Truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) : chương 152: phản bội. (1)
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
-
Dạ Kiêu
Chương 152: Phản bội. (1)
Nhưng Trác Phàm lại cười lạnh, vung tay lên, hất bay cái bàn.
Bùm!
Cái bàn lập tức vỡ vụn, mảnh gỗ vụn bay tung tóe, nhưng sau cái bàn kia không có bóng người Trác Phàm đâu nữa.
Người đâu?
Mọi người không khỏi giật mình, trong nháy mắt sững sờ nguyên chỗ.
“He he he... Ở đây này!”
Đột nhiên, sau lưng đám người vang lên tiếng giễu cợt. Nhưng mấy người đó chưa kịp xoay người đi, thì tiếng xé gió vang lên, phốc một tiếng, đầu của một vị trưởng lão đã hoàn toàn nở hoa, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Chậm rãi thu lại nắm đấm, Trác Phàm rũ vết bẩn trên tay, nhếch miệng lộ ra nụ cười tà ác, nhẹ giọng nói: “Tên thứ nhất!”
Mọi người sợ hãi kinh hoàng, không ai nghĩ tới, Trác Phàm lại mạnh đến mức này. Rõ ràng hắn là một tu giả Đoán Cốt cảnh, nhưng lại có thể đột phá vòng vây của chín vị cao thủ Đoán Cốt cảnh, không những thuận lợi đột phá trùng vây, còn trong nháy mắt gϊếŧ chết một người.
Nhất thời sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.
“Xem ra lời đồn đều là thật, ngươi quả nhiên là tên quái vật, khó trách ngay cả thất trưởng lão của U Minh Cốc cũng chết trong tay ngươi.”
Tề Cương Liệt hít sâu, tròng mắt bất giác run lên, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đầy sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Trác Phàm không khỏi xùy cười, nhìn ông ta chế nhạo: “Nếu đã biết lão tử lợi hại, vậy mà các ngươi còn dám ra tay với ta? U Minh Cốc cũng không làm gì được ta, lẽ nào ngươi nghĩ đám các ngươi có thể làm được chắc?”
“Hắc hắc hắc... Cầu phú quý trong nguy hiểm, chuyện càng nguy hiểm,thì hồi báo càng lớn.”
Tề Cương Liệt khẽ cắn răng, toét miệng cười rồi chợt phóng tới Trác Phàm, trong mắt ông ta dần hiện ra vẻ điên cuồng, một hư ảnh mãnh hổ lập tức xuất hiện sau lưng ông ta.
“Võ kỷ Linh giai trung cấp, Hổ Khiếu Quyền!”
Rống!
Cùng với một tiếng gầm to rung trời, một quyền của Tề Cương Liệt đánh ra. Mãnh hổ phía sau ông ta, cũng lao nhanh phóng về phía Trác Phàm. Ánh mắt Trác Phàm nheo lại, cười lạnh, cũng không tránh né, đấm trả quyền chính diện.
Ầm!
Âm thanh nổ vang bên tai mọi người khiến màng nhĩ đau đớn. Tỷ đệ Tống gia che lại lỗ tai, nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Trác Phàm bị mãnh hổ đυ.ng văng xa mười thước, in xuống mặt đất hai vết sâu. Mà mãnh hổ dưới một quyền của Trác Phàm cũng bị đánh nát thành ánh kim quang nhỏ vụn, tan biến không thấy đâu.
Tiếp đó, một tiếng kêu gào vang lên, cách tay của Tề Cương Liệt đột nhiên nứt vỡ, máu tươi phun ra.
“Gia chủ!”
Các trưởng lão kêu lên, thấy cảnh này ai cũng không khỏi kinh hãi. Nhưng Tề Cương Liệt dường như không nghe thấy, hai mắt to như chuông đồng kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh lẽo của Trác Phàm ở đối diện, vẻ mặt ông ta đầy vẻ không thể tin nổi.
Bà nội nó, vừa rồi lão tử đánh trúng cái quỷ gì thế, sao lại cứng vậy được?
Ông ta vừa giao đấu chính diện với Trác Phàm nên trong lòng hết sức rõ ràng.
Luận cường độ nguyên lực, Trác Phàm cũng không mạnh, thực lực chỉ mới ở Đoán Cốt nhất trọng, thực lực thì vẫn ở mức bình thường. Nhưng cường độ cơ thể hắn lại cmn quá biếи ŧɦái, mỗi tấc da thịt, mỗi cây xương cốt đều giống như rèn luyện thành binh khí, căn bản không phải con người.
Bởi vậy sau một quyền đó, ông ta bức lui Trác Phàm mười mét, nhưng thay vào đó chính ông ta bị lực phản chấn phế bỏ luôn một cánh tay.
“Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc là ai?”
Tề Cương Liệt thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch: “Không, chết tiệt ngươi căn bản không phải là người!”
Khóe miệng Trác Phàm hơi vểnh lên, trong mắt lóe lên sát ý, thản nhiên nói: “Lão tử có phải người hay không, không liên quan gì đến ngươi nữa.”
Vừa dứt lời, Trác Phàm giẫm chân xuống, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ!
Trong tích tắc, bóng dáng của Trác Phàm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mấy trưởng lão, sau ba cú đấm, những trưởng lão kia cũng không kịp phản ứng, trước ngực ba người trong bị mở một lỗ máu to như nắm tay, trong nháy mắt tắt thở.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều bàng hoàng.
Lúc đầu bọn họ không rõ chuyện gì đã xảy ra với gia chủ bọn họ, làm sao đang yên đang lành cánh tay lại đột nhiên bị vỡ tung. Bây giờ bọn hắn đã biết hết rồi, tiểu tử này thật sự không phải người.
Nào có ai gϊếŧ chết cao thủ Đoán Cốt cảnh mà như đập vỡ người làm bằng đường thế, trong nháy mắt đã đấm xuyên qua ba người bằng xương bằng thịt?
Tỷ đệ Tống gia nhìn thấy cảnh này, cũng bị dọa sợ đến ngây người. Quả thật trước đây bọn họ đã từng chứng kiến Trác Phàm gϊếŧ một cao thủ Đoán Cốt cảnh lục trọng, nhưng bọn họ không ngờ thực lực của Trác Phàm lại mạnh đến vậy, bị nhiều cao thủ như vậy vây quanh còn có thể gϊếŧ người như bóp chết một con kiến.
Đây là gì, đây gọi là thực lực, thực lực tuyệt đối!
Giờ phút này, trong ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trác Phàm đã không chỉ có mỗi ngưng trọng mà càng nhiều hơn là kinh hãi.
Danh Sách Chương: