Truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) : chương 100: càn khôn đại na di (1)
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
-
Dạ Kiêu
Chương 100: Càn Khôn Đại Na Di (1)
Trong đoạn thời gian này, mọi chuyện thoáng chốc trở nên bình tĩnh trở lại. Mỗi ngày Tạ Thiên Dương không có việc gì, muốn đi vào trong rừng tu luyện tuyệt kỹ gia tộc, lại lo lắng chẳng biết lúc nào Kim Cương Lưu Sa bạo phát, bị mấy người Trác Phàm độc chiếm.
Có câu biết người biết mặt không biết lòng, huống chi hắn không hiểu gì Trác Phàm, căn bản không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm.
Mà Tiết Ngưng Hương như đã quên chuyện Kim Cương Lưu Sa này đi, mỗi ngày chỉ chơi cùng Toản Sơn Thử đến quên cả trời đất. Tạ Thiên Dương nhìn thấy, muốn gọi vật nhỏ kia trở về, nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường khiến hắn có chút xấu hổ!
Rõ ràng là linh sủng của hắn, bây giờ lại thân cận với Tiết Ngưng Hương hơn, haizzz. . .
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
Trong mắt hắn, Trác Phàm là một nam tử bí ẩn, dù là xuất thân hay bối cảnh, đều cực kỳ thần bí. Tuy nhiên Trác Phàm nói bản thân đến từ một tiểu gia tộc, nhưng hắn tuyệt đối không tin.
Trong ba người, Trác Phàm là người trầm ổn nhất, mười mấy ngày nay hắn chỉ làm một việc duy nhất là tĩnh toạ tu luyện, dường như hoàn toàn không để Kim Cương Lưu Sa vào trong lòng, nhưng hắn lại là người chú ý đến chuyện này nhất.
Điều này càng làm Tạ Thiên Dương xem trọng Trác Phàm, một người trẻ tuổi tâm tính như vậy, trong toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc cũng rất khó tìm ra.
Ngay cả bản thân hắn cũng làm không được, trước khi lấy được Kim Cương Lưu Sa hắn không thể yên tâm tu luyện.
Hiện tại trong lòng hắn nóng như lửa đốt, bất an, gượng ép tu luyện sẽ chỉ tẩu hỏa nhập ma, nhưng Trác Phàm. . .
Tạ Thiên Dương chăm chú nhìn thân hình Trác Phàm với vẻ mặt có chút ao ước lại ghen ghét!
Phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn phát ra, Trác Phàm từ từ mở mắt, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Tụ Khí lục trọng, rốt cục cũng đột phá."
Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương khẽ run, cuối cùng cũng tỏ vẻ bị thuyết phục.
Trong thời khắc khẩn trương như vậy còn có thể tu luyện đột phá, tâm tính như thế hắn có vỗ mông ngựa cũng không đuổi kịp. . .
Kết quả cứ như vậy ba người bình tĩnh vượt qua một tháng, trong lúc này, Tạ Thiên Dương vẫn buồn bực ngán ngẩm, Tiết Ngưng Hương chơi với Toản Sơn Thử càng lúc càng vui, nụ cười trên mặt chưa ngừng lúc nào, chỉ có Trác Phàm vẫn luôn tĩnh tọa, giống như yên tĩnh chờ đợi.
Tạ Thiên Dương bị bầu không khí ngột ngạt này bức muốn điên lên, sớm biết như thế, lúc trước đã không bức Toản Sơn Thử liên tục bố trận ba ngày, bây giờ không phải còn có rất nhiều thời gian sao?
Hiện tại đã khiến quan hệ giữa hắn và vật nhỏ kia tan vỡ, bên người không có vật giải buồn.
"A, ta chịu đủ rồi."
Tạ Thiên Dương thật sự không chịu đựng được, lớn tiếng kêu gào.
Thế mà, đúng lúc này một tiếng vang thật lớn quanh quẩn trong toàn bộ dãy núi, khiến cả vùng rung động không ngừng.
"Đến rồi!"
Bỗng nhiên Trác Phàm mở ra hai mắt, nhảy dựng lên, trong mắt tinh quang bốn phía!
Tiết Ngưng Hương đang chơi đùa với Toản Sơn Thử, đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trác Phàm.
Nhưng vẻ mặt Trác Phàm và Tạ Thiên Dương không chút sợ hãi, lại tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Bên trong Lưu Kim Tuyền Đàm, Thất trưởng lão U Minh Cốc bỗng nhiên mở hai mắt ra, phóng người nhảy lên giữa không trung, cười lớn: "Ha ha ha, lão phu chờ hơn hai tháng rốt cục cũng tới."
"Người đâu, chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng, vớt Kim Cương Lưu Sa!"
Thất trưởng lão vung ống tay áo lên hét lớn, những hộ vệ Đoán Cốt cảnh chắp tay tuân lệnh: "Vâng!"
Tiếp đó bọn họ vung tay xuất ra một kiện lưới võng lóe ánh sáng màu vàng, dùng lực ném vào trong Lưu Kim Tuyền Đàm. Chỉ một thoáng, toàn bộ dưới đáy Lưu Kim Tuyền Đàm biến thành màu vàng loá mắt.
Cùng một thời gian, bên bờ sông nhỏ, Trác Phàm nhìn về phía Tạ Thiên Dương nói: "Ngươi chuẩn bị Lưu Kim Ti Võng chưa?"
"Ha ha ha, chuyện cười, tới bắt Kim Cương Lưu Sa sao có thể không có Lưu Kim Ti Võng chứ"
Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, vung tay lên, cũng có một chiếc võng vàng óng xuất hiện trước mặt ba người.
Kim Cương Lưu Sa và nước dung nham từ sâu trong lòng đất phun ra, muốn loại bỏ Kim Cương Lưu Sa ra khỏi nước dung nham thì phải dựa vào Lưu Kim Ti Võng.
Trác Phàm cầm Lưu Kim Ti Võng, vung tay lên ném vào trong sông nhỏ.
Tạ Thiên Dương nhìn Trác Phàm, trong mắt nổi lên hứng thú hỏi: "Trác huynh đệ, tiếp đó ngươi muốn làm thế nào?"
"Nhìn kỹ đi!"
Trác Phàm tự tin cười, đột nhiên kết động ấn quyết, trong miệng lẩm bẩm: "Càn khôn điên đảo, sông núi đổi dời, âm dương trao đổi, song trận chuyển dời, đi!"
Vừa dứt lời, ầm một tiếng, Linh thạch dưới đất đột nhiên phóng ra hào quang óng ánh, giống như quang trụ tia sáng từ dưới đất xông thẳng lên trời.
Danh Sách Chương: