Truyện Dạo Bước Phồn Hoa : chương 16: bắt giữ
Dạo Bước Phồn Hoa
-
Vân Nghê
Chương 16: Bắt giữ
Tất cả mọi suy nghĩ và tính toán của Lư ma ma đều bị dập tắt, bà ta không biết nên làm thế nào mới tốt, bà ta nhất định phải gửi đi chút tin tức, bảo người tới cứu bà. Lư ma ma cảm giác được bước chân lảo đảo của bà bà bên cạnh, bà ấy biết cơ hội của mình tới rồi, bà ấy đẩy bà bà bên cạnh ra rồi chạy tới tây viện, vừa chạy vừa hét, “Thái thái, thái thái, ta bị oan.”
Lư ma ma chạy tới Nguyệt Lượng Môn của tây viện, mới bị bà bà bắt được ép trở về.
**
Lục Anh nghe thấy Trình Di nói những điều này, “Tĩnh Minh Sư Thái quả nhiên nhận tội rồi?”
Trình Di nói: “Đều là nghe nói như vậy, coi bộ Cố Gia cũng chuẩn bị tha cho ni cô giả đó, suy cho cùng người ngoài chẳng qua là bị mua chuộc, gia tặc mới là then chốt.”
Lục Anh nói: “Nói như vậy, tiếp theo chỉ thiếu việc từ trong miệng Lư ma ma thẩm tra ra thực tình.”
E là không đơn giản như vậy đâu!
Nếu là người tầm thường có lẽ sẽ làm như vậy, Cố Gia có phải cũng sẽ chọn như vậy không?
Tính cách của mỗi người không giống nhau, xử lý sự việc cũng sẽ khác nhau.
Anh ta luôn cảm thấy, hôm nay Cố Lang Hoa co lại trong lòng Cố lão thái thái, đã lộ ra vài phần tính tình sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn.
Cho nên hắn không cầm được suy nghĩ, Cố lão thái thái có thể bị Cố Lang Hoa ảnh hưởng làm ra chuyện gì không.
Cố Lang Hoa này đúng là rất kì quái, nói nàng ấy và người khác khác nhau, lại chỉ là một cô nương tầm thường, thích ăn những chiếc bánh trông xanh xanh đỏ đỏ, thích nằm trong lòng trưởng bối nũng nịu.
Lục Anh phát hiện bất giác muốn đem Cố Lang Hoa suy nghĩ cho thật rõ ràng.
Nhưng những điều này, không phải thứ hắn nên nghĩ hiện giờ.
Lục Anh tiện tay đưa chiếc bánh mật ong trên bàn cho Trình Di, Trình Di cười nhận lấy, “Bánh ngon như vậy thiếu gia cũng không nếm thử đúng là đáng tiếc rồi, nói ra Cố đại tiểu thư đối với thiếu gia cũng là rất dụng tâm.”
Lục Anh bưng chén trà uống một hơi, “Đó đều là ý của tổ mẫu hai nhà, Cố đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, không hiểu những chuyện này.”
Trình Di đưa bánh mật ong vào miệng, trên mặt lập tức hiện ra biểu cảm dễ chịu, “Ta thấy chưa chắc, Cố đại tiểu thư đối với thiếu gia luôn khác.”
Có gì khác? hắn uống trà trong sân, Cố Lang Hoa chạy tới đem tách trà sứ trắng trước mặt hắn đổi thành một chiếc hoa xanh, hắn ngồi dưới cây đọc sách, Cố Lang Hoa cũng sẽ lặng lẽ ló đầu tới, cười hỏi hắn đang xem cái gì, đều là hành động của trẻ con mà thôi.
Trong mắt người khác họ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, nhưng ai cũng biết, cái dì tổ mẫu nhìn là phẩm hạnh của hắn, cái tổ mẫu nhìn là hàng nghìn mẫu ruộng tốt của Cố Gia.
Trình Di chạy tới thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, người thích Cố đại tiểu thư đó sao?”
Thích hay là không thích, đồng ý hay là không đồng ý, không phải do hắn quyết định. Là một đứa con vợ lẽ, hắn chỉ có thể đi suy nghĩ, rốt cuộc có thể nhận được lợi ích như thế nào, nhưng phàm là thứ có thể có được, đều phải cân đo phân lượng trong lòng hắn.
Cho nên chỉ là đáng hay không đáng mà thôi.
Giờ xem ra.
Lục Anh nói: “Không tồi lắm.”
Chỉ như vậy mà thôi.
Lục Anh nhìn về phía Trình Di, “Để người ta nhìn kỹ động thái của người trong nhà Lư ma ma.”
**
Lang Hoa tin Lư ma ma đem tin tức truyền ra ngoài, trong bóng tối Lư ma ma chạy về phía cửa tây có mục đích, sau khi hét lên mấy tiếng, vùng vẫy một lát liền không ghê gớm như thế nữa rồi, nếu không đạt được mục đích, bà ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng tuân theo sự chi phối.
Giờ tin này truyền tới đâu rồi?
Dù nói Cố Gia tới tối cửa lớn phải cài then, nhưng người nhà vẫn là có các loại lí do có thể ra ngoài.
Hạ nhân ở tiền viện ăn phải đồ hỏng, con nhỏ trong nhà phát sốt không thể trực đêm, cứ coi như trạch viên quy tắc nghiêm ngặt, cũng không phải là nha môn làm bằng sắt.
Tiêu ma ma liền tìm cớ, đem tin tức chuyển cho Tiêu Ấp.
Lang Hoa ngáp nhè nhẹ.
Tiêu ma ma nói: “Nếu không thì đại tiểu thư nghỉ ngơi trước một chút.”
Lang Hoa gật gật đầu, trong một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự khiến nàng cảm thấy mệt mỏi.
Hình như là chỉ chớp mắt một cái, Lang Hoa liền bị Tiêu ma ma lay tỉnh.
Tiêu ma ma cười nói: “Có tin tức rồi, cũng vừa hay trời sắp sáng, đại tiểu thư lúc này ra ngoài vẫn an toàn hơn.”
Lang Hoa gật gật đầu, A Mạc vội tới hầu hạ nàng mặc áo.
A Mạc nói: “Vừa nãy nô tì bảo Tử Quyên tỉ tỉ đi nghỉ ngơi, nô tì và A Quỳnh hai người ở ngoài trực đêm, tiểu thư đi ra khỏi sân này sẽ không bị ai phát hiện, nhưng... phải làm thế nào ra khỏi cửa lớn đây?”
Tiêu ma ma mím môi cười, “Các ngươi ở trong nội viện không biết, trời vừa sáng ngoại viện liền có xe đi ra ngoài mua rau, đại tiểu thư có thể đi theo xe ra ngoài,”Nói rồi dừng tay lại nhìn thẳng vào Lang Hoa, “Nhưng việc này, đại tiểu thư chỉ cần nói cho Lão thái thái, không cần nhất định phải đi xem, vạn nhất xảy ra điều gì sơ suất, phải làm sao đây.”
A Mạc cũng lo lắng cái này.
Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy, bệnh vẫn chưa hoàn toàn trị khỏi.
Lang Hoa ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Ta biết các ngươi nhất định sẽ thấy kì lạ.”
Nàng đang yên đang lành làm một đại tiểu thư, ngồi mát ăn bát vàng không phải tốt hơn sao?
Nhưng kiếp trước nàng đã làm đủ chim trong lồng, cũng nghe đủ các loại tin tức, trong đó bao nhiêu cái là thật? Nếu nói cho tổ mẫu, tổ mẫu khẳng định sẽ ngăn cản nàng, không cho phép nàng ra khỏi cửa. Trải qua nhiều việc như thế, không tận mắt nhìn thấy, nàng đều sẽ không tin cái gì hết.
“Nếu mắt ta mù rồi, cứ coi như ta muốn đi xem, cũng không xem được rồi,” Lang Hoa hơi hơi cười, “Ta nói đúng không?”
Tiêu ma ma nhìn thần tình của Cố đại tiểu thư, đột nhiên cảm thấy mình không có lí do gì phản bác.
**
Xe ngựa của Lục Anh dừng lại ở trước cửa trạch viện.
Trình Di nói: “Con trai của Lư ma ma khi trời chưa sáng đã mò tới đây.”
Lục Anh nhìn kĩ lại căn nhà này, “Ta nhớ đây là ngôi nhà cũ của một vị Tào lão đại nhân về hưu, phụ thân từng đưa ta tới làm khách, viện tử bên trong trang trí rất đẹp đẽ, phụ thân nhìn rất thích, còn nói những trúc sơn điệp thạch đó là hiếm thấy nhất, đáng tiếc Tào Gia không chịu bán ngôi nhà cũ này, không thì phụ thân nhất định sẽ trả giá cao để mua về.”
Lục Anh nghĩ kĩ lại lời phụ thân từng nói, phụ thân hình như còn nói trạch viện này phong thủy rất tốt, nghe tổ phụ nói, khi ông ấy năm, sáu tuổi phụ thân thích huyền học, chính tay sửa bố cục viện tử trong nhà, tổ phụ thường nói phụ thân là tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng may mà phụ thân còn chưa một lòng lao vào huyền học, mà là thông qua huyền học quen biết không ít đại nhân giữ chức vụ trong triều đình, tăng thêm nhiều ngoại giao bên ngoài, không thì sau khi đích tôn không còn ai, vị trí tông tưởng cũng sẽ không rơi vào đầu phụ thân, phụ thân cũng không thể được Từ Tùng Nguyên tiến cử tới Hàng Châu làm quan.
Trình Di đột nhiên nói: “Kì lạ, đó không phải là Vương Thụy bên cạnh Cữu lão gia sao?”
Lục Anh vội ngẩng đầu nhìn qua, trời đã sáng đủ để nhìn rõ một người.
Đúng là Vương Thụy bên cạnh cữu cữu.
Anh ta không biết Vương Thụy vì sao lại ở đây, nhưng có thể khẳng định là con trai của Lư ma ma tới xin cữu cữu giúp.
Trình Di nói: “Việc này đúng là có liên quan tới thái thái.”
Nếu ở đây phát hiện cữu cữu và Vương Thụy, vậy thì cả sự việc này không tránh khỏi quan hệ với cữu cữu và mẫu thân.
Cứ coi như mẫu thân không thừa nhận, cũng nhiều lắm là không thể đến quan phủ định tội.
Nhưng người của Cố Gia tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Quan hệ của hai nhà Cố, Lục không chỉ cực kì rạn nứt trong giờ này phút này, mẫu thân ở Lục Gia cũng có thể bị người ta chất vấn.
Giọng của Trình Di vừa dứt, Lục Anh liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, ngay tiếp theo đó nhảy xuống một bà bà.
Ở không xa mấy người ăn mặc kiểu gia nhân cũng vây tới.
Vương Thụy nhìn thấy tình hình này, giật bắn người, vội vàng chắn người đằng sau, nhưng đã không kịp nữa, từ sau cây lớn xuất hiện hai người tóm chặt lấy cổ tay người phía sau Vương Thụy, kéo hắn ra.
Trình Di bất giác thở hắt một hơi lạnh, đưa tay chỉ về hướng chiếc xe ngựa vừa nãy, “Đó không phải Cố đại tiểu thư sao?” Một đứa bé tám tuổi làm sao lại chạy ra ngoài rồi.
Danh Sách Chương: