Truyện Cuồng long vượt ngục - Diệp Lâm (Tác giả: Phúc Vương) : chương 167: một tiếng súng vang lên!
Cuồng long vượt ngục - Diệp Lâm (Tác giả: Phúc Vương)
-
Phúc Vương
Chương 167: Một tiếng súng vang lên!
Diệp Lâm đang lo không tìm thấy đường đi trong đường ngầm. Tiếng súng vang lên vừa lúc dẫn đường cho anh.
Anh đi theo tiếng vang, quả nhiên là tìm thấy hai đám người.
Một đám là đám người Mạnh Chu Huyền, mới vừa lùi ra từ cửa chính, chuyển sang đi đường ngầm.
Một đám là người nhà họ Trương Phụng Thiên cũng có ý định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tuy rằng đám người Mạnh Chu Huyền có số lượng đông hơn, nhưng mà đa số đều là nhân viên bưng bê hàng hóa, để lại số đông có thể đánh nhau ở bên ngoài chặn đường đội cận vệ Yến Kinh.
Ngay cả gã vệ sĩ riêng duy nhất cũng bị để lại chặn đường Kim Lũ Y.
Trương thiếu gia thấy có cơ hội phân một ly canh thì cũng xông lên.
Mạnh Chu Huyền tất nhiên là không đồng ý.
Hai bên không thỏa thuận được với nhau, lập tức lao vào đánh nhau.
“Trương thiếu gia, cậu làm như vậy có quá đáng không hả?”
Trong lúc hỗn chiến, Mạnh Chu Huyền có loại cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Bị đội cận vệ Yến Kinh đuổi đánh thì thôi đi, đến sau lại còn bị một thằng nhãi họ Diệp nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt một gốc linh chỉ nghìn năm.
Bây giờ ngay cả nhà họ Trương Phụng Thiên cũng nhảy ra giữa chừng, muốn chia chỗ tốt.
Dường như hôm nay ai cũng dám dẫm một chân lên mình!
Chợ đen trải dài hai thủ đô mười ba khu, ông ta lại là chủ nhân của một trong các khu, có khi nào chật vật như thế này?
“Trương thiếu gia, chắc cậu cũng biết rõ bối cảnh Lê Viên, nếu hôm nay nhà họ Trương các cậu dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đoạt bảo vật của Lê Viên, thì sau này toàn bộ chợ đen và các đại lão có cổ phần ở chợ đen đều sẽ không để yên!”
Có lẽ người bình thường sẽ sợ hãi những lời này, nhưng với đại thiếu gia nhà họ Trương mà nói thì chẳng đáng sợ hãi.
Nếu anh ta sợ hãi thì anh ta đã không ra tay rồi.
“Dù sao lần này Lê Viên các ông cũng toi thật rồi, cả đống bảo bối thế kia, có thể chuyển đi được bao nhiêu chứ?”
“Chẳng lẽ ông cho rằng ông có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của đội cận vệ Yến Kinh hả? Người ta là đội cận vệ Yến Kinh đấy! Nghe nói người dẫn đội còn là Kim võ thần Kim Lũ Y nổi tiếng nữa cơ đấy!”
“Haizz, nếu sung công hết cả đống bảo vật kia thì đáng tiếc lắm, hay là cứ để tôi lựa trước vài thứ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài đấy mà!”
Trương thiếu gia không có gan nuốt hết bảo vật. Anh ta chỉ muốn lựa chọn vài thứ quý hiếm, ví dụ như là linh chỉ nghìn năm.
Nhưng Mạnh Chu Huyền sao có thể chịu thua, thông đồng làm bậy với nhà họ Trương?
“Bọn mày đừng mong cướp bất cứ thứ gì từ trên tay tao, trừ khi là tao chết!”
Mạnh Chu Huyền thề sẽ dùng mạng sống của mình đi bảo vệ hàng hóa ở đây.
“Vậy bọn tôi cũng không khách sáo nữa!” Trương thiếu gia cười lạnh lùng: “Dù sao lát nữa đội cận vệ Yến Kinh cũng sẽ tới đây, kể cả khi bây giờ bọn tôi lỡ tay giết ông, thì cũng có thể đổ tội lên đầu đội cận vệ Yến Kinh.”
Chính là chết không có bằng chứng!
“Các anh em, nhắm súng!”
Anh ta còn chưa dứt lời, đám vệ sĩ bên cạnh đã rút súng ra, nhắm về phía đám người Mạnh Chu Huyền ở đối diện.
Sau một đợt bắn, đám người quanh Mạnh Chu Huyền thương vong hơn phân nửa.
Ngay cả Mạnh Chu Huyền cũng bị bắn trúng đùi, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng và hành động.
Trương thiếu gia đi về phía đống hàng hóa, mở nắp rương ra, để lộ bảo vật bên trong.
Danh Sách Chương: