Truyện Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm : chương 73 - thanh thạch tiểu trấn (2)
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm
-
N/A
Chương 73 - Thanh Thạch Tiểu Trấn (2)
- Ta là thiếu chủ Cẩm Thành, Chu Thanh Thọ! Có nghe nói qua chưa?
Chu Thanh Thọ cưỡi một đầu Lân Mã thần tuấn, ngăn cản một thiếu niên có khí chất điêu luyện đầy người.
- Chu Thanh Thọ công tử! Một trong lục đại công tử võ viện! Biết biết!
Hai mắt thiếu niên kia lập tức tỏa sáng, kϊƈɦ động nắm chặt nắm đấm.
Hắn vừa mới nghe ngóng xong tin tức trong võ viện, không nghĩ tới được một trong "Lục công tử" - Chu Thanh Thọ chiêu mộ.
- Nơi này có một viên đan dược, có thể sinh động kinh mạch, kϊƈɦ phát tiềm lực. Trước khi kiểm tra đo lường linh văn thì ăn vào, có thể giúp ngươi tăng lên tỷ lệ thức tỉnh linh văn. Có muốn không?
- Đa tạ Chu Thanh Thọ công tử hậu ái.
Thiếu niên dùng sức gật đầu, loại con em bình thường giống bọn hắn chưa từng điều trị qua kinh mạch, thời điểm kiểm tra đo lường rất dễ dàng thất bại, cũng có thể là bởi vì kinh mạch hoạt tính quá thấp, kiểm tra đo lường không ra đẳng cấp linh văn chân chính.
Nếu như có thể phục dụng một viên đan dược trân quý liền có một phần bảo hộ.
Đương nhiên, một khi tiếp nhận viên đan dược kia chẳng khác nào tiếp nhận ân huệ của Chu Thanh Thọ.
Nếu như có thể thuận lợi tiến vào Thương Châu võ viện, hắn sẽ quy thuận vào làm người bên cạnh của đối phương, để đối phương điều động.
- Rất tốt, ta chờ mong biểu hiện của ngươi.
Chu Thanh Thọ ném đan dược đến cho thiếu niên. Thiếu niên liên tiếp nói lời cảm tạ, như nhặt được chí bảo bưng lấy đan dược rời đi.
- U, Tiểu Thú Thú nhà chúng ta hôm nay thu hoạch không nhỏ, tên này đã là người thứ bảy rồi?
Một thiếu niên cường tráng thân hình thẳng tắp từ bên cạnh đi tới, nhìn tuổi không lớn lắm nhưng bộ ngực lại rộng rãi, khí thế bất phàm, y phục đơn giản lại không che giấu được một thân dũng lực. Phía sau hắn còn đi theo một đám học viên võ viện ăn mặc phổ thông nhưng khí thế buông thả, đều nhíu mày nhìn Chu Thanh Thọ bên trêи Lân Mã, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chu Thanh Thọ nhắm mắt lại, khống chế lại cảm xúc:
- Tiêu Phượng Ngô! Ta lại cảnh cáo ngươi một lần nữa, gọi bản danh của ta!
- Tốt tốt tốt, gọi bản danh, Cầm Thú công tử.
- Là Chu Thanh Thọ!
- Là Chu Cầm Thú!
- Ngươi...
- Ngươi nhìn một chút, luôn luôn kϊƈɦ động như vậy, vấn đề của ta là khẩu âm, còn không quen à.
Thiếu niên kia toe toét miệng rộng, cười hắc hắc, thần thái kia thấy thế nào cũng giống như đang cố ý.
Chu Thanh Thọ mặc dù tức giận, nhưng cũng chết lặng:
- Ta đã chọn tốt bảy tên, ngươi tìm mấy tên?
- Tạm thời còn không có phát hiện được một người nào.
- Phải cố gắng, loại ngươi muốn kia, người khác cũng muốn. Nếu như sớm rơi xuống trong tay người khác, lại muốn thu người ta trở về thì khó khăn.
- Ha ha, loại ta muốn này, người khác không phát hiện được.
Tiêu Phượng Ngô giương lấy khóe miệng cười cười, nhìn bốn chỗ vài lần, đang chuẩn bị dẫn người rời đi, bỗng nhiên ồ lên một tiếng, tập trung vào lối vào ở cửa thành.
Chu Thanh Thọ thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, biểu lộ từ từ đặc sắc:
- Nơi đó giống như có người không tệ.
- Chớ đoạt với ta! Hắn là của ta!
Tiêu Phượng Ngô mang theo học viên sau lưng nghênh đón.
- Nhiều người như vậy?
Khương Phàm nhìn lít nha lít nhít biển người trong tiểu trấn, tiếng người huyên náo, so với khu ngã tư náo nhiệt nhất thành Bạch Hổ thì còn muốn náo nhiệt hơn.
Bất quá phóng tầm mắt nhìn tới, đa số đều là hài tử khoảng mười tuổi, hòa với một chút mười ba, mười lăm tuổi.
Khương Uyển Nhi nhìn tràng cảnh náo nhiệt lại quen thuộc, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Thương Châu võ viện mỗi lần chiêu sinh đều sẽ hấp dẫn trêи vạn người, rất nhiều nơi xa xôi đã đến sớm mười ngày. Ngày mai lại bắt đầu chiêu sinh khảo hạch, nên tới cũng đều tới không kém.
Một ít học viên võ viện cũng sẽ tới, chọn lựa một vài hài tử có tư chất.
- Muội năm đó cũng thường đến chọn lựa?
- Ừm, lần nào đến cũng đều thế.
- Muội ở võ viện chiêu mộ được bao nhiêu người?
Khương Phàm biết mục đích Uyển Nhi tiến vào võ viện, nàng hy vọng có thể thay Khương Vương phủ mời chào một nhóm học viên tư chất phẩm hạnh đều tốt, tương lai đến Bạch Hổ quan cùng một chỗ chống cự lại Đại Hoang.
- Có ba mươi bảy người, sáu vị ngũ phẩm linh văn, còn lại đều là tứ phẩm linh văn.
Thần sắc Khương Uyển Nhi ảm đạm lắc đầu.
Khương Vương phủ đang rơi vào thế yếu ở Thương Châu, lại ở vào cứ điểm nguy hiểm như Bạch Hổ quan, có rất ít người cảm thấy hứng thú đối với lời mời chào của nàng. Có thể tụ tập đến ba mươi bảy người thực sự không dễ, nhất là sáu vị ngũ phẩm linh văn kia. Nàng vô cùng trân quý những người này, cũng một mực dụng tâm bồi dưỡng, đan dược, võ pháp, các loại vũ khí chưa từng thiếu.
Nhưng hết thảy đều theo mình bị phế mà "Tan thành mây khói".
Ba mươi bảy người bọn hắn dù sao cũng là phụ thuộc vào nàng, có nàng ở đó mới có thể cam đoan bọn hắn thuận lợi tiến vào Khương Vương phủ, cũng đạt được trọng dụng.
Nhưng khi nàng vỡ vụn kinh mạch, biến thành phế nhân, bọn hắn liền phải suy tính một lần nữa. Từ khi nàng bị phế đến bây giờ, đã qua hơn mấy tháng, không ai vấn an mình, ý tứ không cần nói cũng biết.
Khương Uyển Nhi mặc dù biết bọn hắn lo lắng, nhưng nhớ tới mình những năm này bỏ ra bao nhiêu công sức thì vẫn có chút chua xót trong lòng.
Yến Khinh Vũ trấn an nàng.
- Chờ tin tức ngươi khôi phục tản ra khắp Thương Châu võ viện, bọn hắn sẽ còn một lần nữa gom lại bên cạnh ngươi.
- Chỉ mong là như vậy.
Khương Uyển Nhi cố gắng tươi cười.
- Muội không có hoài nghi bọn hắn sao?
Khương Phàm đột nhiên hỏi câu.
- Hoài nghi gì?
- Hạ độc!
- Cái gì?
Khương Uyển Nhi giương lông mày xinh đẹp.
- Muội chưa phát giác mình bị phế rất cổ quái sao?
Khương Phàm thường xuyên bồi tiếp Uyển Nhi lịch luyện trong Đại Hoang, hắn rõ ràng nhất thực lực muội muội này của mình. Làm sao có thể bị người cùng cảnh giới đồng phẩm cấp linh văn phế bỏ?
Huống chi, Uyển Nhi bị phế, hẳn là có liên quan tới Tam hoàng tử.
Danh Sách Chương: