Truyện Đại Thần Manh Động : chương 35: bi kịch của quách mỗ
Đại Thần Manh Động
-
Niếp Kiển Tù Đoàn
Chương 35: Bi kịch của Quách mỗ
Diệp Nhân Sênh nghiến răng nghiến lợi lần lượt tàn sát hai người một phen, buồn rầu bắt tay vào chuyến đi trở lại lên núi.
Nhưng hôm nay không cần lên lại núi nữa, lúc ở dưới chân núi Diệp Nhân Sênh nhận được điện thoại của Mã Thành Thụ, diễn viên nữ chính với những người khác đã đến thành phố T, đạo diễn Hồ cần đến bàn bạc thuận tiện đón tiếp, Diệp Nhân Sênh lên chiếc xe khách nhỏ của đoàn, Mã Thiến Thiến mặt mũi happy vẫy vẫy với cô, Diệp Nhân Sênh vừa mới chạm mông xuống ghế, nhất thời cảm thấy không ổn.
Xe khách sắp xếp hai bên trái phải đều có hai chỗ ngồi, Mã Thiến Thiến với Diệp Nhân Sênh ngồi ở bên trái, còn Đường Dập và Quách Khả Kiêu được bố trí ở bên phải.
Chỗ ngồi của Diệp Nhân Sênh và Đường Dập đều gần cửa sổ, vì thế mà Quách Khả Kiêu với Mã Thiến Thiến hai người ngồi tán gẫu trên trời dưới đất vô cùng vui vẻ. Cô không xen vào nói gì, chỉ khi nào vui thì cười một cái, vừa nghe vừa bị xe khách rung chuyển đều đều ru đến buồn ngủ, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Nhưng đột nhiên Mã Thiến Thiến đứng dậy, lui ra một bên, Quách Khả Kiêu ngồi xuống chỗ của Mã Thiến Thiến, Mã Thiến Thiến mừng khấp khởi ngồi xuống bên cạnh Đường Dập.
Này… này định biến thành máy bay sao!
Diệp Nhân Sênh nghiêng đầu nhìn lại, đột nhiên Quách Khả Kiêu đưa ngón tay giữa để sát lên môi, trừng mắt nhìn Diệp Nhân Sênh: “Suỵt —— cứ để cho cô ấy có cơ hội.”
Trong nhất thời cô đã rõ ràng, tám phần là Quách Khả Kiêu nhìn thấu tâm tư của Mã Thiến Thiến. Nhưng mà trong vài ngày ở chung với đoàn làm phim, cô đã sớm nghe trong hội dưa lê nói Quách Khả Kiêu tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại có tên trong danh sách những người đại diện nghiêm cẩn có tiếng, những tin tức quan Đường Dập đều bị anh ta phong tỏa bưng bít, không hề bị lộ ra, anh ta như vậy, sao lại có thể dễ dàng để Mã Thiến Thiến tiếp cận Đường Dập chứ?
Diệp Nhân Sênh liếc nhìn Đường Dấp, thấy anh đang gật đầu với Mã Thiến Thiến, không nói gì thêm, nhất thời vô cùng buồn bã, cô còn tính trông cậy vào mọi người nói vài lời sau đó nhân cơ hội mở miệng xin chữ kí… Nhưng bây giờ tuyệt đối không có đất diễn.
Ánh mắt ai oán này lọt hết vào tầm mắt của Quách Khả Kiêu, bên môi anh giương lên một nụ cười lạnh: Sênh Sênh Ly Nhân à Sênh Sênh Ly Nhân, giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Tôi không tin cô không biết thân phận của Lệnh Hồ!
Xe khách của đoàn rất nhanh đã đến huyện X của thành phố T, đi đường hơn hai giờ, Diệp Nhân Sênh với Quách Khả Kiêu cũng coi như là quen nhau.
Hơn mười người bí mật tiến vào khách sạn, trong một bữa tiệc tương tự, Diệp Nhân Sênh đã trông thấy mấy người mẹ Diệp cố sống cố chết đợi đến tám giờ mấy vị minh tinh xuất hiện, nhất thời có cảm giác dũng khí không chân thật.
Thật không ngờ, thì ra còn có cả cái cô minh tinh tên là gì Tử đấy đã xem qua trên web, cô ấy ngoài đời nhìn còn xinh đẹp hơn cả trên ảnh, xem ra cô ấy chính là nữ diễn viên chính rồi. Đạo diễn Hồ đi thẳng về phía cô gái đó, cười nói: “Nha đầu này đã lớn thế này rồi cơ a, lâu rồi ta và bố con không gặp nhau, khi nào rảnh thì đến ăn bữa cơm chứ?”
Xem ra Tuyên Tử không thích người khác khi vừa gặp mình mà đã nhắc đến ông bố, vẻ mặt lãnh đạm khách khí, trả lời ứng phó qua loa vài câu, liền chuyển hướng sang Đường Dập cười thản nhiên.
Đường Dập cũng gật đầu, nhưng không cười. Diệp Nhân Sênh thấy rất khó hiểu, nhưng vẻ mặt hóng chuyện này lọt vào trong mắt Quách Khả Kiêu thì lại thành ý khác.
Bữa cơm này đều là người trong đoàn, cũng không nhiều người lắm, đạo diễn Hồ nói vài câu cho có lệ xong thì mọi người liền tự do ăn uống nói chuyện phiếm. Lúc này Diệp Nhân Sênh mới biết được Tuyên Tử không phải là nữ chính, bởi vì kịch bản đã sớm chỉ ra nữ chính không hề xinh đẹp, mà là gầy nhỏ tái nhợt, Diệp Nhân Sênh lại cảm thán cái kịch bản quỷ dị cùng với vị tác giả biến thái này, ánh mắt liền phóng đến trên người cái cô diễn viên tên là Đản Đản kia. Mẹ Diệp rất thích cô ấy, Đản Đản là một ngôi sao đã bắt đầu phát triển từ lúc còn nhỏ, trước đây Diệp Nhân Sênh cũng xem qua không ít bộ phim cô ấy thủ vai, để một diễn viên đáng yêu ngây thơ như cô ấy đảm nhận vai chính, quả thật là không còn gì hợp hơn.
Mà Tuyên Tử, nghe nói là phải diễn vai yêu quái hoa sơn trà xinh đẹp bức người.
“Tiểu Diệp.” Mã Thành Thụ vui vẻ hớn hở đi tới: “Đã quen chưa?”
“Cũng được ạ.” Diệp Nhân Sênh quay lại cười,
“Ừ, lúc nãy đạo diễn Hồ mới thương lượng với thầy, diễn viên quần chúng không đủ, cho nên muốn để con đóng vai diễn đánh người, có hứng thú không?”
“Thật sao?” Hai mắt Diệp Nhân Sênh lóe sáng, cho tới bây giờ cô chưa từng đóng phim, thoạt nhìn có vẻ rất vui: “Nhưng diễn vai gì?”
“Ừm, là Tiểu Hoa.”
Diệp Nhân Sênh nỗ lực tìm cái tên này trong kịch bản.
…
“Nhưng mà Tiểu Hoa không có gì đặc biệt cả… ” Diệp Nhân Sênh đen mặt: “Là một bà mẹ nhỏ bé vô ưu vô lo…”
“Dù sao thì phim so với tiểu thuyết cũng có chỗ khác nhau, cần phải phong phú hơn, đạo diễn Hồ đã tính để tình yêu giữa Khổng Tước tinh với Tiểu Hoa được phô ra nhiều hơn, nhưng con yên tâm, diễn không có lời thoại, đánh mấy trận với con chồn hoang sẽ chết.”
… Thì ra còn bị mấy người đổi thành phim Hàn Quốc máu chó.
Diệp Nhân Sênh im lặng.
Đều là yêu quái, nhưng làm quái gì mà gà mái lại khác biệt với hoa sơn trà lớn như vậy chứ…
Hôm nay không cần diễn, Diệp Nhân Sênh lao vào giao chiến, đến nhà Trình Mạt Mạt trước hay là đến nhà Mễ Đóa trước hay là đến nhà của Trình Mạt Mạt với Mễ Đóa… Bất kể thế nào thì cũng hơn một giờ đi xe, cứ ở lại khách sạn đợi cho rồi.
Không thể online không thể chơi game, Diệp Nhân Sênh ủ rũ, bỗng thấy Quách Khả Kiêu đưa ra vé xem phim.
“Liệu tôi có hãnh diện mời cô đi xem phim được chứ?” Quách Khả Kiêu cười thân sĩ: “Tiểu Diệp.”
Diệp Nhân Sênh vốn định từ chối khéo, nhưng cúi đầu vừa nhìn thấy tên bộ phim trên vé, lập tức lật mặt, vui vẻ gật đầu: vốn tưởng đã bỏ lỡ phim này lâu rồi, không ngờ huyện X vẫn còn chiếu ở rạp một bộ phim đã hết hạn trình chiếu!
Quách Khả Kiêu cười gian tà, ở trên sẽ khách đã phải gánh chịu ánh mắt băng giá của Đường Dập, vừa rồi ánh mắt lạnh lùng kia lại hóa thành con dao muốn chém đứt bàn tay cầm vé của anh, được rồi, coi như Đường Dập muốn làm thịt anh cũng không được, sự việc liên quan đến bản thân sự nghiệp với danh dự, danh hiệu người đại diện nổi tiếng không thể bị hủy trong tay một cô gái chỉ biết chơi game được!
Tuy mọi người đều biết Sênh ca không phải là cô gái chỉ biết chơi game, nhưng trong mắt bạn Quách, Diệp Nhân Sênh chính là người đã tính toán tường tận không từ thủ đoạn muốn tiếp cận Đường Dập để nổi tiếng hoặc là một fans cuồng bám víu cành cao mà thôi.
Hai người ngồi trong rạp chiếu bóng, phim còn chưa bắt đầu chiếu, Diệp Nhân Sênh đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở lại cầm hai hộp bỏng ngô to đùng, đưa cho anh một hộp, còn mình thì ăn rất vui vẻ, Quách Khả Kiêu lòng dạ giả dối cười cười: “Cô muốn ăn thì cứ nói cho tôi biết, tôi đi mua được rồi.”
“Không thể để cho anh uổng công mời tôi xem phim được.” Diệp Nhân Sênh nhếch miệng nở nụ cười: “Bỏng ngô xem như là đáp lễ, khà khà.”
Từ trước đến nay bỏng ngô ở rạp chiếu bóng đắt đến kinh người, mà cô lại còn mua hai hộp to, tính ra cũng tương đương với giá vé. Quách Khả Kiêu nhất thời cảm thấy cô với những cô gái mà anh đã từng tiếp xúc qua có chút bất đồng, nhưng cảm tình chỉ trong giây lát lướt qua, anh ăn một miếng bỏng, giống như vô ý hỏi: “Trước đây cô đã xem phim Đường Dập đóng chưa?”
“Chưa.” Sênh ca thành thực trả lời.
Còn giả vờ, Quách Khả Kiêu cúi đầu cười lạnh, đoạn nói: “Thật sao?… Thật khó tin, mấy cô gái cỡ tuổi cô bây giờ chẳng có ai mà không thích Đường Dập.”
“Ừ, mấy đứa bạn của tôi cũng rất thích.” Diệp Nhân Sênh buồn bực ăn: “Nhưng tôi không thích xem TV…”
Đúng là, cô ta toàn chơi game. Quách Khả Kiêu oán thầm hai câu, lại nói: “Thế bình thường cô thích làm gì?”
“Lúc học đại học thì thường chạy bộ với đánh bóng, thêm cả Thế Giới Ma Thú nữa.” Diệp Nhân Sênh suy nghĩ, ngượng ngùng nói: “Sau lại làm việc mệt quá, chỉ chơi game mà thôi.”
“Ồ? Là Đỉnh Hoa Sơn sao?” Quách Khả Kiêu nhíu mày.
“Làm sao anh biết?” Diệp Nhân Sênh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ anh cũng chơi trò đấy?”
Một câu này của anh vốn chỉ là thử, nếu Diệp Nhân Sênh biết rõ Lệnh Hồ là Đường Dập, như vậy tất cũng sẽ đoán ra thân phận Bất Khả Tiểu Bảo là ai, nhắc tới tên trò chơi đã đủ khiến cho cô cảnh giác, nhưng phản ứng của Diệp Nhân Sênh không giống giả vờ, thế nên anh bảo mình là Ngọc Thanh, mới chơi được mấy ngày, lập tức Diệp Nhân Sênh thao thao bất tuyệt.
“Ha ha tôi cũng là bác sĩ đấy, lúc luyện level bị ngược thê thảm lắm, nhưng may mà có bang phái, với cả đồ đệ tặng tôi thêm mấy trang bị tốt nên, kaka…”
Ừ, bộ đồ Thiên Tôn của ngươi chính là do bố mày mua đấy. Quách Khả Kiêu giả vờ ăn bỏng ngô, giống như rất có hứng thú hỏi: “Thế sao, cô còn có đồ đệ à?”
“Đương nhiên rồi, đồ đệ của tôi..”
Nhắc tới người trong lòng, hai mắt Diệp Nhân Sênh phát sáng, nhất thời hận không thể đem đồ đệ ra khoe tứ phía một phen, nhưng đến lúc lời nói tới bên khóe miệng thì lại khó có thể mở miệng, có lẽ là những hồi ức ấm áp nhỏ nhoi đó, cô cũng không muốn chia sẻ với người khác.
Anh rất tốt, là người thuộc hàng bí mật nhất của cô, chỉ cần mỗi cô biết là đủ rồi.
“Đồ đệ của tôi… rất lợi hại.” Diệp Nhân Sênh sau một lúc rối rắm, chỉ phun ra có một câu như vậy.
Quách Khả Kiêu vô cùng hoài nghi, nhưng không đợi anh hỏi gì, mấy ngọn đèn xung quanh bỗng vụt tắt, phim bắt đầu chiếu. Lực chú ý của cả hai đều bị bóng dáng của một cô gái đột nhiên xuất hiện trên màn hình thu hút, đề tại đã chấm dứt như vậy.
Quách mỗ đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Anh lén lấy vé xem phim ra, dưới ánh đèn yếu ớt phát ra từ điện thoại, bất giác chỉ muốn tự đâm vào hai mắt mình. Nhưng vào lúc này, trong rạp chiếu bóng vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của một cô gái, với hiệu ứng máu chảy đầm đìa, tên bộ phim hiện lên:《Cô Gái Từ Phía Sau Lưng》
Anh để cho một nhân viên giúp anh đặt hai vé xem phim, trong điện thoại anh ta chỉ nói là cái gì cô gái ấy, nghe rất tình yêu rất văn nghệ, không ngờ là… cái khỉ này lại là phim kinh dị là phim kinh dị!
Quách mỗ từ nhỏ đã khắc sâu bóng ma phim kinh dị rơi lệ đầy mặt.
Quách Khả Kiêu khép hờ hai mắt, cố gắng không nhìn lên màn hình, chỉ tiếc không ngăn cản được những tiếng kêu thảm thiết dội vào tai, chỉ nghe thấy Diệp Nhân Sênh ở bên cạnh hưng phấn ăn bỏng, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với anh: “Thật cám ơn anh, cám ơn vô cùng, lúc bộ phim này được giới thiệu tôi đã rất mong đợi, chậc chậc, nhưng mà hiệu ứng làm giả quá, cứ coi như phá động mạch của một người thì cũng không mất nhiều máu như vậy —— “
Quách Khả Kiêu miễn cưỡng cười gượng hai tiếng, trong đầu không tự chủ được mà tưởng tượng ra hình ảnh máu tươi đầm đìa mà Diệp Nhân Sênh nhắc tới, nhất thời thầm muốn đem mình chết chìm trong hộp bỏng.
“Đường Dập, mình cứ tưởng cậu sẽ đến sân bay đón mình.” Tuyên Tử khẽ cười: “À đúng rồi… Bây giờ cậu đã là đại minh tinh, không thể lộ diện tùy tiện ở nơi đông người được.”
“Hôm đó có chút chuyện quan trọng.” Đường Dập cười hối lỗi.
“Lần này trở về cảm giác cậu không giống trước nhiều lắm.” Tuyên Tử nâng ly cà phê lên, tao nhã khuấy vài đường.
“Thế sao?” Anh cũng hớp một ngụm trà: “Mình thích mình của bây giờ hơn.”
“Phù —— ha ha… Cậu nghĩ rằng mình muốn nói cậu cái gì, càng ngày càng buồn? Càng ngày càng lạnh lùng?” Tuyên Tử đột nhiên vui vẻ: “Được rồi đại minh tinh, cậu càng ngày càng đẹp trai, hài lòng chưa?”
Đường Dập cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Cậu vẫn cứ như thời đi học nhỉ, cứ thích trêu chọc bạn cùng bàn thôi.”
Tuyên Tử lại trêu chọc vài câu, Đường Dập lại rõ ràng dần dần đi vào trang thái mơ hồ, Quách Khả Kiêu tiếp cận Diệp Nhân Sênh, mục đích cũng không khó đoán. Mà anh lại không có cơ hội để nhúng tay vào, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng không yên tâm nổi, mở di động ra gửi cho Diệp Nhân Sênh một tin nhắn.
—— Đang làm gì thế?
—— Xem phim kinh dị ha ha.
Đường Dập biết rõ Quách Khả Kiêu bị uy hiếp, nhất thời khóe miệng hơi cong lên.
—— Nghe nói lúc người ta sợ hãi, cảm giác sau lưng cũng sẽ khác bình thường, cơ thể bó chặt, hai bả vai cũng không cân xứng.
—— Thật vậy sao ha ha để ta xem.
—— Ừ.
Đột nhiên điện thoại bị cướp đi, Tuyên Tử ra vẻ giận dỗi nói: ” AI bảo cậu không để ý đến mình, tự mình cười xấu xa như vậy, nhắn tin với ai đấy?”
“Không ai cả.” Đường Dập lấy lại chiếc điện thoại trong tay cô, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt có chút đề phòng xa cách.
Cô giật mình, nhớ lại lúc nãy nhìn qua cái tên người nhận, chỉ có một chữ “Sênh”.
Như là tên con gái ấy nhỉ…
Tuyên Tử không nói lời nào, nụ cười càng xán lạn.
Diệp Nhân Sênh vui vẻ reply tin nhắn, sau đó sờ bả vai mình sau lại phát hiện chỉ dựa vào sờ thôi sẽ không nhìn ra khác nhau ở chỗ nào, huống hồ cô lại càng không có sợ hãi.
Ánh mắt của cô liếc về phía bên cạnh.
Sắc mặt Quách Khả Kiêu tái mét, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ quỷ trên màn hình, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Diệp Nhân Sênh cố gắng nhìn bờ vai của anh, nhưng vì ánh sáng mờ quá nên không thấy rõ, cô nhịn không được vươn tay ra đo.
Vai phải… vai trái… Á, hình như không có gì khác nhau.
Quách Khả Kiêu cảm thấy có một loại xúc cảm như có như không, âm trầm, lạnh lẽo xót xa, từ vai phải chậm rãi di chuyển đến vai trái, tựa hồ ngay tại phía sau anh.
Trên màn hình nam diễn viên quay đầu lại, trông thấy nữ quỷ đang nằm trên người nhếch miệng cười với mình, lộ ra mồm to như cái chậu máu.
Quách mỗ hét lên một tiếng, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, Diệp Nhân Sênh trợn mắt.
Sau đó bộ phim kinh dị này được tạp chí với cả trên mạng đều bình luận một câu kinh điển nhất: ở rạp chiếu bóng nào đó ở thành phố T từng chiếu phim sợ đến mức khiến một chàng trai trẻ tuổi tinh anh nào đó tông cửa chạy ra…
Danh Sách Chương: