Truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) : chương 143: danh chấn thiên hạ (2)
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
-
Dạ Kiêu
Chương 143: Danh chấn thiên hạ (2)
Cạch...
Cùng với âm thanh côn trùng chim muông vang khắp trong hoa viên, âm thanh của từng hạt quân cờ đặt xuống cực kỳ dễ nghe.
Đột nhiên, một tiếng kêu gào gầm rú như lợn bị chọc tiết vang lên khắp hoa viên, lập tức phá tan bầu không tuyệt vời: “Phụ hoàng, không tốt, xảy ra đại sự...”
Một quả cầu thịt nặng hơn hai trăm cân, cố hết sức chạy về hướng hoàng đế. Mỗi một bước chạy của hắn, đều chấn động đến toàn bộ mặt đất, khiến mặt đất không ngừng rung lắc, bàn cờ kia cũng bị nhảy lên nảy xuống, quân cờ trên đó thì càng bị bật lên xáo trọn khỏi vị trí ban đầu.
Hoàng đế bất đắc dĩ xoa cái trán, nhìn qua lão giả đối diện, cười khổ. Mà lão giả kia cũng khẽ vuốt chòm râu, gật đầu cười, không để ý.
“Thông nhi, không phải trẫm đã sớm nói với con, gặp chuyện thì phải bình tĩnh. Hơn nữa, con không thấy trẫm đang đánh cờ cùng Tư Mã tiên sinh sao?”
“Vâng, vâng, hoàng nhi biết sai.”
Người tới chính Tam hoàng tử Vũ Văn Thông của Đế Quốc, hắn đi đến trước người hoàng đế, lập tức bái chào hoàng đế và lão nhân, sau đó mới giơ ông tay áo lau mồ hôi trên mặt, rõ ràng vô cùng lo lắng chạy tới đây.
“Nói đi, chuyện gì?”
Hoàng đế cầm lên một quân cờ, tiếp tục đánh cờ, nhìn cũng không thèm nhìn Vũ Văn Thông một cái.
Vũ Văn Thông hít sâu một hơi, hết sức cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, mới nghiêm túc nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, xảy ra chuyện lớn rồi ạ. Một tháng trước, Thất trưởng lão U Minh Cốc đã bị người ta gϊếŧ chết!”
Cạch!
Quân cờ trong tay của Hoàng đế không cầm chắc bị rớt xuống bàn cờ, hai tròng mắt không khỏi hung hăng co rút. Mà Tư Mã tiên sinh ở phía đối diện, cũng không nhịn được mí mắt run run, khuôn mặt hiện vẻ rất đỗi kinh ngạc.
“Ai làm?”
Hoàng đế chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Vũ Văn Thông, sắc mặt ông dị thường ngưng trọng.
Vũ Văn Thông nhìn hai bên một chút, thấy không có người ngoài, mới cẩn thận từng li từng tí nói: “Chính là tên quản gia của Lạc gia mà con từng đề cập với người, Trác Phàm. Một tháng trước, không biết hắn nổi điên chuyện gì ở Thanh Minh Thành, lại gϊếŧ chết thất trưởng lão U Minh Cốc ở trước mắt của bao người. Hơn nữa còn có tin đồn khủng khϊếp, ngay cả hai vị trưởng lão đã chết ở Phong Lâm Thành của U Minh Cốc, cũng là bị hắn gϊếŧ chết, Tiềm Long Các vốn dĩ mang tiếng oan thay hắn.”
“Cái gì, một tên tiểu quỷ mà liên tục gϊếŧ chết tam đại trưởng lão của U Minh Cốc, đã vậy còn có một người trong đó là U Quỷ Thất bảo bối của bọn họ, thật sự có gan đấy!”
Tư Mã tiên sinh nghe thấy cũng cả kinh, đảo mắt nhìn về phía hoàng đế: “Bệ hạ, chuyện này nên xử trí thế nào?”
Ánh mắt hoàng đế khẽ híp lại, khóe miệng vạch ra nụ cười như có như không, tiếp tục cầm quân cờ lên, đặt xuống trên bàn cờ: “Nếu là ân oán giữa bảy thế gia, thì trẫm còn thấy đau đầu một chút. Nhưng mà đối với chuyện này thì, U Vạn Sơn cũng không có mặt ở đây để cáo trạng với trẫm. Vậy cứ mặc kệ bọn họ đi, nhưng mà, bên Lạc gia phải sắp xếp cho ổn thỏa, đừng để bọn họ ra tay với Lạc gia. Viên Minh Châu này của Trẫm, phải lộ ánh hào quang ngay rồi, ha ha ha...”
Cạch!
Hoàng đế đặt mạnh một quân cờ xuống bàn cờ, trong mắt trào tinh quang.
Vũ Văn Thông nhìn hoàng đế thật sâu, rồi khom người lĩnh mệnh lui ra.
Phủ thừa tướng ở Đế đô.
Thừa tướng Gia Cát Trường Phong đang nhàn nhã ngồi trên ghế bành, hai con ngươi khép hờ, ghế lúc lắc trước sau. Đột nhiên, một hắc ảnh thoáng hiện ra, đi đến trước mặt ông ta, ghé vào lỗ tai ông ta nói khẽ vài câu.
Gia Cát Trường Phong bỗng nhiên mở choàng hai mắt, trong mắt đầy vẻ chấn động, tiếp đó nhíu mày lại, dường như đang suy tính gì đó, ông ta thở dài nói: “Ôi, xem ra sự cân bằng của thất thế gia sắp bị phá vỡ rồi, lão phu phải nhanh chóng chuẩn bị chuyện đó mới được.”
Vừa mới nói xong, Gia Cát Trường Phong lần nữa khép hờ hai mắt, nằm trên ghế lắc lư.
Phủ tế tự Đế đô.
Một lão giả tóc trắng tung bay nhận một tờ giấy nhỏ từ trong tay một người áo đen, mở giấy ra đọc, mí mắt bất giác run rẩy. Tiếp đó ông ta phất tay, để người áo đen kia lui ra.
Lão nhân chậm rãi cất bước, nện bước với tốc độ già nua đi vào Quan Tinh Đài, quan sát tinh không vô hạn, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm: “Huỳnh cảm thủ tâm, thiên hạ đại loạn. Tinh tinh chi hỏa, khả dĩ liêu nguyên!( sao hỏa sáng lên- (đại diện cho chiến tranh và cái chết), thiên hạ đại loạn,một nguyên nhân không đáng kể có thể có gây ra ảnh hưởng lớn) Haii, xem ra thiên hạ này sắp đổi chủ, hi vọng không cần phải sinh linh đồ thán.”
Cùng lúc đó, trong tổng bộ của Tiềm Long Các.
Các chủ Long Dật Phi đang cùng mấy trưởng lão mở cuộc họp, trong đó còn có hai người trẻ tuổi, chính là Long Quỳ và Long Kiệt. Vào bảy ngày trước, bởi vì bọn hắn biểu hiện xuất sắc, Long Dật Phi chính thức tuyên bố bọn họ có thể dự thính hội nghị trưởng lão, điều này làm hai người tiểu bối bọn họ vô cùng mừng rỡ.
“Gần đây, biểu hiện của hai người Tiểu Kiệt và Tiểu Quỳ rất tốt. Ta nghĩ chắc có thể cho bọn họ đến chỗ đại trưởng lão để tăng cường tu vi, sau đó tu luyện võ kỹ gia truyền Huyền giai của chúng ta.”
Hội nghị kết thúc, Long Dật Phi nhìn hai cái tiểu gia hỏa một lúc, cười nói. Hai người kia nghe xong, không khỏi thấy rất vui mừng.
Nhưng tam trưởng lại nghiêm túc nói: “Hai đứa trẻ này quả thật tiến bộ không nhỏ, nhưng so với những đệ tử thiên tài của lục gia còn lại mà nói, chỉ có thể coi là trên trung bình thôi.”
“Nào có? Tam trưởng lão chớ quá coi thường chúng ta, chúng ta cũng sắp đột phá đoán cốt cảnh.”
Long Quỳ không phục ngẩng đầu nói, Long Kiệt thì nhếch miệng, thừa nhận: “Tam trưởng lão nói đúng, nghe nói Tạ Thiên Dương của Kiếm Hầu Phủ vào ba năm trước đã là cao thủ đoán cốt cảnh, chúng ta thực sự kém bọn hắn quá xa.”
“Ừm, Tiểu Kiệt ngược lại khiêm tốn không kiêu ngạo, ngày sau tất có thành tựu!”
Thần Nhãn Long Cửu hài lòng gật đầu, trên bả vai ông ta có một quạ đen đứng đó, chính là Thôn Phệ Quỷ Nha Trác Phàm đưa cho ông. Vừa nhìn thấy nó, trong mắt Long Cửu liền ôn hòa lại.
“Nếu như hai tiểu quỷ các ngươi, có nửa tài năng của huynh đệ Trác phàm ta, thì hiện tại đã có thể tu luyện Huyền giai võ kỹ gia truyền của Tiềm Long Các chúng ta rồi.”
“Hừ, cửu thúc, sao người cứ nhắc đến hắn thế?”
Long Quỳ bĩu môi bất mãn, không tình nguyện nghe đến tên của Trác Phàm: “Tiểu tử đó cuồng vọng tự đại, còn không chịu gia nhập vào Tiềm Long Các chúng ta. Cho dù có chút tài năng, nhưng sau này tất nhiên không có thành tựu gì, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ vượt qua hắn.”
Khi nàng ta vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, một tên áo đen xuất hiện chạy đến quỳ ở trước mặt mọi người, trình lên một phong thư tín: “Khởi bẩm cốc chủ, cấp báo từ tuyền tuyến truyền đến ạ.”
Tam trưởng lão cầm lấy thư tín, phất tay, người kia liền lui ra. Tiếp đó tam trưởng lão mở thư nhìn một chút, đột nhiên tròng mắt đông lại, bức thư nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Sao thế, Tam ca, xảy ra chuyện gì?”
Long Cửu giật mình, vội vàng nhặt thư lên, ông chưa từng thấy tam trưởng lão thất thố như vậy. Nhưng sau khi ông ấy đọc xong nội dung thư, tròng mắt cũng ngăn không được co rụt lại, ông ấy chỉ có một con mắt nhưng rất nhanh đã chan chứa nước mắt.
“Hảo huynh đệ, cửu ca lại thiếu ngươi một phần nhân tình.”
“Đây là sao vậy?”
Long Dật Phi nhướng mày, cũng giống như người khác, vẻ mờ mịt đầy mặt. Sau đó lập tức túm thư tín qua, đọc kỹ một lần.
Tiếp đó, hắn cũng nhịn không được mí mắt run run, không tự chủ được kêu lên sợ hãi: “U Quỷ Thất U của Minh Cốc, đã bị Trác Phàm gϊếŧ chết ở Thanh Minh Thành?”
Mọi người đồng loạt giật mình, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi.
Đại danh của U Quỷ Thất, bọn họ ai mà chưa từng nghe qua? Có thể nói là nhân vật khiến các đại thế gia đau đầu nhất, đặc biệt Long Cửu, Tử Lôi Kim Nhãn của ông ấy bị đoạt mất cũng là do một tay U Quỷ Thất bày kế.
Nhưng nhân vật đáng sợ như thế, cũng bị Trác Phàm gϊếŧ, điều này không khỏi làm tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc. Nhất là Long Quỳ và Long Kiệt tất nhiên đã nghe qua đại danh U Quỷ Thất, đó là nhân vật khiến trưởng lão Tiềm Long Các kiêng kị đấy.
Nhưng ngay cả nhân vật như vậy, vẫn bị chết dưới tay Trác Phàm.
Chỉ nháy mắt, hai người đã cảm nhận được khoảng cách chênh lệch với Trác Phàm, cách biệt lớn hơn cả rãnh trời.
“Ha ha ha... Làm tốt lắm!”
Danh Sách Chương: