Trans: Angharad
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Rất vui được gặp em, thầy là Noe Corbusier.”
“Em là Sheryl Bashral. Đây là phụ tá của em, Nicole Cadio.”
“Cho phép tôi được tự giới thiệu, tên tôi là Nicole Cadio. Rất vinh hạnh được gặp Ngài.”
Sau bữa tối, tôi và Nicole đến khu nghiên cứu của giáo viên.
Tôi tới gặp người được Bellom-sensei giới thiệu là Giáo sư Corbusier, một nạn nhân của [Mộng bạo bệnh].
Không như kí túc xá, các phòng thí nghiệm rất sạch sẽ và bài trí đơn giản. Phòng ốc liền kề một hàng với nhau nên hành lang trông rất dài.
Corbusier-sensei mặc áo khoác phòng thí nghiệm trắng toát, có mái tóc ánh kim vàng rực thắt đuôi sam một bên. Hàng tóc mai dài rũ trên vai phối cùng nét mặt thân thiện tạo cảm giác thầy là một con người hòa nhã.
Hình như triệu chứng của Corbusier-sensei đang còn nhẹ, tuy chân thầy có vẻ đã bị cơn đau hành hạ lâu ngày nếu xét tới cây gậy thầy đang nắm trong tay. Trong tương lai một khi triệu chứng nghiêm trọng hơn, thầy sẽ nằm liệt giường như tôi đã từng.
“Thầy phụ trách dạy về ma thuật. Các học sinh sẽ được gọi bằng tên nên mong em thứ lỗi. Thầy đã nghe Bellom-sensei ca ngợi rằng em rất có tài.”
“Cảm ơn thầy ạ. Corbusier-sensei từng ở tiền tuyến chiến đấu với quái vật đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Ta phát bệnh vào năm ngoái và giờ họ để ta dạy học ở đây.”
Nỗi tuyệt vọng khi chẳng thể dùng được những ma pháp quen thuộc hẳn phải đả kích thầy ấy ghê lắm. Hơn nữa do không có cách chữa và biết mình sẽ chết theo cách cực kì đau đớn nên hầu hết đều chọn tự sát để sớm kết thúc sự đày đọa này.
Thoáng qua thì trông Corbusier-sensei vẫn ổn… nhưng nét mặt đó sẽ không duy trì bình thản được lâu. Có khi bệnh sẽ phát tác ngay bây giờ.
Đau lòng làm sao khi nghĩ đến bóng đen chết chóc đang lẩn khuất sau khuôn mặt dịu dàng này.
“Lúc nghe Bellom-sensei kể thầy có hơi nghi ngờ nhưng giờ gặp được em rồi, thầy lại cảm thấy như đang mơ vậy. Thầy biết câu hỏi hơi lạ nhưng… Hiện giờ em không cảm thấy đau đớn gì sao?”
“Vâng, lúc này thì không… Không phải vì em đã lành bệnh hoàn toàn đâu ạ.”
Là do cơ thể tôi đang tự động phóng thích Mana ra ngoài nên triệu chứng đã thuyên giảm. Song nếu ngừng hành động này thì cơn đau hẳn sẽ ập đến ngay.
Sự thật [Mộng bạo bệnh] sẽ đeo đẳng tôi đến chết vẫn còn đó.
“Em vẫn còn... Chà… HỰ!!!...”
“Thầy sao vậy?”
Corbusier-sensei đột nhiên chảy nước mắt và đổ mồ hôi lạnh.
Tôi chưa kịp nhìn Nicole nhờ giúp đỡ thì thầy đã lấy ra một chiếc khăn tay.
“Xin thứ lỗi… Thầy biết tình trạng của em từng nguy kịch thế nào… Thầy, cũng, sẽ cố hết sức để sống sót.”
Tôi không biết cơn đau thầy đang chịu đựng lúc này và căn bệnh của thầy có giống với sự đau đớn tôi từng trải qua không. Tôi nghĩ Corbusier-sensei đã chống chịu sự đau đớn rất giỏi.
“Sensei, thầy đã chuẩn bị thứ em yêu cầu chưa ạ?”
“Rồi. Một chiếc…. quần lót dự phòng phải không? Chúng ta sẽ dùng nó thế nào?”
Lúc nghĩ đến phương pháp dẫn Mana ra khỏi cơ thể người khác vốn đã thí nghiệm trên Nicole, tôi đã bàn bạc với Bellom-sensei.
Dù sử dụng cách này khiến bệnh thuyên giảm đi nữa thì tôi cũng không được tự ý đi thử trên người bệnh nhân khác, vì vậy thí nghiệm được coi là bí mật.
Dùng ma pháp sẽ hạn chế số lần [Mộng bạo bệnh] phát tác.
Nếu triệu chứng giảm bớt nhờ có thêm người hỗ trợ giải phóng Mana khỏi cơ thể bệnh nhân thì có chứng minh được [Mộng bạo bệnh] có thể chữa bằng phương pháp trích xuất không?
Việc nghiên cứu [Mộng bạo bệnh] mới chỉ bắt đầu, có rất nhiều điều chúng ta chưa biết rõ.
Chỉ cần nắm được cơ bản một chút thôi… Tôi không thể kìm nén ham muốn được thử nghiệm những ý tưởng trong đầu.
“Em đang nghĩ muốn Sensei giúp em làm thí nghiệm.”
“Thầy sẽ giúp em nếu chúng có ích cho thầy.”
“Nicole làm ơn ra ngoài đợi nhé?”
“Tôi sẽ ở đây.”
“Vậy à… quả nhiên…”
E là Nicole biết tình trạng Corbusier-sensei lát sau sẽ thế nào.
“Tôi xin lỗi thưa Corbusier-sama, nhưng tôi không thể để hai người một mình với nhau được.”
“….Là do vụ bắt cóc thất bại kia đúng không? Ta không ngại nên Sheryl-kun có thể làm bất cứ gì em muốn.”
Aah, do vụ đó sao?
Nhưng Bellom-sensei đã làm chứng về Corbusier-sensei rồi, vậy thì chắc không sao.
Corbusier-sensei cũng đã cho phép nên cứ kệ vậy.
“Giờ thầy hãy ngồi xuống ghế và thả lỏng người. Thầy khởi động thiết bị cách âm luôn được không?”
“Được.”
Vì các thí nghiệm phải được giữ bí mật nên mỗi phòng đều dùng đá Ma pháp có chức năng cách âm. Chỉ người quản lí phòng thí nghiệm mới kích hoạt được công năng này.
“Từ giờ em sẽ dùng Mana của mình để tác động vào Mana của thầy nhé.”
“Umm… Làm vậy để?”
“Chắc thầy đã biết em có thể dùng tiềm thức để điều khiển Mana, Nicole là minh chứng cho việc em có thể dùng Mana của mình điều khiển dòng chảy Mana trong cơ thể người khác.”
“Không thể nào…! Không… nhưng…”
“Tuy nhiên có khả năng sẽ gây đau. Em cần Sensei giúp em xác nhận thông tin này.”
Nhiều khi chỉ có Nicole là cảm thấy sung sướng trong quá trình thao túng Mana.
Thực ra tôi cũng đã lén thử trên người anh hai lúc anh ngủ và tôi biết Nicole không phải trường hợp duy nhất.
Chỉ là hai người họ đều không phải người mắc [Mộng bạo bệnh] nên chưa thể xác định quá trình có gây đau đớn gì không.
“Thầy hiểu rồi. Sheryl-kun muốn thử dẫn Mana trong người thầy ra ngoài phải không?”
“Vâng. Tuy nhiên… sẽ có khả năng bất trắc xảy ra dù thí nghiệm thành công.”
“….Thầy biết. Thầy đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hãy bắt đầu bất cứ lúc nào em muốn.”
“Dạ. Nếu thầy thấy đau thì lập tức báo cho em nhé.”
Tôi khởi động Định vị Mana và lần theo dòng chảy Mana trong người thầy.
Do sợ sẽ thình lình xáo trộn dòng chảy Mana của người kia, tôi sẽ làm với các ngón tay trước.
Tôi xòe bàn tay nắm lấy những ngón tay của Corbusier-sensei.
“Em bắt đầu điều khiển Mana đây.”
“Thầy có cảm thấy gì không?”
“Không đau… Bàn tay thì hơi ấm lên.”
Cho đến giờ thì mọi thứ diễn ra như tôi dự đoán.
Cố giảm thiểu những tổn hại nhiều nhất có thể, tôi bắt đầu dịch chuyển bàn tay đang nắm lấy tay Sensei sang chỗ khác.
“Ưm…”
“Đau sao ạ?”
“Không… Không đau nhưng… cảm giác hơi khó chịu…”
Hẳn là vì tay tôi đang đặt trên ngực thầy, Corbusier-sensei hơi ngọ nguậy.
Oh phải ha, thầy không chống cự đâu nhỉ. Tiép theo phải làm gì đây ta.
“Sensei, một khi đẩy nhanh quá trình giải phóng Mana ra ngoài, em có thể nhờ Nicole ghìm thầy lại được không?”
“Hả? Được...”
Nicole tự giác ra đứng sau lưng Sensei.
Nicole cũng đoán trước tính huống này sao?
Nicole trông thấy ánh mắt của tôi và gật đầu.
Quả nhiên ở đây chỉ mình tôi là không nghĩ đến tình huống này.
“Ưm…”
“Thầy có sao không?”
“Không sao… nhưng hình như… hơi nóng thì phải?”
Corbusier-sensei chắc đang cảm thấy rất nóng, đôi má nhợt nhạt của thầy đang hồng lên.
Bím tóc đuôi sam lay động mỗi khi thầy cựa quậy dần xổ vài sợi ra ngoài.
“Ah…hah…Sheryl-kun, khoan đã…”
“Có đau không thầy?”
“…Không…..nhột thì đúng hơn…..ah, khoan đã!”
Corbusier-sensei run bắn một cái lúc tay tôi dịch xuống bụng và eo thầy ấy.
Tuy nhiên thầy đã không thấy đau thì cứ thoải mái triển tiếp, vì thế tôi giả đánh trống lảng và nhấc tay chạm lên đùi thầy ấy.
“Ah… Ah!”
“Sensei, đau thì nói với em nhé.”
Miệng nói tôi sẽ ngừng lại nếu thầy bị đau, tay tôi vẫn hoạt động liên hồi.
Hình như Mana của Corbusier-sensei đang tụ lại ở đùi trái của thầy.
Nghe nói cơn đau thường tập trung ở vài chỗ cố định trên người, vậy thì không nhầm lẫn gì nữa.
Tôi bắt đầu hút chỗ Mana đậm đặc nhất trên đùi trái ra khỏi cơ thể thầy.
Từ từ, từng chút một.
“Hưư… Ưm! Sheryl-kun, chờ đã… Ah… Aah…”
Cuối cùng, Corbusier-sensei vươn tay ra hướng tôi nhưng bị Nicole tóm lại ngay.
“Em không được, không thể…Ah….ah…!”
Tôi quyết tảng lờ trước cảnh tượng Corbusier-sensei cọ hai chân vào nhau.
Sau khi Mana bị phân tán…. Chúng sẽ thoát ra từ chỗ đấy.
Tôi chẳng nghĩ ra được địa điểm giải phóng Mana nào tốt hơn ngoài cái chỗ đang lồ lộ ra trên quần kia.
Dù sao cũng nhắc thầy chuẩn bị đồ lót rồi, chọn chỗ này chắc không sao.
“Yaa~! Em không được, dừn…ah…Aaah…Ư…. Hức, Sheryl-ku… Làm ơ–– Hii!”
Thầy đang cầu xin tôi bằng đôi mắt nhòe nước và nhịp thở hỗn loạn.
Nicole đang đè thầy ấy ngồi xuống, song Corbusier-sensei không ngừng ngửa đầu ra sau quằn quại trên ghế.
Chiếc ghế bắt đầu phát ra tiếng cọt kẹt.
“Ah, ah, đừng làm nữ…! Không… Đang ra! Ta đang ra…Hiii!”
“Hãy cố chờ em thêm chút nữa đi ạ.”
Tôi vẫn đang kéo Mana khỏi người thầy ấy.
Sensei cần chờ thêm một lát rồi hẵng tiết ra.
Tôi xòe lòng bàn tay ra cản lại dòng Mana đang thoát khỏi cơ thể trước mặt.