Truyện Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm : chương 114 - điên cuồng rèn luyện
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm
-
N/A
Chương 114 - Điên Cuồng Rèn Luyện
Tiểu xà vòng quanh cánh tay Khương Phàm vòng rồi lại vòng, giống như cũng cảm thấy rất hứng thú đối với thú nguyên
- Cho ngươi.
Khương Phàm ném thú nguyên cho tiểu xà.
Tiểu gia hỏa linh hoạt cuốn lấy thú nguyên, lẻn đến bên cạnh bắt đầu luyện hóa.
Khương Phàm đốt lên đống lửa, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu khí tức sinh mệnh và linh khí trong rừng rậm.
Điều chỉnh tốt thân thể, ngày mai tái chiến.
Đêm trăng như nước, ánh trăng sáng trong vẩy xuống sơn cốc, trêи người Khương Phàm bịt kín một tầng xiêm y màu bạc.
Đột nhiên, tiểu xà lẻn đến trêи vai Khương Phàm, tê tê quái khiếu. Khương Phàm cũng mẫn cảm nhận ra nguy hiểm, đồng thời mở mắt, triệu ra tàn đao từ trong khí hải
Trong rừng cây bên ngoài sơn cốc, một tiểu hài nhi đang theo dõi Khương Phàm trong sơn cốc. Tại thời điểm Khương Phàm nhìn thấy hắn, hắn nhếch miệng cười một tiếng, đi tới.
Khương Phàm lại toàn thân phát lạnh, cả người nổi da gà.
Tiểu hài nhi chỉ có bảy~ tám tuổi, lại toàn thân trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Đầu trần trùng trục, trêи trán cũng không thấy có vết tích linh văn.
Hắn nhếch miệng cười, đầy miệng lại là răng nanh, cho người ta một loại cảm giác tà ác âm lãnh.
Nửa đêm trong rừng già, đột nhiên nhìn thấy một gia hỏa như thế, xác thực đủ khϊế͙p͙ người.
Tiểu xà cả ngày hôm nay đều rất "Dũng cảm", lúc này lại phi thường cảnh giác, nhiều lần co ro thân thể, phun ra nuốt vào lưỡi rắn tinh hồng.
- Ngươi có Thánh Hỏa?
Tiểu hài nhi nhếch miệng cười, mặt trắng bệch, răng lanh lảnh, quỷ dị để cho người ta không thể không cảnh giác.
- Ngươi tìm nhầm người.
Khương Phàm vậy mà không cảm nhận được bất luận năng lượng ba động nào từ trêи thân tiểu hài nhi
Tiểu hài nhi giống như không có chú ý tới Khương Phàm đang cảnh giác, tiến đến trước mặt hắn, từ từ nhắm hai mắt tham lam hít một hơi.
- Không sai được, Thánh linh văn loại hỏa diễm, còn có loại... Cảm giác rất kỳ quái.
- Ta là Hỏa Diễm linh văn, nhưng không phải Thánh linh văn.
Khương Phàm nhìn bên ngoài sơn cốc một chút, không có phát hiện có những người khác, giống như chỉ có một người là tiểu hài nhi.
Tiểu hài nhi vươn tay đến trước mặt Khương Phàm
- Đốt cho ta mấy lần.
- Đốt cái gì?
- Đốt cổ tay của ta.
Khương Phàm không hiểu.
- Đốt đi có kinh hỉ, ngươi không lỗ.
Khương Phàm thật sâu nhìn mắt tiểu hài nhi, đầu ngón tay ngưng tụ một sợi hỏa diễm, nhẹ nhàng đụng đụng cổ tay của hắn.
Cỏa diễm có thể hòa tan cát đá nhưng không những không làm hắn bị thương mà lại còn bị cổ tay hấp thu.
Khương Phàm rất hứng thú, lập tức dâng lên cỗ hỏa diễm lớn hơn.
Cổ tay tiểu hài nhi giống như là cái động không đáy, không ngừng liên tục hấp thu hỏa diễm, ngay cả chút vết tích đều không có.
Một lớn một nhỏ đều trừng tròng mắt trực lăng lăng nhìn cổ tay.
Tiểu xà từ từ buông xuống cảnh giác, cũng lại gần nhìn.
Chỉ sau chốc lát, cổ tay trắng nõn vậy mà hiện ra văn ấn nhàn nhạt giống như là một sợi xích màu đen, tinh mịn, phức tạp, lại quỷ dị.
- Đây là vật gì.
Khương Phàm thu lại hỏa diễm.
Hai mắt tiểu hài nhi hiện lên mấy tia sáng rực, cười càng sáng lạn hơn.
- Tiếp tục đốt! Dùng sức đốt!
- Ngươi nói cho ta trước, đây là cái gì?
- Ngươi có thể đốt đút xiềng xích, ta tặng ngươi một kiện lễ vật.
- Lễ vật gì?
Khương Phàm càng nhìn càng cảm giác hài tử này cổ quái, hơn nửa đêm chạy đến nơi này, rất có thể là "Nghe mùi vị" mà tới.
- Một bộ luyện đan thuật. Ngươi là Hỏa Diễm thánh văn, không dùng để luyện đan rất đáng tiếc. Thuật luyện đan của ta, không phải luyện đan thuật bình thường, người bình thường không chiếm được, người bình thường cũng không dám luyện. Thuật luyện đan của ta, không phải luyện linh thảo linh quả, mà là luyện huyết nhục thần hồn.
Tiểu hài nhi vuốt xiềng xích màu đen trêи cổ tay, chậm rãi nói:
- Một đầu Yêu thú vừa mới chết, có thể luyện ba viên đan dược. Một viên huyết đan, một viên linh đan, một viên hồn đan.
Khương Phàm khẽ nhíu mày:
- Có thể luyện Yêu thú? Chẳng phải là... Cũng có thể luyện người!
Tiểu hài nhi giương mắt nhìn Khương Phàm một chút, cười xán lạn:
- Vật sống đều có thể luyện, phỉa xem ngươi có dám hay không.
Khương Phàm nhìn tiểu hài nhi, vậy mà rùng cả mình:
- Ngươi đến cùng là ai!
- Đốt đoạn xiềng xích này, ta truyền cho ngươi luyện đan thuật!
Tiểu hài nhi đón lấy ánh mắt Khương Phàm, trong đồng tử đen bóng hiện lên một tia huyết quang.
- Cho ta luyện đan thuật trước.
Khương Phàm hiếu kỳ, cũng hoài nghi.
- Ở trong đầu ta đâu. Ngươi đốt đứt xiềng xích, ta sẽ dạy cho ngươi. Huyết đan luyện thân, linh đan bổ khí, hồn đan dưỡng hồn, chỉ cần ngươi dám học... Hắc hắc...
Khương Phàm phóng thích hỏa diễm, nung khô cổ tay.
Không nghĩ tới chính là, một trận này vậy mà đốt hai ngày hai đêm, nghỉ ngơi vài chục lần, mới có thể đốt đứt xiềng xích trêи tay tiểu hài nhi.
- A... Lại gãy mất một đầu... Dễ chịu... Thoải mái hơn...
Tiểu hài nhi nhắm mắt lại, cảm thụ được năng lượng ấm áp lưu động trong thân thể.
Khương Phàm âm thầm cảnh giác, còn tưởng rằng tiểu hài nhi sẽ xuất hiện biến hóa kinh người gì, kết quả chờ thêm một lúc, chuyện gì cũng đều không có.
Tiểu hài nhi nhếch miệng cười, miệng đầy răng nanh:
- Ta dạy cho ngươi luyện đan thuật, chuẩn bị xong chưa?
- Ngươi đến cùng là ai?
- Ta cũng không hỏi ngươi là ai mà.
Khương Phàm luôn cảm thấy khá quái dị, nhưng không tiếp tục hỏi nhiều, trước tiên vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, bổ sung xong linh lực, đi tới trước mặt Thiết Bối Thương Hùng.
- Ngươi tốt nhất là có cái đỉnh lô, bất quá không có cũng có thể luyện. Bộ luyện đan thuật này đối với có yêu cầu cực cao sự khống chế linh lực, muốn đạt tới ngưng lửa thành tia, lửa đang đốt, tia không ngừng. Còn phải học cách được dùng hỏa diễm chia tách huyết nhục thần hồn, phân mà nung khô. Đan dược khác biệt, cần nhiệt độ hỏa diễm khác biệt. Bắt đầu đi! Ta cho chỉ dẫn ngươi. Nói thì rất phức tạp, nhưng chỉ cần dùng tâm học, cũng không khó.
Danh Sách Chương: