Truyện Đấu La Đại Lục : chương 112: uy lực của khí vũ hồn (2)
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 112: Uy lực của khí vũ hồn (2)
Biên dịch: Tiền Như Mạng
Theo sau Chu Trúc Thanh đi về Sử Khắc Lai học viện, Đái Mộng Bạch luôn tự dẳn vặt chính mình.
. Lúc này, lửa giận trong lòng cũng không còn kìm chế đươc nữa, Đái Mộng Bạch thét lên:
Chu Trúc Thanh cũng không màng, chẳng những không dừng lại mà cước bộ còn nhanh hơn, bước thẳng về phía trước.
Đái Mộng Bạch hất tay phải lên, một luồng sáng mãnh liệt lúc ẩn lúc hiện trên lòng bàn tay, tánh tình hắn cũng không lương thiện cho mấy, có thể nói hắn so với kẻ khác còn bá đạo hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn còn ráng nhẫn nhịn, trên tay bạch quang khi có khi không, miệng phát ra tiếng hổ gầm, thoáng chốc lại thở dài lặng lẽ theo sau Chu Trúc Thanh đi về học viện.
Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Đường Tam, thấp giọng hỏi nhỏ:
Đường Tam lắc đầu: ngươi làm gì vậy? còn phải không? Là tại ta mà ngươi mới bị thương sao? Không có việc gì đâu, ca ca đâu phải là kẻ yếu đuối, mau đuổi theo, bọn họ đi nhanh quá,không thấy tăm hơi nữa rồicác ngươi làm gì ở đây? Đương nhiên là đang chờ các ngươi.
Đái Mộng Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời:
Trữ Vinh Vinh không chút do dự đáp:.
Trữ Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính,vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc,liền không chút tỵ hiềm mà châm chọc hắn.
Tà mâu Đái Mộng Bạch hàn quang đại thịnh,
Trữ Vinh Vinh cười hì hì thốt:
Rồi cố tình ưỡn ngực ra.
Đái Mộng Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng,. Hồn lực nháy mắt phát ra khí thế mãnh liệt.
Trữ Vinh Vinh cả thân thể liền bị hất bay đi ra ngoài. Áo Tư Tạp cuống quýt bước tới đỡ lấy thân hình của Trữ Vinh Vinh, dư lực làm hắn té bệt xuống đất.
Đường Tam bước tới chắn ngang trước người Trữ Vinh Vinh, hai tay dùng thủ pháp Khống Hạc Cầm Long xuất ra, đem hồn lực của Đái Mộng Bạch dạt ra hai bên. .
Mặc dù là hồn lực của Đái Mộng Bạch chỉ tuỳ ý phát ra, còn chưa phát động công kích, nhưng cũng khiến cho vết thương của Đường Tam bị chấn động. Đường Tam giật mình thầm nghĩ .
Trữ Vinh Vinh từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không nghĩ tới Đái Mộng Bạch thực sự dám động thủ với mình, mặc dù là chưa có bị thương nhưng toàn thân cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc nhất thời không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má. trừng mắt nhìn Đái Mộng Bạch không nói một tiếng nào.
Đái Mộng Bạch nhìn thẳng Đường Tam, chậm rãi thở ra một hơi dài rồi thu lại hồn lực vào trong trán. Mắt lạnh lùng liếc sang Trữ Vinh Vinh một cái: .Nói xong hắn cất bước đi thẳng vào trong học viện.
.
Trữ Vinh Vinh khôn mặt đầm đìa nước mặt, đột nhiên cất tiếng gọi. Đường Tam cố nén đau xoay người lại. Trữ Vinh Vinh hung hăng bảo: .
Trong trường hợp này, nếu là một gã bình thường hồn sư nhất định sẽ hết sức vui mừng, được Thât Bảo Lưu Ly Tông ủng hộ, mấy chữ này ý nghĩa trọng đại cỡ nào, phải biết đương thời là một trong thất đại tông môn, Thât Bảo Lưu Ly Tông sỡ hữu thực lực cưởng đại khó mà tưởng tưởng hết. Một gã hồn sư mà được họ ủng hộ sẽ dễ dàng tại đại lục quật khởi. Nhất là đối với một thiên tài như Đường Tam, thật sự là tương lai thu hoạch sẽ vô hạn.
Đường Tam chậm chạp bước tới đối diện Trữ Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng:.
Trữ Vinh Vinh không cam lòng nhìn hắn.
Đường Tam cười lạnh nhạt, trải qua hai kiếp, hắn như thế nào không hiểu tâm lý của một cô gái mới mười hai tuổi.
Lắc đầu một cách ngao ngán, Đường Tam cùng Tiểu Vũ cũng đi vào học viện.
Chứng kiến bọn họ rời đi, Trữ Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộng Bạch làm nàng căm tức thì ánh mắt Đường Tam lúc bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, quen sống trong vòng tay nuông chiều của đại trưởng lão Thât Bảo Lưu Ly Tông, tánh tình nàng sớm trở nên cao ngạo. Nhưng hôm nay, trước sau phải chịu 3 lần đã kích làm nàng cảm thấy vô cùng phân vân:
. Trữ Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Áo Tư Tạp vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi:
Trong cặp mắt si tình của Áo Tư Tạp toát ra vài phần lợt lạt,nói:
.
Trữ Vinh Vinh mơ hồ nhìn hắn.
Áo Tư Tạp mỉm cưòi đáp:
Ta cho dù có đồng ý giúp ngươi thì cũng không xứng với tiểu công chúa của Thât Bảo Lưu Ly Tông? Ngươi cho ta là ai? Bất quá cũng chỉ như người hầu mà thôi. Ta không có nghĩ vậy, ta đối với bản thân mình luôn hài lòng. Ta nghĩ rất có nhiều người tình nguyện ra sức cho Thât Bảo Lưu Ly Tông,nếu không có ta cũng chẳng hề hấn gì. Không phải là ngươi thích ta sao? Ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta hả? vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi.Có lẽ đối với ngươi, bằng hữu …đó là một cái khái niệm gì đó quá xa vời. "
Danh Sách Chương: