Truyện Cửu Công Chúa Vi Tôn - Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp : chương 5: thêu giao
Cửu Công Chúa Vi Tôn - Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp
-
Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp
Chương 5: Thêu giao
Các thị nữ vô cùng hiếu kỳ, vì khi Thuần Ninh quận chúa đi ra, trông thấy mắt nàng sưng đỏ. Nàng ấy đã khóc thật lâu.
Bảo An quận chúa thương yêu nàng ấy như vậy, dĩ nhiên sẽ không la mắng ái nữ, vậy thì chuyện gì đã làm cho Thuần Ninh quận chúa khóc đến thế?
Diễm Nhi đưa khăn tay qua, Liễu Ly thẫn thờ cầm lấy, lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng.
Nàng chẳng thích khóc, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì nàng mất khống chế, và cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.
Nhưng khóc thì kéo theo phản ứng của cơ thể nguyên chủ, nên dù đã bình tâm như thủy, thì nước mắt Liễu Ly vẫn tuôn rơi một giờ.
Khóc suốt hai tiếng đồng hồ!
Tưởng chừng như nước mắt của cả đời Liễu Ly đều dùng hết.
Mắt nàng đã sưng như vậy, chắc chắn không thể nào đi tìm Ninh Tử Thanh, nàng chỉ đành tạm thời trở về trước. Dọc đường Diễm Nhi che lại giúp nàng bằng quạt.
Nhưng trời không toại nhân nguyện, vẫn có người chú ý sự khác thường của Liễu Ly, ngay cả cung nữ trên đường cũng không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu trộm nhìn nàng, mang theo lòng hiếu kỳ, nhưng bị Liễu Ly phát hiện, ánh mắt đúng lúc chạm vào nhau.
Cung nữ kia không ngờ khả năng quan sát của nàng lại nhạy bén như vậy, cung nữ giật mình, vội vã quỳ xuống đất: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, nô tì không cố ý."
Lẽ ra Diễm Nhi phải khiển trách cung nữ này, nhưng đã có vết xe đổ của Kiều Nhi, nên Diễm Nhi ngoan ngoãn không nói gì và chờ Liễu Ly mở lời.
Liễu Ly biết hai mắt sưng đỏ của mình bây giờ rất xấu, cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác nhìn như vậy.
Vừa định lên tiếng thì nàng chợt thấy chữ xuất hiện trên đầu của cung nữ nọ.
Họ và tên: Triệu Tiểu Thụy
Tuổi: 12 tuổi
Thân phận: thị nữ của Sở thái nữ [hoàng triều Đại Ninh]
Trạng thái hiện tại: xa lạ
Lưu ý: lương thiện, lanh lợi, siêng năng
Liễu Ly thuộc lòng nội dung của nguyên tác, nên tất biết Triệu Tiểu Thụy là ai.
Nàng ấy là thị nữ duy nhất theo Ninh Tử Thanh nhiều năm từ những ngày đầu.
Sau đó Ninh Tử Thanh dần có được quyền thế, hạ nhân cũng nhiều lên, Triệu Tiểu Thụy vẫn là thủ hạ vô cùng đắc lực và được xem như tâm phúc.
Nàng vẫn là đôi tai của Ninh Tử Thanh ở trong cung, mỗi ngày báo cáo với Ninh Tử Thanh mọi tin tức mà nàng nghe được.
Liễu Ly nuốt những lời chưa nói vào trong bụng, sợ đến toát mồ hôi.
Nếu như mình không nhìn rõ mà trách tội người của Ninh Tử Thanh, thì độ hảo cảm -100 đã coi như tuyệt vọng kia nói không chừng sẽ biến thành -1000, -10000...
Trước mắt, Tiểu Thụy run rẩy và định khấu đầu với Liễu Ly.
Ở trước mặt chủ tử không quản được con mắt vốn là đại kỵ, hơn nữa, nàng biết đến ác danh của Thuần Ninh quận chú, nàng ngang ngược bướng bỉnh. Hai ngày trước còn nghe nói nàng suýt đánh chết thiếp thân thị nữ.
Vào lúc này, Tiểu Thụy vô thức cảm thấy đầu của mình không giữ được nữa, định tiếp tục cầu xin, lại không ngờ Liễu Ly vươn tay nâng nàng dậy, đôi lông mày vốn chùng xuống đã giãn ra trong chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Thụy, dịu dàng ấm áp như gió xuân: "Mau đứng lên, ta đâu trách ngươi."
Tiểu Thụy tưởng mình đã hoa mắt rồi:?
Diễm Nhi thấy Liễu Ly như vậy, thầm mừng mình lúc nãy không nói nhiều, trong lúc này rất biết việc mà nói thêm: "Là quận chúa của bọn ta nhân thiện, mới không tính toán với ngươi, còn không cảm ơn quận chúa?"
"Đa tạ quận chúa khoan thứ, đa tạ quận chúa khoan thứ, nô tì biết lỗi rồi."
Tiểu Thụy thấy mình đã thoát một nạn, nàng phúc thân và vội vã rời khỏi.
Nàng sờ vào chỗ mà Liễu Ly vừa mới chạm, nàng không hiểu nổi Thuần Ninh quận chúa này rốt cuộc là người như thế nào?
Xem hôm nay, nàng cũng là một chủ nhân nhân từ, tại sao lại bị người khác nói đến đáng sợ như vậy.
Chờ Tiểu Thụy đi khuất, Liễu Ly lúc này mới thở phào, vỗ vai Diễm Nhi: "Khá lắm, rất hiểu chuyện, trở về sẽ thêm đùi gà cho (nghĩa là bé làm tốt lắm)."
Diễm Nhi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy quận chúa hình như đang khen nàng.
Ở một góc mà mọi người không chú ý đến, có một người đang ôm sách, đôi mắt đan phượng nhìn về phía bên này, quan sát hết sự việc.
Người kia mặc cẩm sam quần thêu giao, đó là cửu công chúa Ninh Tử Thanh vừa tan học ở quốc tử học.
Ninh Tử Thanh mắt thấy Liễu Ly sắp trách phạt Tiểu Thụy, định nghĩ cách làm sao cứu Tiểu Thụy mà không để bị phát hiện, nhưng lại thấy Liễu Ly hình như nhớ đến cái gì đó, trong chốc lát đã thay đổi biểu cảm, cố cười tươi, thậm chí đích thân đỡ Tiểu Thụy dậy.
Giống như thái độ trước đây của nàng đối với mình.
Rõ ràng trong mắt tràn ngập bất thường, nhưng lại cứ giả vờ hiền lành tốt bụng, giống như... có điều kiêng dè.
Xem ra cũng có chút thú vị.
Nếu Liễu Ly nhìn qua bên này, nàng nhất định sẽ bất ngờ khi phát hiện độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh đối với nàng đã từ -100 lặng lẽ biến thành -50.
*
Liễu Ly về điện Yên La rồi thì sai bọn họ lấy ít đá lạnh cho mình chườm mắt, vừa mới quấn khăn chườm lên mặt thì nghe Tích Nhi nói: "Quận chúa, Liễu Như Vận vào cung."
Liễu Ly là đích trưởng nữ của phủ Sở Quốc Công, Liễu nhị tiểu thư – Liễu Như vận là con của trắc thất, là thứ muội của Liễu Ly.
Liễu nhị tiểu thư chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, cho nên Liễu Ly không để ý lắm: "Ồ? Nàng tới để làm gì?"
"Làm bạn độc với Bát công chúa."
Bát công chúa? Liễu Ly nhớ đến người này, có địa vị giống với nguyên chủ, cũng là nữ phụ pháo hôi không có đầu óc.
Không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua cũng là lúc nhỏ ưa bắt nạt người khác, sau đó bị Ninh Tử Thanh tính kế hại đến không trở mình nổi, cuối cùng trở thành đá kê chân cho Ninh Tử Thanh bước lên.
Nhưng nó cũng đã nhắc nhở Liễu Ly.
Theo lệ của hoàng triều Đại Ninh, các hoàng tử và công chúa từ nhỏ phải đến Quốc Tử Học đọc sách, theo thái phó học hành. Những con cái thế gia đến tuổi thích hợp, có thể cùng các hoàng tử và công chúa đôi bên lựa chọn, nếu được sẽ tiến cung trở thành bạn độc.
Trong trí nhớ của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh không có bạn độc, bởi vì Sở thái nữ không được thánh sủng, kèm theo Sở gia cũng dần sa sút, vậy nên chẳng có con cái thế gia nào chịu làm bạn độc của nàng.
Điều đó cũng trở thành nguyên nhân chính để những hoàng tử - nữ khác cười nhạo nàng.
Tiếng của Diễm Nhi cắt ngang suy nghĩ của nàng: "Quận chúa, người muốn trở lại Quốc Tử Học để học tiếp không?"
Thân là quận chúa, Liễu Ly có tư cách học cùng với các hoàng tử - nữ, có điều nguyên chủ bướng bỉnh, đi học ngày có ngày không, sau đó dần dần trốn không đi học nữa.
"Đi, nhất định phải đi."
Người khác đi học có bạn, chỉ có Ninh Tử Thanh cô độc một mình, thế thì chẳng phải là nơi kiếm độ hảo cảm tốt nhất hay sao.
Sau đó, Liễu nhị tiểu thư đến thăm, lúc này mắt của Liễu Ly cũng gần hết sưng, đã có thể gặp khách.
Liễu nhị tiểu thư thân là thứ nữ, vào cung tất nhiên phải đến bái kiến chủ mẫu và trưởng tỷ, điều này cũng nằm trong dự liệu của Liễu Ly.
Liễu Như Vận không dẫn theo nha hoàn, một thân một mình đi đến, nàng có mi thanh mục tú, nhìn thấy là thích. Nàng ấy nhìn thấy Liễu Ly, nhẹ nhàng thi lễ: "Như Vận bái kiến trưởng tỷ."
Đôi mắt đó tràn đầy chân thành, nhưng Liễu Ly một chút cũng không tin.
Rõ ràng đều là nữ nhi của quốc công, nhưng chỉ có Liễu Ly được phong là quận chúa và có được thánh sủng, còn nhị tiểu thư thì lại không có bất kì cáo mệnh và sắc phong nào, mối quan hệ giữa đích – thứ nữ này nếu mà tốt thì mới kỳ lạ.
Hơn nữa, nguyên tác là tác phẩm điện ảnh và truyền hình, đương nhiên sẽ càng kịch hóa hơn, đặt ra "Đích thứ thân mật gắn bó, không chút mâu thuẫn" là điều không thể xuất hiện.
Quả nhiên, khóe mắt Liễu Như Vận nhìn lướt qua áo quần mà Liễu Ly đang mặc, vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt chợt nhíu lại.
Ở trong cung, chỉ có y phục và đồ của công chúa mới có tư cách thêu giao, nhưng Liễu Ly chỉ là một quận chúa nhỏ nhoi mà lại có được đãi ngộ như công chúa, bảo nàng làm sao không đố kỵ cho được!
Liễu Như Vận mới mười tuổi, vốn không giấu được chuyện trong lòng, tất cả đều đã ghi hết trong mắt. Liễu Ly cũng không thèm tính toán với một đứa nhỏ, khách sáo nói: "Đã lâu không gặp, lúc nào cũng nhớ thương đến muội muội."
Dù rằng không thấy nàng có một chút ý "nhớ thương" nào cả.
Liễu Như Vận ngồi vào ghế, hai người lại hàn huyên thêm mấy câu. Liễu Như Vận nói: "Không biết trưởng tỷ đã nghe chưa, ta vào cung là để làm bạn độc với Bát công chúa. À, nghe nói trưởng tỷ không thường đến quốc tử học, chắc là cũng không quen biết với Bát công chúa..."
Ý của câu đó là nói bóng gió Liễu Ly luôn trốn học.
Nhưng biểu hiện của Liễu Như Vận vẫn rất chân thành, giống như đang lo lắng cho Liễu Ly.
Tích Nhi mang lồng bánh kim nhũ tô lên, nàng vừa mới nhấc đũa, nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn Liễu Như Vận, ngay sau đó thì thản nhiên cười: "Ừm, đúng là ta không đến quốc tử học vài lần, muội muội có biết tại sao không?"
"Trưởng tỷ nói đùa rồi. Trưởng tỷ chỉ là tính tình hoạt bát, ham chơi..." vừa nói đến đây thì Liễu Như Vận khựng lại.
Chỉ nghe một tiếng "rắc", Liễu Ly một tay nhẹ nhàng bẻ hai chiếc đũa ra làm đôi, rồi nhẹ nhàng vứt xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
"Muội muội cũng đã nói là ta tính tình hoạt bát, tất nhiên không mềm mỏng và thanh tú như muội muội." Liễu Ly nhếch khóe miệng lên, "Lúc ta không đến quốc tử học, cũng không nhàn rỗi, trái lại đã luyện cho thân thể khỏe mạnh. Vậy nên nếu sau này ai dám cưỡi lên đầu ta, bổn quận chúa chắc chắn đánh đến cha mẹ người đó nhận không ra."
Ba chữ bổn quận chúa đã tăng thêm giọng điệu, Liễu Như Vận nghe vậy thì mặt một hồi xanh một hồi trắng, không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau thì mượn cớ đi mất.
Diễm Nhi lấy đũa cho Liễu Ly, mắt đầy sùng bái: "Quận chúa, trước đây người không bao giờ nói lại Liễu Như Vận, bây giờ trở nên lợi hại thật, còn biết lấy thân phận quận chúa để áp nàng."
"Cũng tạm thôi."
Liễu Ly khiêm tốn nói, cuối cùng cũng có thời gian ăn bánh kim nhũ tô nóng hổi, cắn nhẹ một miếng thì nhân bên trong tan ra trong miệng, hương thơm và vị ngọt liền lan ra toàn lưỡi, khiến người lâng lâng.
Nãi hoàng bao của hoàng gia quả nhiên có khác.
Không nên chậm trễ nữa, bây giờ mắt cũng đã hết sưng, chọn ngày chi bằng gặp ngày, vậy thì...
Danh Sách Chương: