- Người phục kích Điêu Lãnh Phong không phải Khương Phàm, người bắt Tiêu Lạc Lê cũng không phải Khương Phàm.
- Đó là ai?
- Tự mình tra!
Bá Vương giận dữ rời khỏi, phải nắm chặt thời gian đi chuẩn bị thánh đan.
Thánh đan, còn là ba viên!
Đây là muốn động đến tài nguyên dưới đáy hòm của Bá Vương phủ!
Tô Huyên vừa định hỏi Nhị hoàng tử của bọn hắn đâu, thế nhưng nhìn thấy thái độ của Bá Vương, đành phải nhịn lại.
- Đáng chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Lạc Triều âm trầm sắc mặt, trước đó đã nghĩ kỹ rất nhiều biện pháp tra tấn Khương Phàm, kết quả ngay cả mặt đều không có nhìn thấy, còn bị làm nhục.
Thị vệ Huyền Nguyệt nói:
- Điện hạ, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi. Khương Phàm có thể ảnh hưởng đến Giới Chủ để đuổi thần giáo đi, mang ý nghĩa rất có thể hắn tại Sí Thiên giới đã đứng vững chân, lấy tâm tính của hắn, tiếp đó chỉ sợ sẽ có hành động, chúng ta ở lại nơi này quá nguy hiểm.
Tiêu Lạc Triều rất không cam tâm, đã ở chỗ này chờ hơn nửa tháng, nói đi là đi rồi?
Huống chi Tiêu Lạc Lê còn ở trong tay Khương Phàm.
Lấy tính cách tàn nhẫn của Khương Phàm, không biết Tiêu Lạc Lê sẽ phải bị dạng tra tấn không phải người gì đây.
Thị vệ cưỡng ép nắm lấy bả vai Tiêu Lạc Triều:
- Điện hạ, Sí Thiên giới chế trụ Điêu Lãnh Phong tương đương với việc triệt để đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, Vạn Đạo Thần Giáo khẳng định nghĩ sẽ biện pháp chuộc Điêu Lãnh Phong về, càng sẽ mang Khương Phàm đi, đến lúc đó, công chúa tự nhiên sẽ được cứu. Chúng ta không cần thiết ở lại nơi này, hết thảy giao cho Vạn Đạo Thần Giáo xử lý đi.
- Thế nhưng...
- Nàng không chỉ là công chúa của chúng ta, cũng là cháu dâu của Nhị trưởng lão thần giáo, bọn hắn sẽ không buông tha cho nàng.
Tiêu Lạc Triều do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi.
Nhưng khi hắn đang muốn ra khỏi phòng, lại phát hiện Tô Huyên vẫn ngồi ở chỗ đó, thờ ơ.
- Ngươi không đi??
Tiêu Lạc Triều kỳ quái, bằng ân oán thù hận giữa Cổ Hoa cùng Khương Phàm, khẳng định Khương Phàm sẽ chủ động đi tìm tới, ở lại nơi này chờ chết sao?
- Ta chờ một chút.
Trong đôi mắt thanh lãnh của Tô Huyên lóe ra tinh mang, hai tay trong tay áo đã nắm chặt.
- Chờ cái gì?
- Không liên quan gì tới ngươi.
- Chúc ngươi may mắn.
Tiêu Lạc Triều theo thị vệ nhanh chóng rời khỏi.
- Khương Phàm... Mệnh của ngươi thật cứng rắn.
Tô Huyên cắn răng nói nhỏ, ngay cả thần giáo đã tự mình đến đòi người, lại còn bị hắn ứng phó được.
- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta vẫn là đi thôi.
Cường giả hoàng thất đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nhắc nhở mau mau rời khỏi, nếu không thật có khả năng Khương Phàm sẽ tìm tới nơi này.
- Tra cho ta, có phải Khương Phàm đã rời khỏi Sí Thiên giới hay không.
Tô Huyên yên lặng tính toán.
- Hắn đâu chỉ rời khỏi, nói không chừng đã bắt đầu đang tới nơi này.
- Tra cho ta!!
- Có ý nghĩa gì sao?
- Tra!!
Các cường giả hoàng thất thấy không có cách với nàng, chỉ có thể phân phó bọn thị vệ đi ra tìm hiểu tình hình.
Sau đó không lâu, thị vệ chạy đến báo cáo.
- Khương Phàm xuất hiện, đi đến chỗ tửu lâu của Chí Tôn Kim Thành, chỉ mang theo Triệu Thế Hùng.
- Đi!!
Tô Huyên đứng dậy, lớn tiếng quát lệnh.
- Đi đâu??
Bọn thị vệ khẽ giật mình, đều không kịp phản ứng.
- Tìm Khương Phàm nói chuyện.
- Nói chuyện gì?
- Lấy ở đâu ra nhiều lời nói nhảm như vậy, đi theo ta!!
Tại thời điểm Khương Phàm chạy tới thành khu thứ nhất, Tô Huyên khởi hành chạy tới thành khu thứ hai.
Cuối cùng... Bọn hắn gặp nhau phố náo nhiệt nhất tại thành khu thứ hai.
Thời điểm Khương Phàm đi đến thành khu thứ hai, tin tức Bá Vương đã cưỡng ép đuổi thần giáo đi đang truyền ra.
Các thành khu lần lượt oanh động.
Mà những nơi Khương Phàm đi qua lại càng thêm oanh động, bởi vì mọi người đều thấy được trên cổ hắn có treo ngọc phù màu tím.
- Ngọc phù màu tím? Khương Phàm đã được nhận định thành trưởng lão tam đẳng!
- Sí Thiên giới đuổi thần giáo đi, tăng đẳng cấp Khương Phàm lên, chuyện đã không cần nói cũng biết.
Triệu Thế Hùng tâm sự nặng nề trầm mặc một đường, liên tục lo lắng cho chủng loại 'Xúc động' trong lòng kia.