Truyện Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm : chương 147 - bị vây bốn phía
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm
-
N/A
Chương 147 - Bị Vây Bốn Phía
Nữ tử dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, y phục vô cùng bại lộ.
- Ngươi là đệ tử Kim Cương tông?
Khương Phàm cảnh giác nhìn nữ tử kia, cũng lưu ý sơn lâm xung quanh.
- Kim Cương tông? Hì hì, ta cũng không có vận khí tốt có thể đi vào loại đại tông đại phái kia.
Đôi môi hồng nhuận của nữ tử phơn phớt, lúc cười nói lộ ra hàm răng trắng tuyết. Lông mi thật dài bên trêи con ngươi mê người có để cho người ta khó mà kháng cự mị hoặc.
- Vậy là Kim Cương tông phái ngươi tới?
Khương Phàm đoán được Kim Cương tông sẽ trả thù, cũng một mực vô cùng cảnh giác, tránh đi các loại nguy hiểm tiềm ẩn, thật không nghĩ đến lại bị một đám Hỏa Phong tập trung vào.
- Ngươi đoán xem?
Nữ tử kiều mị nháy mắt mấy cái, đầu lưỡi hồng nhuận phơn phớt ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi.
Khương Phàm càng cảnh giác, âm thầm kϊƈɦ ra Thánh linh văn, tay phải căng cứng, tùy thời phóng thích hỏa diễm.
- Tiểu gia hỏa, dáng dấp ngươi cũng không tệ. Chúng ta sẽ gặp lại sau.
Nữ tử kia vậy mà không có xuất thủ, nàng lui lại hai bước, quay người đi vào sơn lâm.
Vòng eo nhẹ xoay, gót sen uyển chuyển, mị thái mười phần.
Mấy ngàn con Hỏa Phong cũng đều cấp tốc tản ra, biến mất trong rừng rậm.
Khương Phàm chau mày, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Một loại dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng.
Hôm nay có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu xà trốn ở trong rừng cây phía trước phun ra nuốt vào lưỡi rắn, đang muốn xông ra đến, lại bị Khương Phàm chậm rãi lắc đầu ngăn lại.
Địch nhân ở đâu?
Vì cái gì không trực tiếp đi ra?
Thời điểm Khương Phàm đang muốn ngẩng đầu nhìn về phía tán cây, một cỗ ba động mãnh liệt đột nhiên từ dưới chân truyền đến.
Ầm ầm!
Mặt đất nổ tung, chia năm xẻ bảy, loạn thạch trùng thiên.
Tình thế bạo liệt quá mãnh liệt, Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị khí lãng mãnh liệt chấn bay lên tận trời, bay ra ngoài.
Một tráng hán diện mục dữ tợn gầm thét vọt ra, giống như ác viên đạp trêи loạn thạch gào thét, trùng thiên phi nước đại, nhào tới Khương Phàm.
- Thánh linh văn Khương Phàm! Ha ha... Ta tìm ngươi rất lâu rồi.
Ác hán cuồng hống, vung lên trọng quyền đập vào mặt, khí lãng sôi trào kinh người, hướng về phía Khương Phàm đổ ập xuống.
Khương Phàm kinh mà chưa loạn, vận sức chờ phát động, liệt diễm phá thể mà ra, kim quang chói mắt, kịch liệt xen lẫn, trước người ngưng tụ thành Hỏa Tinh Thuẫn.
Bành!
Tinh thuẫn run rẩy, ngạnh sinh sinh đón đỡ bạo kϊƈɦ, tiếp đó ầm vang nổ tung, liệt diễm cuồn cuộn, cưỡng ép đánh bay nam tử.
Khương Phàm rơi xuống đất, trong nháy mắt quay người hướng về nơi xa phi nước đại.
- Ha ha, lợi hại lợi hại. Nhất trọng thiên vậy mà có thể thương tổn được nhị trọng thiên như ta, không hổ là Thánh linh văn.
Nam tử rơi xuống đất, bốc lên khí lãng mãnh liệt, chấn động bát phương.
Tảng đá còn chưa có rơi xuống lại toàn bộ bay lên, phô thiên cái địa đập tới Khương Phàm.
Hai chân Khương Phàm tăng tốc, luân phiên né tránh, tránh khỏi hòn đá đập tung đánh loạn xông vào chỗ rừng sâu. Nhưng...
Rừng cây phía trước rất hỗn loạn, cát bụi trùng thiên, cây rừng giống như bị tàn nhẫn chà đạp mà lắc lư.
Đó là cỗ cuồng phong màu xanh mang theo cát đá cây rừng hỗn loạn đập vào mặt, tình thế mãnh liệt như sóng lớn vỗ bờ.
Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, thánh văn lấp lóe, linh lực sôi trào, liệt diễm cuồn cuộn mãnh liệt mà ra, cường quang nở rộ chói mắt.
Một đầu Kim Tượng hùng tráng sôi nổi thành hình.
Sau khi cảnh giới tăng lên, không chỉ tốc độ ngưng tụ tăng lên rất nhiều, cả hình thể Kim Tượng cũng càng đạt đến dài năm mét.
Long! Long!
Kim Tượng cuồng dã bạo kϊƈɦ, dễ như trở bàn tay va nát phong trào, ngay sau đó ầm ầm nổ tung, kim quang trùng thiên, liệt diễm nuốt hết vài trăm mét sơn lâm.
Khương Phàm quay đầu lui về phía sau một đoạn, hướng về hướng khác mà phi nước đại.
Nhưng, từng luồng từng luồng cuồng phong gào thét mà đến, to lớn lại mãnh liệt, cuồng phong hỗn loạn cùng toàn bộ liệt diễm bị cưỡng ép khống chế, giống như một đầu cự mãng bổ nhào tới Khương Phàm.
Một nam tử gầy gò đứng trong rừng rậm nắm cuồng phong trong tay, diện mục dữ tợn cười to:
- Lão tử là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên, ngươi, kém xa.
Khương Phàm cất bước phi nước đại, muốn xông lên cây già trước mặt, nhưng đầu "Cự mãng" hung hăng kia lại đâm vào mặt đất sau lưng, bạo tạc kịch liệt hóa thành cuồng phong liệt diễm trùng kϊƈɦ bốn phương tám hướng, đem Khương Phàm hung hăng cuốn bay ra ngoài.
- A... A, kinh hỉ đi. Nơi này còn có một người đây.
Lại một nam tử khác ở giữa khu rừng rống to, dây leo đầy đất đi nhanh, điên cuồng sinh trưởng, giống như thú triều nhào về phía Khương Phàm đang rơi xuống. Khương Phàm lập tức kϊƈɦ phát linh văn, phóng thích liệt diễm. Nhưng, ngọn lửa màu vàng óng mặc dù có nhiệt độ cực cao, tình thế mãnh liệt, lại bất đắc dĩ vì số lượng dây leo quá nhiều, giống như là vô cùng vô tận.
Khương Phàm điên cuồng đốt lộ ra một mảnh lại một mảnh, nhưng vẫn bị chồng chất áp chế, gắt gao giam cầm vào bên trong. Dây leo biến thành một cái kén dày chừng ba mươi đến năm mươi mét.
Dây leo hiện lên thanh quang, điên cuồng đâm xuyên da thịt Khương Phàm.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết xuyên thấu qua kén dây leo vang vọng sơn lâm.
- Đi cho ta!
Dây leo quấn quanh hai tay nam tử thật dày, bay đến kén dây leo.
- Ha ha, tiểu bảo bối, ngươi lại trở về.
Một tên ác hán lao ra từ dưới đất rống to, nhấc lên mênh ʍôиɠ bụi đất, tảng đá, hội tụ thành một nắm đấm rộng hơn hai mươi thước, đánh mạnh về phía trước.
Kén dây leo và thạch quyền, cách xa nhau mấy chục mét, đối diện va chạm, giống như hai đạo trọng quyền cuồng dã đối kháng.
Trong chớp mắt, toàn bộ nổ nát vụn.
Danh Sách Chương: