Truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) : chương 147: võ kỹ huyền giai, ma sát tam tuyệt (2)
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
-
Dạ Kiêu
Chương 147: Võ kỹ huyền giai, Ma Sát Tam Tuyệt (2)
“Hừ, đan Luyện Thể là bí chế bất truyền của Tống gia ta, chúng ta còn phải đem nó đến tham gia bách đan hội, sao có thể giao cho ngươi được?”
Nam nhân kia kiềm chế được giận giữ, trong tay đã cầm một binh khí nhất phẩm.
Nghe được lời này, Trác Phàm bĩu môi khinh thường.
Đan luyện thể chỉ là đan dược tứ phẩm, có công hiệu rèn thân luyện cốt, cũng có thể khiến cao thủ tụ khí cửu trọng trong nháy mắt tăng lên tới Đoán Cốt cảnh, nhưng cả đời chỉ có thể dùng một lần.
Đối với Trác Phàm, kẻ thiên tài tu luyện căn bản không cần lo lắng đến việc không thể đột phá Đoán Cốt cảnh, thì đây chính là cái phế đan. Đem loại đồ này làm bí truyền của gia tộc, thật con mẹ hắn không có tiền đồ.
Mà Trác Phàm hiển nhiên là kẻ no không người đang chết đói, đan dược này hắn xem như chiếc giày bị vứt đi, nhưng mà lão đầu đối diện kia thì hai mắt đỏ bừng, toát ra du͙© vọиɠ trần trụi.
“Ha ha ha... Tống Ngọc, Tống Thiến, tỷ đệ các ngươi mới tuổi này đã tiến vào Đoán Cốt cảnh, không phải là nhờ có công hiệu của đan dược này sao? Có điều, một tam lưu gia tộc như các ngươi ma đòi bá chiếm bí phương đan dược tứ phẩm, đúng là phung phí của trời, vẫn nên ngoan ngoãn giao ra đây đi.”
“Hừ, chúng ta có chết cũng không giao!”
Tống Thiến nhíu mi phượng liếc mắt nhìn qua Tống Ngọc, hai người đồng thời phóng về phía lão đầu kia. Lão đầu kia cười lớn, vọt lên.
Rầm!
Chỉ một chưởng, hai người đều bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy ra vệt máu đỏ tươi. Mặc dù đều là Đoán Cốt cảnh, nhưng khoảng cách chênh lệch ngũ lục trọng, đủ khiến bọn họ căn bản không phải đối thủ của lão đầu kia.
“Hắc hắc hắc... Tống Thiến tiểu thư, ngươi hà tất phải như vậy, ngoan ngoãn giao đan dược và bí phương ra là tốt rồi, chẳng lẽ muốn lão phu lớn tuổi vậy rồi còn phải lục soát trên người các ngươi sao?”
Lão đầu kia nhìn Tống Thiến thân thể lả lướt mềm mại, không khỏi phát ra một tiếng cười da^ʍ tà.
Tống Thiến hai má đỏ bừng, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn người đó, nhưng chỉ một lát sau nàng vừa bất đắc dĩ thở dài, vừa nhìn Tống Ngọc bên cạnh hỏi: “Đệ đệ, đệ có sợ không?”
“Tỷ, ta không sợ!”
Tống Ngọc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên cường.
“Tốt, vậy chúng ta cùng chết. Cho dù có chết, cũng tuyệt đối không để bí phương của gia tộc rơi vào trong tay lão gia hỏa này.”
Tống Thiến cười khổ, vươn tay cầm lấy Linh binh nhất phẩm của Tống Ngọc, đặt trước cổ hai người.
Chỉ cần một cử động nhỏ, hai người liền cùng chết dưới lưỡi binh khí sắc bén.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trác Phàm không khỏi nghĩ đến hai tỷ đệ Lạc Vân Thường đang ở Phong Lâm Thành xa xôi. Lúc trước nếu không phải bản thân hắn bức bách tâm ma xuất hiện kịp thời, đoán chừng số phận của bọn họ cũng sẽ giống như hôm nay.
Không nhịn được thở dài, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ngắt xuống một cái lá cây nhẹ nhàng búng về phía hai người kia.
Vụt!
Tiếng xé gió vang lên, hai người vừa định tự sát, nhưng binh khí bất chợt bị đánh rơi.
“Ai?”
Không khỏi giật mình, tỷ đệ Tống gia và lão đầu kia đồng thời kêu lên sợ hãi.
“Chỉ một đan dược tứ phẩm thôi, hà tất phải đến nỗi đòi mạng như thế?”
Trác Phàm chậm rãi đi ra khỏi lùm cây. Lão đầu kia nhìn thấy, không khỏi cười to lên: “Ha ha ha... Ta tưởng là ai mà có gan vậy, thì ra cũng chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch tu vi Đoán Cốt cảnh.”
Lão đầu kia bĩu môi khinh thường, châm chọc nói: “Tiểu tử, ngươi là ma đạo tu giả đúng không. Ai mà không biết luận ngoan độc, thì ma đạo tu giả các ngươi tàn nhẫn nhất, ngươi lại còn có mặt mũi chạy ra nói chuyện nhân từ với lão tử?”
“Ta không nói chuyện nhân từ, chỉ nói về thực lực.”
Trác Phàm cười lạnh, thản nhiên nói: “Hôm nay đã để ta gặp phải chuyện này, thì ngươi không thể nào gϊếŧ chết bọn họ.”
“Hừ, chỉ bằng ngươi?”
Lão đầu kia cười lạnh một tiếng, trong mắt nổi lên sát ý. Tống Thiến thấy vậy lo lắng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi chạy mau đi, ngươi không phải là đối thủ của ông ta, tuyệt đối đừng vì hai tỷ đệ chúng ta mà tìm chết vô ích.”
“Chạy? Chạy không thoát nữa rồi.”
Tống Thiến vừa nói xong, lão đầu kia cười gian lao thẳng đến Trác Phàm: “Hắc hắc hắc... Tiểu tử, ngươi muốn trách thì trách bản thân không nên xen vào việc của người khác đi.”
Thấy cảnh này, Tống Thiến cùng Tống Ngọc cũng không có cách nào, không đành lòng nhắm mắt lại.
Thế mà, bùm một tiếng vang lên giòn tan, Trác Phàm vẫn đứng nguyên ở đó mặt không thay đổi, nhưng lão đầu kia đã ngã xuống vũng máu, phần đầu của ông ta không thấy đâu.
Sốc nặng!
Mấy lão đầu thủ hạ lúc nãy còn đang cười cợt nháy mắt ngơ ngẩn bất động. Bọn họ trên mặt còn mang nụ cười, nhưng trong mắt thì đã phủ đầy vẻ hoảng sợ.
Vừa rồi bọn họ thấy rất rõ ràng, Trác Phàm chỉ nhẹ nhàng vung tay lên mà đã đập nát đầu của lão đầu kia như đập vỡ một đồ chơi làm bằng đường vậy. Đây là cao thủ Đoán Cốt lục trọng a, vậy mà bị gϊếŧ dễ dàng như thế!
“Quái vật!”
Danh Sách Chương: