“Quả nhiên, nắm đấm có hiệu quả hơn nói chuyện!” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay lúc này…
Giao long đang bò dậy từ trên mặt đất phun ra một ngọn lửa về phía Diệp Lâm.
Ngay sau đó, ánh lửa tận trời bao phủ đám người Diệp Lâm.
“Hừ! Con nghiệt súc này, tao giúp mày hóa rồng, mày lấy oán trả ơn vậy hả? Dám đánh tao nữa hả?”
Diệp Lâm đánh ra một chưởng, gió mạnh gào ghét dập tắt lửa cháy xung quanh.
Tiếp đến là một quyền, đánh bay giao long ra ngoài lần nữa.
“Lần trước dùng mày để luyện long quyền, hiểu về long quyền nhiều hơn nữa.”
“Lần này mày ra tay trước, vậy để tao luyện thêm lần nữa đi.”
Ngay sau đó, Diệp Lâm xông lên đánh với giao long.
Long quyền chín thức ở trong tay Diệp Lâm cực kì uy lực, thức nào cũng đè nặng giao long.
“Wao! Ở trong tay Long Vương, long quyền đánh ra uy lực mạnh thế kia kìa!” Hoàng Long thấy vậy thì khen ngợi liên tục.
Rất nhanh sau đó, Hoàng Long nhận ra rằng Long Vương đang dùng giao long để luyện quyền, và dường như long quyền chỉ có khi đánh nhau với chân long mới có thể nâng cao một bước.
“Thì ra là thế!” Hoàng Long hiểu ra, sốt ruột đi lên giúp đỡ: “Long Vương, để tôi giúp anh!”
Tuy rằng Hoàng Long đánh ra long quyền có uy lực không được một phần mười Diệp Lâm, nhưng mà nhờ có anh ta khiêu khích và quấy rối, giao long khó có thể đỡ nổi sự tấn công từ hai người, rất nhanh thì thua cuộc, nằm ì trên mặt đất tỏ vẻ phục rồi.
“Đừng đánh nữa…” Thấy giao long bị thương đầy người, Liễu Như Yên xông lên ngăn trước mặt giao long.
Giao long nhìn về phía Liễu Như Yên với vẻ biết ơn, cái loại quen thuộc giữa hai người dường như đã quay lại.
“Tôi cảm thấy long quyền của mình mạnh lên rất nhiều!” Hoàng Long nhìn chằm chằm nắm tay mình, ngạc nhiên cảm thán.
“Giao long, mày có phục tao không?” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu mày còn có ý xấu gì nữa, tao có thể giúp mày hóa rồng thì cũng có thể chém chết mày bất cứ lúc nào!”
Giao long cúi đầu, không dám có suy nghĩ phản kháng.
“Là rồng thật hả?”
Đúng lúc này, phía trên ngọn núi xuất hiện một đám cổ võ giả. Bọn họ đều bị tiếng rồng ngâm dưới chân núi kéo đến đây, không ngờ đi xuống liền thấy một con giao long.
“Hay lắm! Đỉnh Răng Nanh ta xuất hiện rồng!”
“Mau! Bắt sống cho tôi!”
Ngay sau đó, đám cổ võ giả đỉnh Răng Nanh lao nhanh xuống núi như mãnh hổ.
Diệp Lâm nhìn lại, có khoảng bốn năm mươi người.
Một đám người chạy đến gần mới phát hiện có đám người Diệp Lâm ở đây.
Bọn họ cho rằng đám người Diệp Lâm muốn đoạt rồng.
Vậy nên, kẻ dẫn đầu đỉnh Răng Nanh nói: “Đây là địa bàn của đỉnh Răng Nanh tôi.”
“Trời giáng điềm lành xuất hiện rồng, đương nhiên là thuộc về đỉnh Răng Nanh.”
“Người không liên quan mau đi đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Nghe vậy, đám người đỉnh Răng Nanh sôi nổi xua đuổi: “Mau cút đi! Bọn tao không rảnh dong dài với chúng mày!”
Diệp Lâm nhìn bọn họ, sau đó ra lệnh cho giao long: “Giết bọn họ!”
Giao long ngồi dậy nhìn đám người mới tới, ánh mắt giận dữ, trong mũi tóe lửa.