Truyện Cửu Công Chúa Vi Tôn - Lãn Nham Hoạn Giả Diệp Diệp : chương 9: hoa đào
Bảo An quận chúa tuy vì sức khỏe kém mà ngủ nhiều, nhưng thức dậy lại sớm, vì vậy cũng không sợ bị nàng quấy rầy.
Những ngày gần đây, bà rất yên tâm và vui mừng khi thấy nàng biết phấn đấu, chăm chỉ rất nhiều. Tâm trạng của bà rất tốt.
Liễu Ly nhận lấy thuốc từ tay của thị nữ, nàng hỏi: "Mấy ngày nay đầu nương còn đau không?"
Bảo An quận chúa do dự một chút, vốn muốn báo hỷ không báo ưu, nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Liễu Ly, bà đành phải qua loa đáp: "Vẫn ổn, bệnh cũ không đáng ngại."
Liễu Ly hiện tại đã điều khiển bảng hệ thống dễ dàng và thành thạo. Vì để tránh cản trở tầm nhìn, lúc không cần thiết nàng đều sẽ đóng bảng lại.
Khi lần đầu tiên nàng đến chỗ của Bảo An, bởi vì có quá nhiều thị nữ trong điện, xem từng thông tin đến hoa cả mắt, cho nên sau đó luôn đóng nó lại.
Vừa nãy Liễu Ly cố gắng đem bảng hệ thống ra, nhưng kỳ lạ là phát hiện trên đầu của Bảo An hiện ra một dãy chữ số mà người khác không có.
30/100, rõ ràng là một thanh máu.
Thứ này chỉ xuất hiện trong trò chơi ở hiện đại, Liễu Ly hiểu được không khó. Không cần nói thêm, nó đại diện cho sức khỏe và điểm sinh mệnh (như HP trong game).
Liễu Ly đưa mắt nhìn quanh, trong Cung Bồng Lai nhiều thị nữ như vậy, mà không một ai có thanh máu.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ do những thị nữ này đều là long sáo không quan trọng? Nhưng lý do này vốn không vững, vì cho dù Liễu Ly ở bên Ninh Tử Thanh thì cũng không nhìn thấy thứ này bao giờ.
Lời giải thích duy nhất là, người có điểm sinh mệnh đầy sẽ không hiển thị thanh máu, chỉ có người không đầy thanh máu sẽ hiển thị.
Sức khỏe của Bảo An quận chúa luôn kém, nhưng chỉ còn lại 30% điểm sinh mệnh thì cũng hơi ít quá. Bà chỉ mới ba mươi, lại được chăm sóc ở trong cung đã hơn một tháng, tại sao không đỡ hơn chút nào?
Liễu Ly nghi hoặc, thổi thuốc trong tay và cho Bảo An quận chúa uống: "Cẩn thận nóng."
Mùi thuốc đắng xộc lên, Bảo An quận chúa mặt nhăn quắt lại và uống vào.
Ngay khi bà vừa nuốt thuốc vào bụng, thanh máu trên đầu chuyển động, thật không ngờ lại từ 30/100 trở thành 29.9/100!
Liễu Ly kinh ngạc, chợt hiểu ra điều gì đó, mắt động một chút, rồi ném thẳng bát thuốc xuống đất.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, bát sứ và muỗng va chạm vỡ thành nhiều mảnh, mùi thuốc sắc chẳng mấy dễ chịu cũng đổ ra khắp sàn.
"Có chuyện gì vậy?" Bảo An quận chúa cũng giật mình, vội vã quan tâm xem Liễu Ly có bị cắt trúng tay không.
Liễu Ly nhanh chóng bình tĩnh lại, lắc đầu trấn an.
Thị nữ tay chân lanh lẹ, đã im lặng bắt đầu dọn dẹp. Liễu Ly nhường chỗ cho bọn họ, đứng bên cạnh Bảo An: "Thuốc quá nóng, con lỡ run tay, làm cho a nương sợ rồi."
"Ừ." Bảo An đáp, "Cũng bị đổ hết rồi, bảo bọn họ nấu lại một bát nữa là được, con có bị bỏng không?"
"Không sao." Liễu Ly nắm lấy tay bà an ủi, giống như vô ý nói, "Thuốc này mùi đắng quá, a nương uống bao lâu rồi?"
Bảo An suy nghĩ rồi nói: "Từ khi vào cung đã uống, tới nay đã gần hai tháng."
Nghe vậy, trong lòng Liễu Ly tràn đầy hối tiếc, vì sao nàng không phát hiện ra thuốc này có vấn đề sớm hơn?
Cũng tại nàng gần đây chỉ chú ý đến việc của Ninh Tử Thanh, trong tiềm thức cảm thấy Bảo An quận chúa – nhân vật chưa từng xuất hiện trong nguyên tác sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên vốn không để ý tới.
Nào ngờ Bảo An quận chúa dữ thế vô tranh, bệnh tật triền miên, lại cũng sẽ bị người ta giở trò ở trong thuốc!
Liễu Ly xem thời gian, cũng sắp đến lúc phải đến Quốc Tử Học, lúc này lòng như lửa đốt.
Việc này không thể vội, nàng ngoài bàn tay vàng là hệ thống ra, thì không có bất kì chứng cứ nào chứng minh thuốc này thật sự có hại với Bảo An. Hấp tấp nói ra, sẽ chỉ bứt dây động rừng.
Liễu Ly nảy ra chủ ý, ghé vào tai Bảo An quận chúa, nói nhỏ: "A nương nghe con nói, khi thuốc nấu xong tuyệt đối đừng uống và tìm cách dành một bát lại, đừng để bất cứ ai nhìn thấy, chờ sau khi con đi Quốc Tử Học về sẽ giải thích với nương. Trước hết đừng hỏi tại sao, hãy làm theo con nói, có được không?"
Bảo An không hiểu, hai mắt đầy mơ hồ. Sau đó Liễu Ly liền lùi về sau hai bước, vẫy tay với bà, nhấn mạnh giọng: "A nương, con đi Quốc Tử Học trước, chờ học xong sẽ qua đây thăm người."
Bảo An quận chúa có hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừ, a nương chờ con."
Bảo An xưa nay tai mềm và cưng chiều nữ nhi, bằng không cũng sẽ không chiều nguyên chủ đến bộ dạng vô pháp vô thiên. Liễu Ly đã nói như vậy rồi, có lẽ sẽ không không nghe lời của nàng, bèn yên tâm rời đi.
*
Cả buổi sáng, Liễu Ly đều tâm bất tại yên, rất khó để cùng với Thập Ngũ hoàng tử bọn họ đối đáp câu hỏi với thái phó, khiến những nhóc con này rất vui vẻ.
"Quận chúa tỷ tỷ."
Sau khi tan học, Thập Ngũ hoàng tử thấy Liễu Ly ủ rũ, dường như trong lòng có chuyện, chọc khuỷu tay nàng: "Sao ngươi không vui vậy?"
Khoảng thời gian này, những đứa nhỏ tâm địa thiện lương này đều có mối quan hệ khá tốt với một người bạn lớn tuổi như Liễu Ly, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, nên lại quan tâm nàng.
"Không có gì." Liễu Ly hoàn hồn, mỉm cười và lấy bánh hoa đào mang tới chia cho bọn họ mỗi người một miếng, "Ăn điểm tâm đi."
Liễu Ly mỗi ngày đều có điểm tâm mới, những tiểu tể tể đương nhiên rất thèm, ăn ngon lành.
Ngũ Thập hoàng tử còn mở to cặp mắt nhỏ tròn xoe, mặt mày phấn khích.
Liễu Ly nhìn cách ăn như vậy, rất có phong phạm ngày ấy của mình, cảm thấy rất buồn cười, nàng lấy khăn tay ra, muốn lau mặt cho Thập Ngũ hoàng tử.
Nhưng nàng lại sợ đứa nhỏ da mềm, mình không biết nặng nhẹ sẽ làm cậu đau: "Ngươi cầm lấy, tự lau đi."
Hai vị tiểu tể tể khác ăn hăng hái, vốn chẳng để ý đến tình hình bên này. Thập Ngũ hoàng tử chợt ngây ngẩn, ngửi thấy mùi thơm trên chiếc khăn tay ở gần sát, bỗng nhiên đỏ mặt: "Tỷ tỷ, tỷ..."
Quận chúa tỷ tỷ sao đột nhiên lại cho ta khăn tay? Chẳng lẽ...
"Lau mặt đó." Liễu Ly không hiểu tại sao, "Ngươi xem ngươi ăn đi, làm cho mặt như mèo vậy."
Thập Ngũ hoàng tử bỗng im bặt, lau sạch mặt thật nhanh, bàn tay nhỏ nắm lấy khăn tay, không biết phải làm sao.
"Nhớ về rửa sạch trước rồi mới trả lại cho ta." Liễu Ly hoàn toàn không biết cậu ấy đang nghĩ gì, dặn dò nói.
Nàng rút kinh nghiệm ngày đó, hôm nay đặc biệt mang tận mấy chiếc khăn, hãy xem, bây giờ đã có giá trị sử dụng, độ hảo cảm của Ngũ Thập hoàng tử còn tăng lên rất nhiều.
"Được... được." Thập Ngũ hoàng tử ngại ngùng mà trả lời, lòng nghĩ, chờ một lát về cung nhất định sẽ nói chuyện này với mẫu phi.
Từ nhỏ mẫu phi đã nói qua, chỉ có thể tặng khăn tay cho ý trung nhân. Lúc nãy quận chúa tỷ tỷ đã đưa khăn tay cho cậu, chẳng lẽ... không được không được, xấu hổ chết đi được.
Ngoài cửa sổ, Ninh Tử Thanh đang chờ Liễu Ly ăn trưa như thường lệ và đã thu cả một cảnh này vào tầm mắt, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Nàng vô thức cau mày lại, tựa như một viên sỏi ném xuống hồ, chỉ gợi lên gợn sóng trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng bình lặng như trước.
Liễu Ly quay đầu thì nhìn thấy nàng, vừa định gọi Cửu điện hạ, lại thấy Ninh Tử Thanh không thèm nhìn nàng mà đi thẳng về phía lương đình.
Nếu không nhìn lầm, độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh lại bắt đầu dao động liên tục, thoạt cao thoạt thấp.
Mí mắt của Liễu Ly suýt nữa nhảy theo. Tạm biệt những đứa trẻ xong thì xách cặp và thực hạp chạy đi.
"Cửu điện hạ! Cửu điện hạ!"
Ninh Tử Thanh đi rất nhanh, Liễu Ly đuổi theo một lúc thì bỏ cuộc. Đến khi nàng tới lương đình, Ninh Tử Thanh đã ngồi xuống đọc sách.
Xem ra định không quan tâm nàng.
Liễu Ly không biết đã chọc giận nàng điều gì, khẽ nói: "Điện hạ, sao ngài không để ý tới ta."
Ninh Tử Thanh chỉ "hở" một tiếng, sau đó liền cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Liễu Ly mở thực hạp, bánh hoa đào thơm ngát khiến người ta khó cưỡng: "Điện hạ, ăn điểm tâm không?"
"Không đói." Ninh Tử Thanh cả mí mắt đều chưa nâng.
"Ăn đi mà." Liễu Ly tự tay gắp cho Ninh Tử Thanh một miếng, đưa tới miệng của nàng ấy, chờ mong nói: "Điện hạ nếm thử đi."
Ngón tay trắng nõn cùng đũa tre xanh hình thành sự đối lập rõ rệt, phía trước lại là bánh ngọt đầy màu sắc, Ninh Tử Thanh thật sự không đói, nhưng thấy cảnh tượng này, lại đột nhiên muốn ăn.
Nàng lặng lẽ cắn bánh hoa đào vào miệng, nhai kỹ vài ngụm rồi mới nuốt.
Bánh hoa đào này rất ngon, nhưng có hơi rơi vụn, Liễu Ly liền lấy khăn tay ra: "Hôm qua ta đã dùng khăn tay của điện hạ, hôm nay điện hạ dùng của ta đi."
Khăn thêu chữ "cửu" kia đã được Diễm Nhi giặt xong, vẫn còn đang phơi, cho nên không cách nào trả cho Ninh Tử Thanh.
Ninh Tử Thanh mắt lóe lên điều gì đó, ánh mắt không rõ hàm ý: "Ngươi cũng mang nhiều khăn thật."
Liễu Ly lập tức phản ứng lại, có lẽ lúc đưa cho Thập Ngũ hoàng tử khi nãy đã bị nàng nhìn thấy, chẳng lẽ là do điều này nên độ hảo cảm mới bắt đầu dao động?
Nhưng nàng không hiểu Ninh Tử Thanh khó chịu ở đâu.
"Dù là mang điểm tâm hay mang khăn, đều là để dùng chung với điện hạ, người khác chỉ là tiện tay mà thôi." Liễu Ly đành phải lựa mấy lời dễ nghe.
Những lời này hiển nhiên không thể đả động Ninh Tử Thanh, nàng ấy chỉ "ừ" một tiếng, rồi lại im lặng.
"Thật đấy." Liễu Ly thầm nói đứa bé này ngạo kiều thật, ý cười dạt dào, lại giải thích lần nữa, "Trong lòng ta, đương nhiên tình nghị với điện hạ là sâu đậm nhất."
Lời này nghe vào tai Ninh Tử Thanh lại ra một nghĩa khác.
Trao khăn vốn có ý định tình, lúc này Liễu Ly lại nói đến "tình cảm" giữa hai người, để suy nghĩ trong lòng Ninh Tử Thanh càng rõ ràng thêm.
Thuần Ninh quận chúa này, quả nhiên có suy nghĩ ấy đối với nàng!
Phản ứng hoảng hốt khi thị nữ đẩy nàng xuống nước, đêm khuya đến thăm, xin nàng chỉ bài, và mang điểm tâm cho nàng mỗi ngày...
"Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Tử Thanh]: 60 (quân tử chi giao)."
Danh Sách Chương: