- Ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị săn giết Lý Phong. Nếu như ngươi có thể có được linh văn của hắn, rất có thể sẽ xông vào Thiên phẩm, nhất là Thái m Cực Diễm, cũng có thể để cho ngươi như hổ thêm cánh, đánh đâu thắng đó.
- Không phải ngài nói hắn khắc chế ta sao? Ngài muốn giúp ta khống chế hắn?
- Ta không rõ ràng quá trình dung hợp của các ngươi phải chăng là có bí ẩn gì, vì để phòng chảng may, vẫn là do chính ngươi ra tay, trực tiếp đi săn giết hắn.
- Ta nên làm như thế nào? Đến lúc đó không có ý thức, hẳn là rất khó dùng chiến thuật.
- Đừng quên nơi này còn có một Nhị hoàng tử Cổ Hoa.
- Hắn có gì để có thể lợi dụng?
- Tiểu Quang Thánh Thuật của Hoàng Phủ gia là do hoàng thất tặng cho. Hắn làm Nhị hoàng tử của hoàng thất, hẳn là có nguyên bộ võ pháp. Nếu như ngươi lựa chọn chiến đấu tại ban ngày, có thể lợi dụng ưu thế tốc độ, triệt tiêu Thái m Cực Diễm của hắn đối với trình độ khắc chế yêu hỏa của ngươi.
Khương Phàm rời khỏi đình viện, chuẩn bị đến trong địa lao Hung Linh hầu phủ bái phỏng Nhị hoàng tử, thế nhưng đi không bao lâu, bỗng nhiên đã nhận ra cảm giác kỳ diệu.
Rất mãnh liệt!
Rất quen thuộc!
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhìn phía hầu phủ sâu trong.
Hắn, tới??
Hắn đi thẳng tới Hung Linh hầu phủ?
Lúc này, người của Triệu Thế Hùng đứng đầy bên ngoài đình viện.
Triệu Thế Kinh cũng trình diện, rất nhiều nhân vật quan trọng của hầu phủ cũng đều vây quanh ở nơi này, mà toàn bộ đều thay đổi cao ngạo lạnh nhạt thường ngày, toát ra sơ qua vẻ mặt tôn trọng.
- Hắn là ai?
Khương Phàm lần theo cảm giác đi tới đây, nhìn nam tử trung niên toàn thân điêu luyện khí tức ở ngoài cửa phòng.
- Khách quý.
Triệu Thế Võ hạ giọng.
- Khách quý gì?
- Đại nhân vật.
- Ngươi có thể nói tiếng người không?
- Hoàng đạo Tây Nam, Thái Cổ Thần Miếu.
- Bọn hắn tới làm gì?
Khương Phàm nhíu mày, tiếp đó lại khôi phục bình thường.
Cảm ứng quen thuộc đang ở trong phòng, nói cách khác, Diệp Trục Thiên đến từ Thái Cổ Thần Miếu?
Ở trong trí nhớ kiếp trước, Thái Cổ Thần Miếu là thế lực cực kỳ khó chơi, trình độ thần bí, thời gian truyền thừa có thể xưng là số một Thương Huyền.
Nơi đó không có cung điện rộng rãi giống như thế lực khác, nơi đó chính là một tòa thần miếu to lớn đứng vững trên chín tầng trời, mà còn đã tồn tại từ thời đại Thái Cổ, trải qua mấy lần chìm nổi, chưa bao giờ sụp đổ.
Nơi đó chứng kiến lịch sử Thương Huyền biến thiên, giữ lịch sử chân chính.
Nơi đó phong tồn lấy vô số bí thuật, cũng truyền thừa cả thần bí đại đạo.
Triệu Thế Võ nói:
- Truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu đến, thăm viếng Triệu Thế Hùng.
- Đây là chuyện ngày hôm qua, bọn hắn nhanh như đã biết rồi?
- Bọn hắn giống như vừa vặn có việc ở gần đây, nghe được tin tức liền đi vòng đến đây.
- Ngươi hiểu rõ truyền nhân này không?
- Ta ngay cả hắn tên là gì cũng không biết. Thái Cổ Thần Miếu rất thần bí, cũng rất phong bế, bọn hắn rất ít tiếp nhận người ngoài bái phỏng, cũng rất ít lộ diện ra ngoài. Liền xem như Bá Vương phủ, trong nhận thức cũng đều chỉ có thể là mấy lão già mà thôi, chớ nói chi Hung Linh hầu phủ chúng ta mới sáng lập mấy chục năm này.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, cửa phòng đẩy ra, Triệu Thế Hùng bồi tiếp một vị thiếu niên áo trắng đi ra.
Phong thần tuấn lãng, mặt như mỹ ngọc.
Phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ.
Chính là Diệp Trục Thiên!
Hắn nhìn thấy Khương Phàm ở phía ngoài, cởi mở cười nói:
- Vị này chính là tân trưởng lão của Sí Thiên giới, Khương Phàm?
Khương Phàm lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Hân hạnh, Diệp Trục Thiên công tử.
A?
Mọi người của Hầu phủ đều kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
Diệp Trục Thiên?
Làm sao Khương Phàm lại biết tên của hắn.
Triệu Thế Hùng cũng cảm thấy kỳ quái, ngay cả hắn đều là lần đầu tiên nhìn thấy truyền nhân của tòa thần miếu này.
Diệp Trục Thiên cười nhạt nói:
Bọn hắn đây là khách sáo sao?