Trans: Murasaki
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi không có khách tới thăm từ lúc nằm liệt giường, và mẹ bảo ngoại hình tôi cần thời gian để phục hồi vì tôi đang trong quá trình chữa trị [Mộng bạo bệnh].
Đúng là không thể. Bất khả thi. Cha mẹ mình đúng là thích làm quá lên.
Hay do tôi giống mẹ nên bà không muốn tôi bị kém cạnh về khoản nhan sắc? Hơn nữa tôi chỉ là con nhà Nam tước, đem tôi so sánh với người hoàng tộc là một hành động xúc phạm họ.
Bellom-sama đứng một bên nghe nãy giờ chỉ cười xòa, song tôi hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì xấu.
“Oh, phải rồi, quên mất. Ta mang cho cậu sách hướng dẫn dùng ma pháp đây.”
“!”
Chưa kịp nói câu nào thì Nicole đã nhanh nhẹn bước tới nhận giúp tôi. Bình thường anh ta cũng có ích lắm chứ.
“Đừng vội mừng. Học thì được nhưng muốn tập thì em phải nhờ người khác giúp biết chưa?”
“Oh? Bellom-sama, chẳng phải Sheryl không thể dùng ma pháp hay sao?”
“Đúng là nạn nhân của [Mộng bạo bệnh] không thể thi triển ma pháp. Nhưng nếu là Sheryl thì tôi nghĩ có khả năng. Có lẽ thằng bé sẽ dùng một cách thức nào đó chưa từng được biết đến.”
“Ừmmm…”
Ah, lại nữa. Mắt mẹ sáng rỡ kìa.
Được hay không là cả một vấn đề đó!
Chờ con làm được rồi hẵng ăn mừng!
“Hiện giờ trò đang chủ động điều hướng Mana của mình thoát ra ngoài đúng không? Thông thường cơ thể sẽ tự động tỏa Mana ra. Nhưng Sheryl lại lần theo được hướng lưu động của dòng Mana trong người mình, chắc vì thế nên thằng bé có thể làm chủ được quá trình giải phóng. Từ đó sẽ dồn được một lượng Mana cần thiết đủ để kích hoạt ma pháp… Tuy nhiên tôi chỉ phỏng đoán thôi.”
Tôi hiểu rồi, dù tôi chỉ mới bắt đầu giải phóng mana… Có nên thử phát không ta?
Thử đi!!! Tối nay làm cho nóng!
“Tốt tốt, phải hăng hái vậy mới đúng chứ. Đây mới là nghiên cứu sơ bộ của Sở ma thuật nên quá trình nghiên cứu sẽ phức tạp hơn những mạch mana bình thường. Hơn nữa vì có vài phần bị mất nên nghiên cứu lại từ đầu cũng ổn thôi. Ta nghĩ trò làm vậy sẽ có hiệu quả hơn.”
“Un!”
Cảm ơn Ngài! Tôi gật đầu với thái độ cảm kích.
Kiến thức cơ bản thì đã rõ nhưng với tình trạng sức khỏe này thì không thể làm gì hơn được.
Dù chặng đường phía trước còn lắm gian nan, nhưng vượt qua được thì tôi sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Tôi rất muốn học về ma thuật mà…
“Con có vui không Sheryl? Mẹ sẽ giúp con nên chúng ta học cùng nhau, nhé?”
“À mà Walt Cadio có tới đây không? Anh ta là đồng nghiệp cùng phòng nghiên cứu với tôi, cũng từng là bạn học. Tốt nghiệp xong tên đó đi theo con đường làm quản gia nên nếu trò có kiến thức căn bản gì cần hỏi thì cứ hỏi ông ta, ông ta sẽ trả lời cho trò.”
Ôi trời, thì ra Bác quản gia đó là bạn học của Hiệu trưởng?
Hửm? Chẳng phải Hàn lâm viện nghiên cứu thí nghiệm cấp cao chỉ nhận những ai có tài năng về ma thuật thôi sao… Và ông ấy cùng đẳng cấp với Bellom-sensei?
Tôi tự hỏi vì sao Bác quản gia lại trở thành quản gia cho nhà chúng tôi.
“Fufu, hơi rắc rối cho ông ta đấy nhưng nếu câu hỏi đó ông ta từng học qua thì sẽ trả lời được thôi. Đừng lo chi hết.”
Khi mẹ xoa đầu tôi và nói, tôi ráng nhớ lại về Bác quản gia nhà mình.
Nghĩ lại thì trước giờ tôi chưa từng nói chuyện với Bác quản gia thì phải?
Dù biết ông ấy đang ở đâu bằng cách dùng Mana dò tìm. Tôi nhớ lại mình đã kinh ngạc thế nào khi biết lượng Mana ông sở hữu còn nhiều hơn cha tôi.
Nguồn mana đó… cho tôi một cảm giác rất yên bình.
Lúc hồi tưởng cảm giác ấy, hai mí mắt tôi đột nhiên trĩu dần. Phải chăng là do những cái xoa đầu nhẹ nhàng của mẹ?
“Hình như ta nán lại hơi lâu rồi. Chúng ta sẽ dừng thảo luận tại đây và xem tình hình nay mai sẽ thế nào.”
“Cảm ơn Ngài đã tới hôm nay, Bellom-sama.”
“Không cần tiễn ta đâu. Xin cô hãy chăm sóc Sheryl.”
“Cảm ơn Ngài đã quan tâm.”
Vòng tay ôm lấy tôi, mẹ gật đầu với Bellom-sensei.
Nicole tiễn Ngài ấy ra ngoài thay mẹ.
“Sheryl, chắc con đang tò mò về cuốn sách lắm nhưng trước tiên hãy nghỉ ngơi nhé? Mẹ sẽ gọi con dậy khi chuẩn bị ăn tối.”
Có muốn phản đối cũng không được nên tôi ngoan ngoãn nằm xuống, kê cuốn sách hướng dẫn dưới đầu mình.
Dùng được ma thuật sẽ giải phóng được Mana bị dồn ứ trong người, giúp tôi tự chữa khỏi [Mộng bạo bệnh].
Với những nạn nhân của căn bệnh này thì việc có thể dùng ma thuật đúng là một niềm hạnh phúc không nói nên lời.
---------0--------
Tôi thình lình tỉnh giấc và nhìn xung quanh.
Hình như đã khuya. Không có ánh sáng rọi vào các tấm rèm.
Thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng là cây nến đèn ngủ.
Chỉ có âm thanh côn trùng rả rích bên ngoài, vô tình tôi cảm thấy mình như đang ở bên ngoài một thế giới khác. Sau khi dùng xong bữa tối, mẹ bảo tôi đọc cuốn sách hướng dẫn nhận được hôm nay.
Dù đã học cách đọc qua thư từ nhưng tôi chỉ đọc được các từ đơn giản, vì vậy tôi cần người giúp mình luyện thêm. Cũng vui mà.
Tôi có nhiều thứ để làm và mỗi ngày lại có thêm việc mới.
Tôi vẫn còn nhiều thứ muốn làm.
Về sách hướng dẫn, tuy hơi phức tạp nhưng với kiến thức của tôi thì sẽ giải mã được hết thôi. Tôi đã không ngờ việc kí ức kiếp trước sẽ xuất hiện. Đôi lúc nó cung cấp những thông tin thừa thãi, nhưng không thể phủ nhận nó đã khiến tôi mở mang tầm mắt.
Tiện thể, Sensei bảo tôi không được thu hút Mana ngoài tự nhiên vào trong người mình.
Tôi quá hưng phấn vì cuốn sách hướng dẫn này nên quên béng mất.
Tôi ngẩng lên nhìn những ngôi sao trên trần phòng.
Vì rèm được kéo lại vào buổi tối nên anh trai đã nhờ cha cõng anh trên vai và vẽ các ngôi sao lên trần phòng và tường để tôi – người đang nằm liệt giường có thể chiêm ngưỡng chúng.
Dù anh dùng bút màu trắng để vẽ thì hình dạng những ngôi sao cũng không khác gì trong kiếp trước.
Đây là một thế giới khác nhưng vạn vật vẫn giống như tạc.
Vì nơi này được bàn tay con người tạo ra.
Tuy nhiên sai khiến Mana lại cần vận dụng trí tưởng tượng…
Vì thế tôi cảm thấy rất may mắn vì mình có kí ức kiếp trước.
Tôi mường tượng về một khung cảnh Mana tập hợp lại quanh mình.
Có giống như đổ đầy một cái tách không nhỉ? Nếu vậy tôi phải chuẩn bị thêm vật chứa.
“……….?”
Lúc đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người lọt vào phạm vi dò tìm Mana của tôi.
Ai đó đang vào phòng. Lại còn vào giờ này nữa… Nguồn mana này, có phải Bác quản gia không?
“Ồ, cậu chưa ngủ sao? Không ngờ cậu chủ còn thức mà thằng nhóc không hay biết gì, Nicole đúng là phải học thêm nhiều.”
Nếu Nicole, đang ngủ trong phòng kế bên thức dậy chỉ vì tôi tỉnh giấc thì tôi mới là người bị dọa sợ ấy chứ.
“Tôi đang kiểm tra quanh dinh thự. Vì cậu luôn ngủ nên chắc cậu không biết.”
…Không thể nói tôi biết ông ấy đến nhờ [Định vị Mana] được. Đúng là tôi đang ngủ. Giải thích chuyện này sẽ rối rắm hơn cả giải thích về tuần hoàn máu.
Ông ấy đi tới chỗ tôi, tay xách một cái bình, nét mặt không hề dao động.
“Cậu tỉnh rồi thì nên uống chút nước đã.”
“Ưn…”
Nhận được cái gật đầu của tôi, Bác quản gia đỡ tôi ngồi dậy rồi đưa một ly nước đến trước miệng tôi.
Hết xài khăn rồi nhá!
Tôi nuốt ực một hơi sau khi uống xong ly nước.
“Một lúc nữa trời mới sáng. Cậu có thể ngủ lại nếu muốn.”
“Ưm…”
Tôi biết, nhưng cơn buồn ngủ chạy đâu mất tiêu rồi.
Tôi còn muốn suy nghĩ cách thu thập Mana.
Lúc các ý tưởng bắt đầu sắp xếp lại với nhau, hai mắt tôi cũng từ từ trĩu xuống trong khi bác ấy nhẹ nhàng vuốt ngực cho tôi.
Mẹ cũng làm thế để dỗ tôi ngủ.
Dù nét mặt Bác quản gia vẫn trơ như cũ.
Un… Làm vậy có giúp tôi ngủ được không?
Có lẽ tôi hay bị mềm lòng trước hơi ấm cơ thể của người khác. Mỗi lần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ai đó, mọi căng thẳng trong tôi liền bay biến.
“Tôi sẽ ở đây với cậu đến khi nào cậu ngủ.”
“Ưn….”
Có lẽ mẹ cho rằng tôi cảm thấy ông ấy đáng sợ, song tôi lại không nghĩ thế sau cuộc đối thoại này.
Đúng là nét mặt vô cảm kia sẽ dọa con nít khóc thét. Và vì ông ấy là ông của Nicole, nên ông chỉ là một ông chú đẹp trai có phần hơi lãnh cảm thôi.
Tôi biết ông ấy đã lớn tuổi do mái tóc trắng dài ngang thắt lưng kia, song trông ông trẻ hơn tuổi thật của mình nhiều.
Nhớ lại vụ màu sắc Mana của ông trùng với tôi, tôi vừa thiu thiu ngủ.
Mê man trong bóng tối, tôi nghĩ về một tách trà chứa đầy nước….
---------0---------
Sau khi ngủ, tôi chìm vào bể kí ức của mình, vẫn đang suy nghĩ cách thu thập Mana.
Nếu chữa khỏi [Mộng bạo bệnh] thì tôi không cần giữ khoảng cách với anh trai nữa.
Song dính nhau hoài thì phiền quá nên cứ giữ một khoảng cách nhất định đi.
Hay là hấp thu mana như cách người ta rót nước vào tách trà nhỉ?
Thế giới này có một vật gọi là đá ma thuật, ta có thể trữ Mana trong ấy.
Cái nào không có mana thì trong suốt không màu, và màu sắc đá thay đổi tùy theo thuộc tính mana trữ trong đó.
Ví dụ những viên đá Mana gần núi lửa có màu đỏ vì Mana trong chúng có thuộc tính lửa.
Đặc biệt, những viên đá Mana ở các nơi có thuộc tính luôn thay đổi sẽ không chứa nhiều mana và màu cũng nhạt hơn.
Những viên loại thường sẽ được dùng làm nguyên liệu thắp sáng cho đèn đóm và được sử dụng rộng rãi trong các hộ gia đình và cơ sở sản xuất.
Loại hiếm chứa nhiều mana có thể dùng để phát động ma pháp tấn công nên vương quốc kiểm soát nguồn cung loại đá này rất gắt gao.
Đá mana không tự động hấp thụ mana bên ngoài thiên nhiên, vì thế tôi phải tự làm lấy. Có vẻ dùng những viên nhạt màu là cách nhanh nhất.
Tuy vô ích rồi.
Một khi Mana đã vào trong đá thì nó sẽ trở thành Mana của viên đá, không phải Mana của tôi nữa.
Song nếu chỉ dùng Mana trong viên đá thì Mana của tôi không thể chuyển hóa thành ma thuật được.
Để Mana chuyển vào người mình khi liên kết dòng chảy Mana của mình với đá… Hiểu rồi, mình phải “cuộn” chúng lại.
Nói rõ hơn là chúng sẽ giống như những sợi tơ.
Tôi thắc mắc liệu mình có thể giải phóng Mana ra ngoài qua hình dạng những sợi tơ, rồi thay vì để chúng bay tán loạn trong không khí, tôi sẽ bắt chước cách con tằm nhả tơ.
Rồi tôi sẽ cuộn chúng lại thành những cái kén…. Không, thành quả bóng đi? Như đã mô tả, tôi đang cuộn những sợi tơ Mana thành những quả bóng Mana.
Được rồi, thử cách này xem.
Trong lúc kiểm tra nguồn Mana xung quanh mình, tôi bắt đầu cuộn những dòng Mana đang thoát khỏi cơ thể mình thành cục tròn.
Đầu tôi dần hiện ra hình ảnh Mana biến thành những sợi tơ mảnh thoát ra trên 10 đầu ngón tay.
Tôi nán lại rất lâu trong bể kí ức của mình, tập trung không để quá trình biến đổi Mana bị gián đoạn.