Truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm) : chương 22: phiền phức đến (2)
Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)
-
Dạ Kiêu
Chương 22: Phiền phức đến (2)
"Biểu ca, không phải chúng ta đã nói, phải toàn diệt bọn chúng sao? Sao ngươi. . ."
Tôn Vũ Phi giật mình, vội vàng nói.
Nam tử phất quạt chặn Tôn Vũ Phi, vẫn không thèm nhìn con bé lấy một cái, thản nhiên nói tiếp: "Mà lại, nếu như tiểu thư nguyện ý, tại hạ có thể trợ giúp tiểu thư tái hiện huy hoàng Lạc gia ngày xưa."
"Không cần, Trác Phàm là người Lạc gia ta, tìm hắn để gây sự chính là gây sự với cả Lạc gia. Ta là chủ Lạc gia, có chuyện gì thì nói với ta."
Lạc Vân Thường hiên ngang đứng ra phía trước, không sợ chút nào.
Nam tử bật cười lắc đầu: "Ta khuyên tiểu thư đừng hành động theo cảm tính, nếu như ngươi biết thân phận của ta, chỉ sợ sẽ không nói như thế đâu."
Lạc Vân Thường nhíu mày, hắn giới thiệu.
"Tại hạ U Tuyền, đệ tử U Minh Cốc."
"Cái. . ."
Lạc Vân Thường giật mình, sau khi hít sâu một hơi, nàng bất giác lui về phía sau hai bước, lẩm bẩm nói, "Ngươi là. . . Ngự hạ Thất thế gia. . ."
"Ha ha ha. . . Sợ rồi đúng hong :3!"
Tôn Vũ Phi cười lớn đầy đắc ý.
Ngoài Trác Phàm, cả ba người Lạc Vân Thường đều lộ rõ vẻ mặt ngưng trọng trước đó chưa từng có. Lúc trước đối mặt Long Cửu, song phương chỉ là đàm phán mua bán, chứ không phải là đối thủ có ân oán gì với nhau, không có gì đáng sợ, nhưng bây giờ lại chân chính là quan hệ thù địch với U Minh Cốc.
Ngự hạ Thất thế gia, bất kỳ nhà nào, chỉ cần động động ngón tay, liền có thể khiến gia tộc thế tục bị tiêu diệt, hoặc là hưng vượng. Mà Tôn gia thật sự có quan hệ với ngự hạ Thất thế gia, khó trách ngay cả một đại gia chủ như Thái Vinh cũng phải nhìn sắc mặt tiểu nha đầu Tôn gia mà hành sự.
"Trác Phàm. . ."
Lạc Vân Thường lo lắng giữ chặt tay Trác Phàm, run rẩy nói.
Trác Phàm nở nụ cười tỏ ý hãy an tâm, rồi tiến lên một bước, nhìn U Tuyền nói: "Ta chính là quản gia Lạc gia, Trác Phàm, ngươi muốn như thế nào, một đối một hay là các ngươi cùng tiến lên?"
"Hừ, quả nhiên giống như biểu muội nói, cẩu nô tài cuồng vọng tự đại."
U Tuyền cười lạnh một tiếng, "Đối phó loại người như ngươi, cùng tiến lên sẽ chỉ bôi nhọ uy danh U Minh Cốc."
Vừa dứt lời, U Tuyền liền biến mất.
Trác Phàm co rụt mắt lại, hắn bỗng nhiên lật người, chỉ một giây sau, lúc hắn lần nữa ngẩng đầu lên, gương mặt hắn đã bị in lên một vết máu rõ ràng.
"Hừ, thế mà tránh được."
U Tuyền cười lạnh một tiếng, nhìn Trác Phàm giống như nhìn một món đồ chơi.
"Tụ Khí lục trọng, tu giả Ma đạo."
Trác Phàm híp mắt, rồi nở nụ cười quái dị: "Có chút thú vị."
Vừa rồi U Tuyền động thủ tà dị mà quỷ mị, nếu không phải Trác Phàm kinh nghiệm thực chiến phong phú, sợ là đã chết dưới đòn đó, mà qua đó, Trác Phàm cũng biết rõ công pháp U Minh Cốc tu luyện là Ma đạo.
Nếu người khác gặp phải người này, tất nhiên mười phần khó giải quyết. Bời vì Ma đạo truy cầu thực lực cường đại bất chấp mọi thứ, quỷ dị bá đạo, đầy nguy hiểm, tu giả chính đạo thì không như vậy, cùng một tu vi, tuy thực lực thường không bằng cao thủ ma đạo, nhưng sẽ ít khi xuất hiện sai lầm trên việc tu luyện.
U Tuyền tuy có tu vi Tụ Khí lục trọng, nhưng thực lực lại cao hơn nhiều tu vi này. Mà Trác Phàm bây giờ chỉ là Tụ Khí nhị trọng, chênh lệch tứ trọng trong Ma đạo lớn hơn Chính đạo nhiều.
May mà Trác Phàm là lão ma đầu Ma đạo, hiểu rõ các loại công pháp vũ kỹ Ma đạo, đây có lẽ là Pháp bảo duy nhất giúp hắn dành chiến thắng.
"Trác Phàm, ngươi không sao chứ."
Lạc Vân Thường nhìn vết máu trên mặt Trác Phàm, lo lắng hét lớn.
Trác Phàm chậm rãi đứng lên, tay lau vết máu, còn nở nụ cười hưng phấn. Trước kia hắn khiêu chiến vượt cấp, nhưng đối thủ đều là người trong Chính Đạo, lần này đọ sức với một tên ma đạo tu vi cao hơn mình, hắn có cảm giác mới mẻ.
"Chiến!"
Cho dù không phải vì Lạc gia, vì kế hoạch đã tính toán sẵn, thì đánh với U Tuyền một trận là việc bắt buộc phải làm, không quan hệ lý trí hay suy nghĩ, mà chỉ là lão ma đầu nhiệt huyết xúc động.
Thấy ánh mắt Trác Phàm đột nhiên trở nên khát máu, U Tuyền sửng sốt.
Theo lẽ thường, một kích này của hắn tuyệt đối là nhất kích trí mạng, mặc dù có người may mắn tránh thoát, cũng sẽ bị làm cho sợ mất mật, sẽ không có dũng khí tiếp tục đối mặt, nhưng không ngờ , Trác Phàm chẳng những không sợ, mà ánh mắt còn có vẻ vui mừng hưng phấn.
"Chẳng lẽ. . ."
U Tuyền vừa nghĩ đến cái gì đó, thì hắn trợn mắt, vội vươn tay ra chặn lại.
Một thủ ấn đỏ như máu phóng về phía hắn, đại lực trùng kích làm cho hắn liên tiếp lui về phía sau, đến khi dừng lại mới phát hiện, tay hắn vậy mà đổ máu.
"Biểu ca, cẩn thận, Thái Vinh bá bá cũng bị chịu thiệt dưới một chưởng này."
Tôn Vũ Phi kêu to nhắc nhở.
Danh Sách Chương: