Nữ tử được quan tâm nhất trong thần triều, không thể nghi ngờ là 'một hoàng, một phi, một Thiên Vương.'
Hoàng, tất nhiên là chỉ hoàng hậu thần triều, chủ nhân hậu cung, Thần Nữ Thiên Khải, Thiên Hậu.
Phi, chính là đệ nhất hoàng phi - Thiệu Thanh Duẫn, tên của nàng chủ yếu uy danh ở Thương Huyền, ở chỗ đối kháng giữa nàng cùng Thiên Hậu.
Thiên Vương, chính là đoàn trưởng quân đoàn thứ ba của Vạn Thế Thần Triều, Thiên Vương - Tần Vị Ương, là tình cảm chân thành của Tu La!
Sau khi Vạn Thế bị hủy diệt, chính là Tần Vị Ương đã tự mình dẫn một trăm ngàn binh tướng, khoác giáp hoá thạch, trấn thủ Đông Nam Thiên Môn, trầm luân vào Thâm Uyên tuyệt địa.
Bây giờ Tần Vị Ương còn đang ở trong hắc ám vô tận, đang cô độc và đợi.
Tu La nói:
- Ta, xả thân chiến lăn lộn vòng, nàng, hoá thạch trấn thiên môn, đều là tự nguyện, cũng có thể tiếp nhận bất kỳ kết quả gì. Nếu như Vạn Thế Thần Triều có thể lại nổi lên Thương Huyền, ánh sáng Vạn Thế lại chiếu phá Thiên Khải, ta và nàng... Đều không oán trách, không hối hận...
- Các ngươi không hối hận, nhưng ta hổ thẹn! Ngươi bảo ta...
- Đừng nói nữa, lựa chọn của chúng ta, tất cả đều là từ ý nguyện của chúng ta. Ta sẽ vĩnh viễn ở lại đỉnh Côn Lôn này, trấn thủ Sinh Tử Lưỡng Giới, phối hợp tác chiến với hành động của ngài tại Thiên Khải.
- Đông Nam Thiên Môn có lưu giữ Thần Nguyên của ta, chờ sau khi ngài chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có thể để nàng tỉnh lại.
Thái độ của Tu La rất kiên quyết, hắn không muốn lại bàn tiếp, cũng không muốn để Khương Phàm áy náy.
Diêm bá đi về phía trước mấy bước, nói:
- Thần Hoàng, chúng ta đều đã chết rồi, không thể nào sống thêm được nữa. Chí ít tại thời khắc Thần Hoàng chỉnh đốn Thương Huyền, nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải, không cần lãng phí thời gian và tinh lực phục sinh chúng ta. Tuy nhiên... về sau ngài có thể khiêng quan tài đá đi mấy lần, trong quan tài đá chút đồ vật có thể tiêu tán ra huyết khí nồng đậm, hoặc là sinh mệnh ba động, kiến tạo một loại giả tượng, rằng ngài đang không tiếc cái giá để phục sinh chúng ta.
Khương Phàm và Tu La đều nhìn về Diêm bá:
- Có ý gì?
- Nếu Bát Châu Thập Tam Hải cũng bắt đầu ngấp nghé Thương Huyền, bọn hắn sẽ vô cùng kiêng kị Tu La trùng sinh. U Minh Địa Ngục càng không nguyện ý thả Tu La rời khỏi Côn Lôn. Cho nên, chỉ cần tạo nên giả tượng, bọn hắn đều sẽ cảnh giác. Đến lúc đó, Thiên Khải lại phái cường giả mật thiết chú ý, cũng sẽ điều động cường giả tọa trấn, để phòng sau khi ngài sống lại giết đến Thiên Khải.
- Toàn bộ U Minh Quỷ Hoàng sẽ thức tỉnh, sẽ còn điều động Quỷ Chủ tụ tập đến Côn Lôn, đầu tiên là ngăn cản ngài rời khỏi, hai là nếu như ngài rời khỏi, bọn hắn phải có đầy đủ lực lượng trấn thủ Côn Lôn. Mà U Minh rung chuyển, cũng để Thiên Khải cảnh giác cao hơn, tự nhiên sẽ phái càng nhiều người trấn thủ. Cứ như vậy, áp lực của mọi người sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Diêm bá hơi trầm ngâm, lại nói:
- Đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ dẫn phát một trận đại hỗn chiến giữa U Minh cùng Thiên Khải.
- Quá nguy hiểm.
- Ý kiến hay!
Khương Phàm cùng Tu La gần như đồng thời nói ra.
Khương Phàm cau chặt lông mày:
- Tận lực kích thích như thế này, thế tất gây nên chưa từng có quy mô cường giả tụ tập, nếu như lại bộc phát chiến tranh, hậu quả khó mà lường được. Đến lúc đó, Thiên Khải muốn hủy diệt ngươi, U Minh không muốn lại bảo đảm ngươi, các ngươi liền nguy hiểm!
Tu La lại nói:
- Chỉ có như thế này, mới có thể hấp dẫn đầy đủ lực chú ý, cho các ngươi giảm bớt áp lực; cũng chỉ có như thế này quy mô đại chiến, mới càng có hi vọng săn giết Thần Ma, tụ tập Thần Ma chi huyết, Thần Ma hài cốt, cho các ngươi tạo nên càng nhiều cường giả. Khương Phàm thái độ kiên quyết, ngữ khí đều nghiêm khắc:
- Quá mạo hiểm!! Đây không phải ý kiến hay! Ta, kiên quyết phản đối!!
Tu La lại trầm giọng nói:
- Ta sợ mạo hiểm sao? Ngài sợ mạo hiểm sao? Kiếp trước chúng ta hành động tại Thương Huyền cùng Thiên Khải lần nào không mạo hiểm?
- Từ ngày ngài trùng sinh trở về, lần nào quật khởi, không phải đang mạo hiểm? Ta bỏ qua cơ thể, trấn thủ U Minh, chẳng lẽ không phải mạo hiểm?
- Mạo hiểm xác thực sẽ mang theo sinh tử, nhưng tương tự cũng sẽ mang theo ích lợi to lớn, mà kỳ tích cùng sự nghiệp to lớn, chính là từ trong vô số lần mạo hiểm đúc thành.
Khương Phàm cau mày, vô cùng kháng cự.
Hắn cuồng chiến đẫm máu, liều mạng trưởng thành, chính là hy vọng có thể nhanh chóng để bọn người Tu La trấn thủ Côn Lôn hơn ngàn năm rời khỏi Côn Lôn, nghỉ ngơi thật tốt.
Bây giờ rốt cuộc hắn cũng đã chạm đến hàng rào Thần Linh, thấy được ánh rạng đông thống ngự Thương Huyền, tuyệt đối không nguyện ý để vào giờ phút như thế này Tu La lại nhấc lên nguy hiểm sinh tử.
Nếu như chết rồi, hắn sẽ áy náy cả một đời.
Hắn gánh chịu lấy lời cầu nguyện tiền triều mà chuyển thế trở về, không chỉ muốn trùng kiến Vạn Thế Thần Triều, thống ngự Thương Huyền đại lục, càng hy vọng trận sự nghiệp to lớn này có thể trọn vẹn.
Cái gọi là trọn vẹn, chính là hắn, Thiên Hậu, Tu La, đều ở đây!
Ai cũng không thể thiếu!
Tu La nói:
- Đối với ngài mà nói, có kiếp trước cùng đương thời, nhất thống Thương Huyền cùng trùng kiến thần triều càng giống như là báo thù thời gian qua đi ngàn năm. Nhưng đối với ta cùng mấy triệu chiến hồn ở sau lưng ta đây mà nói... Trận chiến tranh này chưa bao giờ ngừng lại! Bỏ qua nhân gian, trấn thủ Thương Huyền, đợi ngài trở về, chờ ngài trưởng thành, đây đều là chiến lược lui lại, là lấy chiến dưỡng chiến.
- Mặc dù trận lui lại này, chính là lùi lại ngàn năm, nhưng ngàn năm nuôi chiến, để cho chúng ta càng cường đại. Lúc ngài tới đây trực diện với chúng ta, giờ khắc này, chính là kèn lệnh phản công mà chúng ta chờ đợi ngàn năm, là quyết chiến cuối cùng mà chúng ta chờ mong ngàn năm.
- Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm để cho chúng ta vắng mặt khỏi đại chiến sau cùng? Để cho chúng ta nuôi chiến ngàn năm, cuối cùng lui đến một bên, làm quần chúng?
- Ngài đây là vứt bỏ! Ngài đây là phụ lòng! Không bằng ngài để cho chúng ta triệt để táng diệt tại Côn Lôn Quỷ Sơn này!!
Giọng Tu La nói to rõ như chuông đồng, vang vọng khắp chân trời.
Mấy triệu chiến hồn Tu La sau lưng ô áp áp tụ tập quỳ xuống tập thể, lên tiếng gào thét:
- Chúng thần, xin chiến! Xin chiến! Xin chiến! Xin... Chiến!!
Khương Phàm nhìn Tu La chiến ý ngập trời, nhìn tập thể chiến hồn đang gào thét, trong lòng bỗng nhiên xúc động, hai mắt mông lung.
Đúng vậy, đối với mình mà nói, tất cả mọi thứ ở đây bây giờ càng giống như là báo thù, nhưng đối với bọn người Tu La mà nói, chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại, chiến tranh vẫn còn đang tiếp tục.
Bọn hắn ở lại nơi này, không chỉ là hấp dẫn chú ý, càng là chờ mong một trận phản kích.
Sau đó trùng kiến Vạn Thế, thống nhất Thương Huyền, thậm chí là báo thù Đế tộc tám phương, bọn hắn cũng không thể vắng mặt.