất Khí, mình là người cười tới cuối cùng, mình mới là người thắng lớn nhất.
“Ha ha…” Diệp Lâm cười khẽ: “Anh vẫn như ngày nào, cũng chỉ thế mà thôi!”
Diệp Lâm thấy Bất Khí vẫn như ngày nào.
"Ha ha, anh có ga cũng vô dụng thôi!" Nghiêm túc Bất động ý cười nói: y giờ tôi đã đỗ Trạng Nguyên, và anh vẫn chỉ là người không có công danh.”
“Sự chênh lệch giữa hai chúng ta sẽ càng lớn, không thể so sánh được.”
Lúc này, Hầu Quân đứng bên cạnh nói xen vào: “Anh Nghiêm nói sai rồi.”
"Cuộc đời không chỉ có một con đường là khoa cử, đúng với câu 'học thành văn võ thuật, báo với đế vương gia'."
“Tôi tin với thân thủ của anh Diệp, nếu anh ấy muốn vương triều triều đình thì sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Dứt lời, Hầu Quân Quá tay với Diệp Lâm, cửa hàng cao giọng nói: “Tôi là Hầu Quán Quân, cha hồi chức ở phủ Đô Úy, nếu anh Diệp có ý thì có thể báo tên với tôi, phủ Đô Úy chào đón các anh hùng tứ phương.”
Nguyên , đúng là có một ít tài năng.
"Cảm ơn!" Diệp Lâm cũng nhớ kĩ anh ta.
"Ồ, tưởng sao, hóa ra là đến tỉnh bợ Võ Trạng Nguyên?"
Đúng lúc này, một nhà cách Diệp Lâm không đột nhiên mở một cánh cửa sổ.
“Tiểu thư, cô xem qua, hôm nay có Trạng Nguyên phố, hoành nhiệt quá đi!”
Theo tiếng nói vang lên, hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện trước cửa sổ nhìn ra phía xa xa.
Ý cười tươi, đôi mắt rạng rỡ, ánh mắt nhìn quanh, có vẻ rực rỡ.
Mọi người ở dưới lầu thấy vậy đều nhìn ngây cả người.
Ngay cả Bất Khí cũng nhìn lên người đẹp trên lầu, tim đập thình thịch, trong ăn hoa non:
“Từ xa người nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên từ dòng nước trong.
…
Trôi theo sông dài trở lại,
Nỗi nhớ miên man đằng sau đàg*.”