Đáy mắt Nạp Lan Thanh Cảnh lóe ra điểm điểm ánh trăng sáng, nhìn bóng lưng La Thuần Linh bước nhanh rời khỏi.
Thời điểm nàng nhanh biến mất, không nhẹ không nặng nói một câu:
- Đáng tiếc.
La Thuần Linh một mực dựng thẳng lỗ tai, giữ lại thần, mơ hồ nghe được lời khẽ nói của Nạp Lan Thanh Cảnh.
Đáng tiếc?
Cái gì đáng tiếc?
Là mình đa tâm?
La Thuần Linh càng chạy càng nhanh, sau khi trở lại lãnh địa, mặc kệ Khương Dương phải chăng đã đi ngủ, nàng cứ trực tiếp đi vào phòng:
- Các ngươi biết một người tên là Nạp Lan Thanh Cảnh không?
- Nạp Lan Thanh Cảnh?
Khương Dương cuống quít đứng dậy, dùng chăn mền ngăn chặn vị trí nào đó, lúng túng nói:
- Không biết.
- Người của Ly Hỏa thánh địa.
- Nạp Lan Thanh Cảnh... Không có ấn tượng.
- Suy nghĩ kỹ một chút?
- Người này thế nào? Ta thật không có ấn tượng.
- Không có gì.
La Thuần Linh lắc đầu, lui ra khỏi gian phòng.
Nếu chưa từng nghe qua, cũng không quan trọng.
Hướng Vãn Tình, Hướng Vãn Đồng đều ở trong núi rừng mờ tối, chờ đợi Nạp Lan Thanh Cảnh.
Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn tới đây.
Hướng Vãn Tình nói:
- Vất vả rồi. Không có bị theo dõi chứ.
- Mèo của ta đang ở gần đó, không có vấn đề.
- Thế nào?
- Đoán được ba điểm. Đầu tiên, mục đích La Thuần Linh tiếp cận Kiều Hinh không tinh khiết, Phù Sinh hội sẽ không ở lại nơi này. Thứ hai, giữa Phù Sinh hội và Xích Thiên Thần Triều có quan hệ đặc biệt. Thứ ba, La Thuần Linh phụ trách truyền tin tức ra bên ngoài.
Hướng Vãn Tình và Hướng Vãn Đồng trao đổi ánh mắt:
- Chúng ta cần khẳng định chính xác.
Nạp Lan Thanh Cảnh nói:
- Trên cổ nàng có treo một viên ngọc thạch, có thể ổn định tâm cảnh của nàng. Ta đã hỏi một vấn đề đặc thù, đưa tới gợn sóng, mới nhìn trộm đến nội tâm nàng, nhưng nàng hẳn là đã tu luyện võ pháp bảo vệ nỗi lòng, bên trong... Đã khóa lại...
- Ý của ngươi là...
- Nàng có chuẩn bị mà đến.
- Có chuẩn bị mà đến...
Hướng Vãn Tình thì thào khẽ nói, đồng tử có chút ngưng tụ, biến thành mắt dọc.
Thiên Hồ Thánh Vương, Hướng Vãn Đồng nói:
- Nạp Lan công tử, nơi này không có người ngoài, việc này cũng tuyệt đối liên lụy không đến ngươi. Nếu như dưới tình huống hậu quả không liên lụy đến bất cứ cái gì, ngươi còn có thể nói ba điểm phỏng đoán vừa rồi kỹ lưỡng hơn được không?
Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu nói:
- Ta chỉ có thể nhìn trộm tới đây.
Hướng Vãn Tình giương mắt lên, nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh biến mất trong bóng đêm.
- Hắn rất cẩn thận nhỉ.
- Hắn là thông minh, không muốn liên lụy quá nhiều. Nhưng có thể nói thẳng ra có liên quan cùng Xích Thiên Thần Triều, nói rõ trong lòng của hắn có phán đoán càng sâu.
- Xích Thiên Thần Triều... Phù Sinh hội... Hừ hừ, không vung đại đao ở trước mặt, đổi đâm tiểu đao đến phía sau, lợi hại thật, suýt chút nữa đã để bọn hắn đắc thủ thật.
- Liên hệ Chu Bất Dĩ đi, có thể khai thác biện pháp rồi. Đừng để Nạp Lan Thanh Cảnh rời khỏi, tiếp tục dùng hắn!
Ba ngày sau, Sở Sanh Ca lại tới đây theo thường lệ, tự mình kiểm tra bọn người La Thuần Linh tu luyện, sau đó nói chuyện phiếm vài câu đơn giản lại vội vàng rời khỏi, tiếp tục chủ đạo luyện chế và chữa trị binh khí.
Trong khoảng thời gian này, Sở Sanh Ca vẫn luôn bề bộn nhiều việc.
Chủ yếu là vội vàng nghiên cứu Cơ Lăng Huyên 'Bát Hoang Chiến Trụ'.
Bát Hoang Chiến Trụ dung hợp cùng Cơ Lăng Huyên rất tốt, Hoàng Kim Nghĩ thai nghén Tinh Kim cũng đang không ngừng chữa trị những gì không trọn vẹn của Bát Hoang Chiến Trụ, nhưng Cơ Lăng Huyên vẫn chờ mong Bát Hoang Chiến Trụ có thể tái hiện thần uy nên mới đi tìm Sở Sanh Ca nhờ hỗ trợ nghiên cứu Bát Hoang Chiến Trụ cấu tạo, cung cấp phương thức khôi phục.
Ngoài ra, Sở Sanh Ca còn nhận lấy các loại vũ khí 'dự định'.
Không ngừng có võ giả tìm tới bọn hắn, muốn chế tạo vũ khí thuộc về mình, cũng đưa ra rất nhiều tưởng tượng.
Ai đến thì bọn người Sở Sanh Ca cũng không có từ chối, lần lượt tiếp đãi, cẩn thận thương lượng, sau đó hàng ra vật liệu luyện chế vũ khí.
Vật liệu bình thường, do thương hội mà Phù Sinh hội khống chế sưu tập, vật liệu quan trọng mà đặc thù thì cần tìm tới người phụ trách của bọn hắn.
Sở Sanh Ca chính là dựa vào những vật liệu bình thường này, liên hệ cùng thương hội bên ngoài.
Trong vật liệu, cất giấu ám ngữ!!
Ví dụ như vật liệu nào đại biểu cho 'thế giới Hỗn Độn', vật liệu nào đại biểu cho 'Thánh Vương', vật liệu nào đại biểu cho 'Khương Phàm'….
- Sở hội phó.
Hướng Vãn Tình đi tới luyện binh tràng khí thế ngất trời.
- U, đây không phải Hướng hoàng phi sao, làm sao có thời gian đến chỗ của ta?
Sở Sanh Ca đang cẩn thận biên soạn dược liệu, tổ chức ám ngữ, nàng nghe được thanh âm thì tranh thủ thời gian giấu kỹ trang giấy, bước nhanh đi ra ngoài nghênh đón.
- Thần triều còn không có thành lập, ở đâu ra hoàng phi.
- Đây không phải chuyện sớm hay muộn sao. Lấy dung mạo và khí chất của ngài, địa vị của Hướng gia, còn có tình cảm của hai người các ngươi, cái vị trí hoàng phi này a... Ngươi muốn không cần còn không được đâu.
Sở Sanh Ca cũng không phải lấy lòng, thật sự là nữ tử này quá đẹp, đẹp đến mức để cùng là nữ tử như nàng đều hâm mộ, hết lần này tới lần khác còn có một loại khí chất yêu mị liêu nhân.
Cái vẻ đẹp cùng ma mị kia va chạm kịch liệt, đủ để thỏa mãn huyễn tưởng của bất kỳ nam tử nào đối với nữ tử, làm cho nam tử khuynh đảo, nữ tử hâm mộ.
Coi như Khương Phàm duyệt tận nữ tử thiên hạ, cũng trốn không thoát loại chuyện lặt vặt xinh đẹp thơm ngát này.
Hướng Vãn Tình hàn huyên vài câu cùng Sở Sanh Ca, lại nhìn xung quanh phòng trúc đơn giản:
- Là chúng ta chiêu đãi không chu đáo, đường đường là phó hội trưởng, vậy mà lại ở như vậy đơn sơ.
- Luyện Binh sư chúng ta không có chú ý nhiều như vậy, có chỗ ở là tốt rồi, lại nói, Hỏa nguyên lực của thế giới Hỗn Độn nồng đậm thuần túy, bên ngoài khó gặp một lần, cơ hội tốt như thế này, chúng ta chỉ muốn luyện binh, những thứ khác đều không để ý.
- Hôm nay ngài tới là cần binh khí gì sao? Chỗ ta đây có rất nhiều dự định, tuy nhiên có thể ngươi nói lại với bọn họ.
- Ta đã có binh khí, không cần. Hôm nay ta tới, chính là tùy tiện nhìn một chút.
- Có thể có thể... Ta mang ngài đi dạo?
Sở Sanh Ca nhiệt tình mời, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ liếc qua quan sát Hướng Vãn Tình.
Nữ tử này một chút đã có thể nhìn ra không phải người lương thiện, tuyệt đối không phải chỉ có hiếu kỳ, đặc biệt đến tìm nàng, nhất định là có chuyện gì đó.