Trans: Murasaki
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hình như một người có tình cảm trên mức bình thường với anh em trai/chị em gái của mình giống như anh trai tôi thì được gọi là Brocon.
Phải dùng đến từ Brocon để miêu tả anh ấy là vì thứ nhất, anh ấy cứ kè kè bên tôi. Anh định theo tôi vào phòng tắm và Nicole đã phải ngăn lại.
Tôi đã nghĩ cứ để thế này thì nguy to, nên tôi thử né tránh và ngó lơ anh ấy vài lần, nhưng…
“Ư…”
“Sao vậy? Em đau ở đâu sao?”
Mỗi lần tôi vô thức rên một tiếng, họ sẽ nghĩ bệnh của tôi đang phát tác, thậm chí khi muốn cử dộng một chút, họ cũng cho rằng tôi đang quằn quại vì đau rồi lại lo lắng hơn.
Tôi không thể nói ra mong muốn của mình vì tôi chưa nói được.
Nhiều lần tôi dùng cử chỉ tay ra hiệu với anh, nhưng có vẻ do gần đây hai người dính nhau như sam nên động tác của tôi có phần gượng gạo, cuối cùng tôi đành bối rối ngậm miệng.
“Dạo này em thích duỗi tay nhỉ. Nhưng nhớ đừng ép bản thân quá. Muốn làm gì thì anh sẽ làm giúp em.”
Mẹ thường nhìn hai anh em tôi rồi mỉm cười, còn lịch trình làm việc của Nicole lại bị anh tôi làm cản trở, trán Nicole nổi gân xanh luôn kìa.
Dù quay về kí túc xá rồi nhưng mỗi ngày anh trai đều gửi vài lá thư cho tôi…. Thật tình là tôi không biết nên làm gì để anh ấy tránh xa tôi nữa.
Bây giờ phải khỏe lại và nói chuyện bình thường đã, đó là mục tiêu của tôi.
“Sheryl-sama, chỗ này thì sao?”
“Hư…”
Tôi lắc đầu, ra hiệu không cần.
Từ khi tôi có thể tự do giải phóng Mana khi tỉnh táo, tôi không còn gặp những cơn đau thấu xương cốt nữa.
Tôi cũng dùng được Mana khi ở trạng thái nhập mộng kí ức, quá ngon luôn.
Sức khỏe tôi dần cải thiện và tôi đã giao tiếp được chút ít với mọi người, tôi cảm thấy họ đang cười nhiều hơn.
Hiện giờ trước mặt tôi là một nùi đủ loại các nguyên liệu nấu ăn.
Đồ ăn giàu Mana sẽ khiến căn bệnh “Mộng bạo bệnh” trầm trọng hơn nên mọi người đang tích cực phân loại nguyên liệu nấu ăn cho tôi.
Hai hôm trước, tôi đã tính toán được chính xác lượng Mana trong cơ thể mình đang là bao nhiêu.
Phân loại xong thì chúng tôi bắt đầu cân nhắc các phương pháp nấu nướng phù hợp.
“Nước dưỡng da chiết từ quả Shina không hiệu quả gì hết. Chúng ta dừng ở đây nhé? Hẳn Bellom-sama sẽ rất hài lòng với số nguyên liệu được tuyển chọn kĩ lưỡng này.”
“Ưm…”
Đã lâu tôi chưa lên giọng nên âm thanh nghe hơi quai quái nhỉ.
Dù chỉ có thể trò chuyện bằng cách gật đầu, nhưng nhìn số nguyên liệu ngày một tăng kia đã đủ khiến tôi phải bất giác mỉm cười rồi.
Tuy tôi không chắc chúng có giúp làm thuyên giảm “Mộng bạo bệnh” không.
Trông Nicole cũng vui vẻ không kém lúc anh ta sắp xếp nguyên liệu.
Có vẻ như con người không thể đo lường chính xác lượng Mana trong cơ thể mình.
Khi tôi hỏi những nguyên liệu kia chứa bao nhiêu Mana, nghe nói các Pháp sư cao cấp cũng bó tay chịu thua.
Phải chăng do tôi đã biết nguyên lí vận hành của Mana nhờ kí ức kiếp trước?
Tôi tin chắc đây là bước đầu để chữa dứt điểm căn bệnh, trước tiên bằng cách lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.
Bây giờ tôi có thể giải phóng Mana ra ngoài và thể chất của tôi đã phần nào cải thiện, hẳn là nhờ “cậu ấy” của kiếp trước.
Vì những người khác không đủ khả năng làm được như tôi, tôi muốn mình càng phải nỗ lực để đi tiên phong giúp họ.
“Tôi nghe nói Bellom-sama sẽ đến đây sớm thôi. Cậu chủ đã đỡ rồi nên tôi mong lần này hai người sẽ trao đổi nhiều hơn.”
“Cũng phải.” [note18594]
Odilon Bellom.
Giáo viên đang phụ trách theo dõi bệnh của tôi, là một thư kí ở Sở ma thuật trung ương.
Như tên gọi, Sở ma thuật trung ương là một cơ quan quốc gia tập hợp các Pháp sư ưu tú nghiên cứu chuyên sâu vào ma thuật.
Là người quyền cao chức trọng của Sở, nhưng không hiểu tại sao Ngài ấy lại đích thân giám sát bệnh tình của tôi mặc dù tôi là con của một quý tộc địa vị thấp hơn. Hình như trong số những người bẩm sinh mắc bệnh “Mộng bạo bệnh”, tôi là người sống lâu nhất…
Thêm ít lâu nữa chắc tôi phá kỉ lục luôn nhỉ.
Lúc Bellom-sama đến thăm, tiện thể lôi anh trai tôi về kí túc xá thì thấy tôi có vẻ hoạt bát hẳn. Ngài ấy đã rất sốc.
Nói thì hơi tàn nhẫn, nhưng Ngài ấy nghĩ lần ấy tôi đã cầm chắc cái chết. Tình trạng tôi tồi tệ vậy đó.
Sau này tôi luôn được hỏi mình đã hồi phục bằng cách nào, thế là tôi giải thích cho Ngài ấy cách mình giải phóng Mana. Tôi không đủ sức để trò chuyện lâu. Hơi tốn thời gian song Sensei vẫn kiên nhẫn nghe tôi nói.
Không thể giải thích cho Sensei về phần Trung Quốc nên tôi đổi “dòng chảy của ki (khí)” thành “dòng chảy của chi (máu)”.
Tôi đang nằm bẹp dí trên giường, nghe Sensei luôn miệng khen là làm sao tôi nảy ra được ý tưởng đột phá như thế, còn mẹ thì liên tục tấm tắc “Con mình đúng là thiên tài!”, tôi nghe mà chỉ biết rụt người vào giường.
Quá trình này đòi hỏi bệnh nhân phải có khả năng kiểm soát suy nghĩ vững vàng để điều khiển ma thuật, nên tôi sẽ là một Pháp sư đại tài nếu như không mắc phải căn bệnh “Mộng bạo bệnh” này, theo như Sensei nói.
Giải phóng được Mana nhưng không thể dùng ma pháp, hoàn cảnh tôi quá éo le chăng?
“Sheryl-sama, cậu muốn massage trước bữa ăn không?”
Lịch trình này mới có gần đây. Tôi gật đầu ra hiệu cho Nicole tiếp tục.
Gọi là bữa ăn nhưng thực chất chỉ là đồ ăn lỏng, và tôi để Nicole massage cho mình để giúp tiêu hóa dễ hơn.
Lúc Mana còn dồn ứ một cục trong cơ thể thì bị chạm nhẹ thôi đã khiến tôi đau đến chết lặng, song nhờ giải phòng Mana thường xuyên nên lúc massage tôi không thấy cảm thấy đau kinh hoàng như trước.
Nhưng có chỗ gây đau nhức nhối, chỗ khác lại không đau mấy nên tôi vẫn phải cắn răng chịu đựng hết.
“Vậy tôi xin phép.”
Nicole mở cúc áo đồ ngủ của tôi ra.
Nicole, với nước da rám nắng và cặp mắt đen tuyền, có vẻ trưởng thành hơn tôi nhiều.
Mái tóc đen xuôi xuống ngang cổ bóng mượt như lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày, hàng lông mi nhìn gần trông dài và đen bóng, cũng phải thôi.
“Nếu cậu chủ lạnh thì nói với tôi nhé.”
Y kéo cánh tay tôi ra khỏi bộ đồ ngủ và bắt đầu massage vai cho tôi.
Cơ thể tôi đang ngày càng ấm hơn, dĩ nhiên tôi không cảm thấy lạnh rồi.
Mỗi lần nhìn cánh tay khẳng khiu của mình, tôi chẳng còn can đảm soi gương nữa.
Có lẽ hai gò má tôi rất hóp do thiếu thịt, nhưng không đến nỗi lộ rõ xương đâu nhỉ.
Không thể ngắm nghía khuôn mặt của chính mình đúng là đáng buồn phải không?
“Cậu có đau chỗ nào không?”
“Ưm…”
Với đôi tay dính dầu bóng nhẫy, Nicole chạm vào tay tôi.
Cái chạm nhẹ như lướt qua này làm tôi bất giác thấy hơi nhột.
Thoải mái vì gân cơ được xoa bóp, hai mí mắt tôi dần sụp xuống.
Khi đi lại được thì mình nên làm gì? Bây giờ tôi chỉ muốn được ra vườn dạo chơi và ngắm hoa, hít thở khí trời trong lành.
Trong lúc tôi cần mẫn giải phóng Mana từ đầu ngón tay, Nicole tiếp tục massage xuống đến cổ tay tôi.
Tôi đã quen với việc này và nhất thời mất cảnh giác.
“A…”
“Tôi xin lỗi!”
Một cơn đau tê dại lâu rồi chưa gặp bỗng xẹt qua người tôi.
Dù chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng trông mặt Nicole có vẻ gần khóc luôn rồi.
Tôi muốn nói là tôi không sao.
Nhưng miệng không cách chi thốt ra chữ “Không” được.
Tôi cuống lên, nhưng cuối cùng tôi đã mỉm cười và giơ tay chạm vào má Nicole.
Cảm nhận những ngón tay đang nhẹ vuốt ve gò má mình, anh ta dường như đã hiểu ý.
Nhưng…
“Tôi xin lỗi.”
Y nói, rồi đặt những ngón tay tôi lên môi y.
Để làm gì vậy trời???
“Ưm… Làm thế này, có đau không ạ?”
“…………”
Ờmmm, ý anh ta là dùng cái nào kích thích hơn, môi hay tay ấy hả?
Ờờờờờ……
“Ưm… ưmm… N..”
Thấy tôi không có vẻ gì là đau đớn, y tiếp tục cọ những ngón tay của tôi vào môi y.
Có nên tiếp tục massage không đây? Tôi tự hỏi.
Mỗi lần chúng tôi chạm mắt nhau khi Nicole ngước lên xem tôi thế nào, hai má Nicole sẽ đỏ bừng lên.
Tôi mới là người nên cảm thấy xấu hổ nhất đó…!
Tôi bất giác dùng Mana để dò xem những ai đang tới gần phòng mình. Kể cả khi tôi không cố ý thì Mana cũng tự động phóng ra ngoài, nên tôi vẫn sẽ biết ai đang ở gần tôi.
“Ưm… chu…haah…haah..”
Giờ còn phát ra tiếng nữa này!!!
Có lẽ do ban nãy tay dính dầu xoa nên môi Nicole đang bóng loáng lên. Giữa khe hở đôi môi ấy là một đầu lưỡi đỏ tươi. Cảm giác ươn ướt này chắc do tôi tưởng tượng, phải không?
“Chuu…chuu…ưm…”
“Ah!”
Ngón tay tôi trượt vào trong rồi.
Vào đâu?
Trong miệng của Nicole.
Những ngón tay tôi bị một thứ ướt át và ấm nóng quấn lấy.
“Um….umm…..haah..”
Tôi đang bị liếm. Những ngón tay của tôi đang bị nhấm nháp và liếm….
“Wa… ưm…chu...chu...”
Tôi cảm nhận được từng hơi thở nóng rực của y trên bàn tay mình.
Đôi mắt đen mờ sương kia ngước nhìn tôi.
“Ah… Haaa…. Ưm… ngh…”
LÀM-ƠN-THÔI-ĐI!!!!
Hở? Cái gì đây? “Blowjob ngón tay” à?.... Tôi còn không biết có vụ này!
Kí ức kiếp trước cứ tự động trả lời thắc mắc của tôi dù tôi không muốn, và tôi ghét việc này
Massage trở thành “blowjob ngón tay” rồiiiiii, dừng kiểu gì đây?
“Chuu.. kuchuu..uu…haah…um”
Chẳng quan tâm tôi phản ứng ra sao, Nicole đưa ngón tay thứ ba của tôi vào miệng rồi bắt đầu liếm mút nó!
Y vừa mút ngón tay tôi vừa dùng lưỡi liếm chúng, đầu lưỡi đỏ au đảo quanh khe hở giữa các ngón tay.
Lúc tôi nhìn thấy hông y đang hơi nhích qua nhích lại, Nicole nhận ra ánh mắt tôi, anh ta bỗng nói.
“Aah… Tôi xin lỗi, chỉ là tôi… không nhịn được nữa….”