Trans: Angharad
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Những bông hồng xanh này được gọi là Ondina.”
“Vậy hoa hồng xanh có tồn tại sao?”
Dù chẳng biết tí gì về hoa lúc còn nằm liệt giường, tôi cũng biết ở kiếp trước của tôi có thể trồng ra loại hoa xanh này, vì thế tôi đã hỏi.
Ngoài ra, trong trí nhớ tôi thì thế giới kia cũng có thành tựu về cấy ghép gien.
Vườn hoa tôi thấy lần đầu này đang nở bung rực rỡ dưới nắng xuân.
Giống như quả kuku, ở thế giới này xuất hiện nhiều đồ ăn không có ở kiếp trước của tôi, song lại có nhiều giống hoa trùng với thế giới kia.
Tôi đã ngạc nhiên khi biết hoa hồng cũng có đủ màu sắc khác nhau. Ngoài hồng và đỏ còn có vàng và trắng, màu xanh nữa.
“Không, hoa hồng xanh không phải là hoa tự nhiên đâu ạ. Những bông hồng xanh này là sản phẩm từ quá trình chiết tách màu đỏ từ hoa hồng đỏ. Chính xác thì là từ một hỗn hợp gần giống màu tím. Mà Sheryl-sama hiểu biết thật đấy, cậu chủ biết cả chuyện hoa hồng xanh thật ra không tồn tại.”
Tôi không nói được. Không thể khai rằng kiến thức đó rất phổ thông ở kiếp trước của mình.
Tôi mỉm cười lại với người thợ làm vườn. Gần đây tôi nhận ra chiêu “mỉm cười mỗi khi thấy khó xử’ rất chi là hữu ích.
“Đúng là màu tím có lẫn chút ít xanh trong ấy nhỉ. Vậy là anh tách sắc tố đỏ ra khỏi hoa sao…”
“Ah! Cậu chủ đừng chạm vào chúng! Hoa này có rất nhiều gai nhỏ!”
“Xin lỗi, ta chỉ…”
Tôi vội vã thu tay lại.
Nhành hoa trông mỏng manh, nhưng không nhầm lẫn gì nữa, đây chính là hoa hồng.
“Để tôi gợi ý cho Sheryl-sama nhé.”
“Nicole…”
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, Nicole liền nói.
Tôi đang tập đi lại, và thay vì dùng xe lăn, tôi nhờ Nicole dùng tay đỡ tôi.
Tôi đã cắt tóc ngắn đến mang tai mình. (Chắc là tóc mái)
Mặc dù mái tóc này không còn màu sắc gì nữa.
“Oh, cậu chủ nhận ra rồi sao? Khi nghe được chuyện về tóc của cậu, tôi đã nghĩ tới những bông Ondina này đầu tiên. Lá trên cành hoa đã dần héo úa dù được chăm sóc cẩn thận, nhưng những cành hoa này vẫn ngập tràn những bông hồng lộng lẫy… Aah, dù không được nâng niu chăm chút đi nữa thì hoa vẫn cứ nở. Dù dễ bị tổn thương và gục ngã trước sâu bệnh đi nữa thì đó cũng là những đặc điểm riêng của chúng đúng không? Chúng tôi đã nuôi dưỡng chúng như thể chúng là Sheryl-sama đó.”
“Được so sánh với hoa đúng là hơi bị xấu hổ nhỉ.”
“Nghe xong tôi cũng nghĩ những bông hoa này giống Sheryl-sama thật. Chúng tôi chưng vài bông trong phòng cậu chủ được không?”
“Được thôi! Tôi sẽ hái vài bông và đem tới sau. Hoa Ondina cũng rất thơm. Theo ngôn ngữ các loài hoa thì chúng mang nghĩa “Chúc phúc của Chúa” hay “Giấc mơ thành hiện thực” đấy.”
“Hay lắm! Một loài hoa đại diện cho con người Sheryl-sama!”
Hai người đàn ông vừa thấu hiểu cảm xúc của nhau đang bắt tay nhau hết sức nồng hậu.
Tôi lạy hai người đấy, đừng gọi một nam nhân là xinh đẹp trước mặt anh ta nữa.
Sau đó, trong lúc nghe người làm vườn nhiệt tình giảng giải, tôi thong thả thưởng thức hết cảnh trí vườn hoa đầy màu sắc này.
“Sắp đến giờ Bellom-sama tới rồi.”
“Tới giờ rồi sao? Vậy chúng ta ra cổng đón Ngài ấy nhé?”
Bellom-sama sẽ đến gặp chúng tôi vào chiều nay.
Gọi là buổi kiểm tra nhưng Ngài ấy chỉ toàn nói về việc học ma pháp và những thứ tương tự.
Theo thông tin gom nhặt từ kiếp trước, Bellom-sama sẽ đưa cho tôi một vật lạ.
“Cậu chủ ngồi lên xe lăn đi ạ.”
“Ta không được đứng sao?”
“Không được đâu ạ. Hôm nay cậu chủ đi bộ thế là đủ rồi. Cố gắng quá sẽ phản tác dụng.”
“Vậy sao…”
Cứ nhắc đến sức khỏe của tôi là Nicole lại cứng đầu đến lạ.
Chúng tôi cảm ơn bác làm vườn và rời khỏi đó.
Mẹ cất tiếng chào khi thấy chúng tôi đi vào dinh thự.
“Sheryl, vườn hoa thế nào?”
“Hoa đẹp lắm, có nhiều bông rất đáng yêu và con rất thích buổi ngắm hoa này.”
“Vậy sao… Mẹ cũng muốn ngắm hoa cùng con… Đáng lẽ mẹ có thể dạy con về ngôn ngữ của hoa rồi.”
“Nếu phu nhân đi cùng thì buổi ngắm hoa sẽ kéo dài hơn đấy ạ.”
Có vẻ như khi mẹ ngắm hoa thì mẹ sẽ chậm rãi thưởng thức chúng, vì mẹ vốn yêu thích hoa.
Bởi vì họ nói tôi phải giữ sức trước khi Bellom-sama đến nên họ đã nhờ Nicole giám sát lịch trình của tôi.
“Nếu có thời gian thì ta sẽ cùng đi ngắm hoa nữa nhé?”
“Đúng vậy, con hứa với ta rồi mà Sheryl. Lần tới ta sẽ nắm tay dẫn con đi.”
“….Lúc đó thì con có thể tự đi được rồi ạ.”
Tuy nhiên, với cặp chân gầy yếu này thì phải rất lâu nữa tôi mới được thoải mái đi lại.
Dù cho đôi chân không còn run rẩy như của một con nai mới sinh….
Và thêm nữa, khi thấy cảnh tượng ấy, tôi nghĩ họ lại bắt đầu bảo bọc tôi quá đà.
Ngay cả mấy cô hầu cũng loạn lên khi thấy mắt tôi hơi đổi màu. Mặc dù Nicole là người lãnh trách nhiệm xua họ đi.
Ngồi trên chiếc xe lăn, trong lúc bần thần nhìn vào nơi vô định, tôi bắt được dấu hiệu Mana của Bellom-sama nhờ Định vị Mana của mình.
Vì Mana của sensei rất dồi dào nên rất dễ nhận ra Ngài từ xa. Tuy theo sensei nói thì Đại hoàng tử còn vượt xa cả Ngài. Chắc tôi không có cơ hội gặp anh ta đâu nhỉ.
Cuối cùng, tiếng xe ngựa lộc cộc đã vang tới tai mọi người.
“Xin chào và cảm ơn Ngài đã tới.”
“Ooh, Sheryl đây sao. Trông trò khỏe phết nhỉ.”
Sau lời chào của mẹ, mọi người cúi đầu chào Ngài Bellom.
Trong lúc khoát tay chào lại, Ngài ấy nhìn tôi và vui vẻ xoa đầu tôi.
“Mà trò cắt tóc nữa hả? Ta thấy trông chả khác gì lần trước.”
“Vì em cắt tóc thường xuyên ạ.”
“Vậy cắt tóc ngắn có giúp cải thiện sức khỏe của trò không?”
“Chỉ là vấn đề về cảm xúc thôi ạ.”
“Vậy sao, nhưng giải tỏa tâm trạng cũng giúp cải thiện sức khỏe nên xem như vẹn cả đôi đường đi.”
Nhân tiện thì, Belllom-sama cũng cầm theo một ít tóc của tôi làm vật kỉ niệm.
Vì một vài lí do, khi tôi cắt tóc theo kiểu tôi muốn thì mọi người trong dinh thự ngoại trừ thầy đều tập hợp lại và tóc tôi đã được chia cho từng người.
Tại sao họ muốn có tóc của tôi thế?
Như thường lệ, tất cả trở về phòng tôi trong tiếng cười “Fofofofo” của thầy
“Sheryl này. Hôm nay ta có chuyện quan trọng cần nói với trò.”
“Vâng, là chuyện gì vậy?”
Bellom-sensei ngồi xuống và soạn các tài liệu ra bàn.
Trên đống tài liệu ghi chữ “Trường Trung cấp liên thông thí nghiệm nghiên cứu”.
“Thủ tục nhập học vào Trường Trung cấp liên thông thí nghiệm nghiên cứu của em đã chuẩn bị xong. Em sẽ là một học sinh năm 3.”
“Hả…”
Tin tức quá bất ngờ khiến tôi phải há hốc miệng.
Mẹ đang ngồi phái đối diện lại đang mỉm cười hân hoan… Do tôi tưởng tượng hay do nụ cười này trông giống hệt hồi anh hai thành công lên được năm 3 thế nhỉ?
“Ta đã giải thích cho cha mẹ của trò rồi. Còn với trò thì ta muốn thông báo trực tiếp.”
“Lại nữa sao… Sao lại đột ngột vậy ạ?”
“Oh, trước đây ta cũng từng nghĩ rồi. Đó là vì ta muốn xem tương lai trò sẽ trở thành một Ma pháp sư thế nào.”
“Đó là vinh dự của em.”
“Nhưng quan trọng nhất là trò đã xoay sở để sống sót khỏi thứ quái ác tên [Mộng bạo bệnh] kia. Từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu bàn về các tin xấu.”
Nói xong, Bellom-sensei nhấp một ngụm trà nhằm làm dịu cổ họng mình.
Tôi chợt nhận ra một luồng không khí hắc ám bùng lên ngay bên cạnh….. Aah, mẹ nổi giận rồi.
“Từ khi công bố việc phân loại thức ăn để điều trị [Mộng bạo bệnh], tên tuổi của trò đã vang danh khắp trong giới quý tộc. Trò hiểu chưa? Có những đứa trẻ đang mắc căn bệnh này và những người sau này mắc phải. Kể cả những kẻ đang tuyệt vọng tìm phương thức điều trị nữa. Chuyện trò sắp sửa nghe có vẻ buồn cười, nhưng có lần ta nhận được thông tin về một kế hoạch bắt cóc trò. Dĩ nhiên là ta đã chặn đứng nó.”
“Để nhận được thông tin ấy có nghĩa là, thầy đã dự đoán từ trước rồi sao?”
Dò la tin tức một vụ bắt cóc quý tộc thậm chí còn không thuộc hàng Công tước là một việc bất khả thi, trừ phi người ta cố ý tuồn thông tin ra ngoài.
“Ta đã mong thông tin ấy là sai. Ta cũng đã che đậy một vài âm mưu nhắm đến trò. Có thể một vài kẻ nghĩ nghiên cứu về trò sẽ là chìa khóa ở ra hướng đi mới…. Thậm chí chúng còn nghĩ sẽ uống máu trò. Đúng là những suy nghĩ ngu ngốc.”
“Những ý định ghê tởm.”
Y hệt như chuyện uống máu thiếu nữ sẽ duy trì thanh xuân vậy. Mà thay vì uống máu, thì truyền máu còn có tác dụng hơn.
Dù sao đi nữa thì uống máu tôi thôi cũng không thể trị dứt [Mộng bạo bệnh].
“Tôi không nói chuyện này với Sheryl, mà cũng không nhất thiết phải nói làm gì. Thằng bé đã nhờ Bellom-sama tư vấn và cũng đã thí nghiệm thành công. Thật… sự là quá đáng sợ.”
Mẹ dịu dàng ôm lấy tôi trong khi tôi đang không ngừng há hốc miệng.
Xem ra tôi lại đang gây thêm lo lắng đến những nơi mình ko hay biết.
“Lần này chúng ta đã ngăn chặn được, nhưng lần sau thì chưa chắc. Vì vậy ta muốn đảm bảo trò được an toàn bằng cách cho trò vào học trong trường. Trò biết hệ thống kí túc xá của trường đúng không?”
“Vâng, anh trai em đang ở trong đấy.”
“Năm tới anh trò sẽ tốt nghiệp phải không? Ta có rất nhiều mối liên hệ trong đó và trò không cần lo sẽ có ai cài người vào do thám trò. Ta là người có quyền lực nhất ở phòng thí nghiệm của trường mà.”
“Dạ.”
“…Nếu trò nhập học thì ta có thể nhẹ gánh được tí. Trò nên bắt đầu kính nể ta hơn đấy nhỉ?”
“Em luôn kính nể Bellom-sensei mà?”
Chỉ là hình tượng ông lão cuồng ma pháp khắc quá sâu trong lòng em thôi.
Khi tôi nghiêng đầu nhìn lên, Bellom-sensei thở dài.
“Một thiên tài bẩm sinh và ngoan cố, xem ra trò sẽ là một con người rất tuyệt với đây.”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ahem, vậy thôi. Học kì mới sẽ bắt đầu vào tháng Hai nên nhớ chuẩn bị.”
“Em hiểu lí do vào trường, nhưng thình lình nhập học vậy có sao không ạ?
“Ý em là trình độ học vấn sao? Vậy thì không cần lo. Chẳng phải trước đây ta đã kiểm tra trò sao? Đó là bài kiểm tra đầu vào cho năm 3 đấy. Phew, lâu lắm rồi ta mới thấy điểm số hoàn hảo đến thế.”
“Em cũng chẳng biết làm gì ngoài học mà.”
Khi vào trường, đọc xong sách cơ bản là ta có thể bắt đầu học với các sách chuyên khảo về nghiên cứu.
Bellom-sensei còn chuẩn bị thêm phương án là thuê gia sư riêng.
“Em thiếu thực hành, nhưng đã dùng được ma pháp trung cấp thì ta nghĩ em sẽ theo kịp mọi người thôi.”
“Do em cũng không muốn nên em sẽ không có đãi ngộ đặc biệt nào khi ở trường cả. Nhưng để giúp em sinh hoạt trong kí túc xá, ta sẽ cho Nicole theo em. Em không phải lo vì có nhiều quý tộc cũng mang theo quản gia và hầu gái vào kí túc xá với họ.”
“Chẳng phải những quý tộc đó thuộc gia đình hoàng gia sao?...”
“Sheryl, con đừng e dè chỉ vì nhà chúng ta là Nam tước. Con là một con người có giá trị, và Bellom-sama đã công nhận những giá trị ấy.”