Truyện Đấu La Đại Lục : chương 124: mạnh y nhiên cũng sử dụng ám khí
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 124: Mạnh Y Nhiên cũng sử dụng ám khí
Biên dịch:Tiền Như Mạng
Đường Tam mặc dù nóng lòng đi cứu Tiểu Vũ, nhưng còn chưa đến mức mất đi lý trí, hắn hiểu rõ ràng, trước hết bản thân phải khôi phục mới có thể đem hồn hoàn Nhân diện ma chu trước mặt hấp thu. Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến liệu có thể xuất hiện thêm nguy hiểm gì nữa hay không.
Ngồi tại chỗ thở dốc từng hơi, trước tiên miễn cưỡng làm cho tinh thần hồi phục một chút, sau đó mới tiến hành tu luyện để khôi phục hồn lực.
Đúng lúc này, sự lo lắng của Đường Tam đã xảy ra, theo hồn hoàn của Nhận diện ma chu chậm rãi ngưng tụ trên thi thể nó, ba người không được mong đợi từ trong rừng cây bay nhanh ra. Mặc dù không phải là bị hồn thú uy hiếp, nhưng chứng kiến ba người này, trong lòng Đường Tam không khỏi trầm xuống.
Ba người tới đó là ba hồn sư, mà trong đó có hai người mà hắn biết, chính là hai người mới chia tay cách đây không lâu, xà bà Triêu Thiên Hương cùng cô cháu gái xinh đẹp Mạnh Y Nhiên. Mà bên cạnh hai người bọn họ là một lão giả có vóc dáng cao gầy, nhìn qua cũng ít nhất trên bảy mươi tuổi, cũng giống Triêu Thiên Hương, đầu đầy tóc bạc, trong tay cầm một cây Long đầu quải trượng dài hơn bốn thước màu bạc nhàn nhạt. Long đầu ở trên quải trượng trông rất sống động, nhìn qua cực kỳ huyễn lệ, toàn bộ khuôn mặt đã khai báo số tuổi của hắn, trên người không ngờ lại có tám cái hồn hoàn cao thấp khác nhau chuyển động theo quy tắc. Hai vàng, ba tím, ba đen, mặc dù từ phẩm chất mà nói, hắn so với Triệu Vô Cực chỉ nhiều hơn một cái hồn hoàn ngàn năm, chỉ là hắn có tám cái hồn hoàn. Cái này đại biểu là gì a? Là hồn đấu la tu vi trên tám mươi cấp. Không cần phải hỏi Đường Tam cũng biết người này là ai. Chính là trượng phu của xà bà, là gia gia của Mạnh Y Nhiên, long công Mạnh Thục. Vậy là gia đình bà người đã tụ hợp. Long công căn bản không cần thả hồn lực ra, tám cái hồn hoàn trên người hắn đã làm cho Đường Tam có cảm giác khó thở. Đừng nói nơi này chỉ có một mình hắn, cho dù Triệu Vô Cực cùng mọi người cùng ở chỗ này cũng đều bị rơi vào thế hạ phong thôi.
Cả nhà Cái Thế Long Xà vừa mới đến nơi, lúc đầu cũng không có chú ý tới Đường Tam ngã ngồi cách đó không xa mà trực tiếp tập trung sự chú ý trên thi thể Nhân diện ma chu, sắc mặt nhất thời đại biến. Mạnh Y Nhiên kinh hô lên tiếng: Mạnh Y Nhiên đã thay đổi trang phục, mặc một thân màu xanh, nhìn qua mười phần tinh anh. Nhưng lúc này Đường Tam cũng không có chút tâm tình nào thưởng thức, nghe Mạnh Y Nhiên nói, hắn không khỏi âm thầm cười khổ. Không phải xảo diệu vậy chứ. Có một số việc cả đời cũng không thể đụng tới, nhưng gặp lúc vận mệnh trêu ngươi, trong khoảng thời gian ngắn có thể liên tiếp đụng đến hai lần.
Đường Tam đương nhiên sẽ không hy vọng gì cả gia đình kia sẽ không phát hiện ra mình. Với hồn lực của long công, chỉ cần hơi chút ngưng thần là có thể nghe được hô hấp của mình, thậm chí là tiếng tim đập. Chạy trốn khẳng định là không thoát. Đường Tam cũng không định chạy, đại trượng phu dám làm dám chịu. Từ lúc Tiểu Vũ bị bắt đi, tâm tính hắn đã xảy ra một ít biến hoá, ngoại trừ tàn nhẫn, còn có một chút kiên quyết.
Lúc này thể lực của hắn mới khôi phục một chút, bám vào cây đại thụ bên người miễn cưỡng đứng lên.
Âm thanh của Đường Tam nhất thời hấp dẫn cả gia đình Cái Thế Long Xà. Mạnh Y Nhiên chứng kiến bộ dáng chật vật của hắn, đầu tiên nhảy chồm lên, ngay sau đó đôi mắt đỏ lựng lên.
Đường Tam cười khổ:
Mạnh Y Nhiên nhìn Đường Tam, khuôn mặt xinh xắn trở nên đỏ bừng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm. Nhìn thấy Đường Tam, Xà Bà nhíu mày, thấp giọng nói bên tai Long Công vài câu gì đó. Ngay sau đó, Đường Tam nhìn thấy con mắt của long công. Long công bề ngoài nhìn qua rất già nua, nhưng con mắt hắn lại rất thần kỳ. Đường Tam thầm nhủ: .
Từ chỗ hắn đến vị trí Long Công, khoảng cách ít nhất cũng hơn ba mươi thước, nhưng Long Công gây cho hắn cảm giác như gần trong gang tấc.
Long công Mạnh Thục lạnh lùng hỏi. Thanh âm của hắn nghe trong suốt, không có một điểm gì giống người già nua.
Đường Tam gật đầu. Mạnh Thục lại nói:
Đường Tam sắc mặt lúc này tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, nhưng tâm tình hắn không có nửa phần sợ hãi, nhàn nhạt nói:
Mạnh Thục nhướng mày,
Đường Tam gật đầu khẳng định. Long công cùng xà bà đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt nhau. Con Nhân diện ma chu này mặc dù không phải là hồn thú cường đại nhất, nhưng trong số hồn thú có ngàn năm tu vi, lực công kích của nó tuyệt đối bài danh trong số mạnh nhất. Mặc dù không thể phun lưới nữa, nhưng với năng lực công kích cùng phòng ngự của nó mà có thể bị đứa trẻ hơn mười tuổi giết, sự thật này đối với phu thê lão cũng không có cách nào giải thích nổi.
Xà bà lúc trước đối với Đường Tam đánh giá rất cao, nhưng lúc này nàng không thể tin tưởng được. Lúc trước Mạnh Y Nhiên bị bại dưới tay Đường Tam, nàng cho rằng có chút không đúng. Nhưng lúc này nàng cũng hiểu được, sợ rằng cháu gái mình thực sự không phải đối thủ của thiếu niên trước mặt.
Long đầu quải trượng trong tay long công Mạnh Thục giơ lên, một đạo hồn lực màu trắng từ đuôi trượng xuất ra, đem thân thể Nhân diện ma chu bay lại gần. Hắn chứng kiến tám con mắt của Nhân diện ma chu bị đánh thủng, không khỏi âm thầm gật đầu. Mặc dù hắn không biết Đường Tam làm điều này bằng cách nào, nhưng từ cách hắn công kích yếu điểm của con Nhân diện ma chu này có thể thấy được sự tỉnh táo của hắn khi đối mắt với cường địch. Ngẩng đầu nhìn Đường Tam, trong mắt Mạnh Thục không khỏi toát ra vài phần tán thưởng.
Mạnh Y Nhiên dù sao cũng vẫn chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mắt thấy hồn hoàn cường đại sắp tới tay lại bị mất, hơn nữa lại bị cùng một người phá hỏng, trong lòng nàng lửa giận không thể nhẫn nại chế trụ được nữa.
Mạnh Thục xoa xoa đầu cháu gái, ý bảo nàng an tâm không cần phải lo lắng, ngẩng đầu nhìn Đường Tam nói:
Đường Tam một mặt cố gắng khôi phục hồn lực và thể lực, mặt khác nhẹ nhàng chuẩn bị trong tay hắc hạp tử. Hắc hạp tử này cũng không phải chỉ có thể phóng ra một lần,mà bên trong có tổng cộng bốn mươi tám mũi phi tiễn, có thể phóng ra ba lần. Tại kiếp trước của Đường Tam, cái hắc hạp tử này vốn rất nổi tiếng với cái tên Chư cát thần nỏ. Thân dài, có mười sáu lỗ, một lần có thể phóng ra mười sáu mũi phi tiễn, trong vòng năm mươi thước có thể xuyên thủng đá vàng. Cực kỳ bá đạo.
Lúc trước Đường môn từng đắc tội với một môn phái, bị đối phương tập kết tới tận cửa.Thế mà chỉ với một trăm môn nhân đệ tử,cũng không thèm xuất động ra khỏi cửa, mỗi người cầm một Chư cát thần nỏ, dễ dàng giết toàn bộ kẻ địch, không lưu lại một mạng nào. Từ đó Chư cát thần nỏ nổi tiếng toàn giang hồ. Trong số các loại ám khí, ngoại trừ mấy loại cấp cao nhất như Phật nộ đường liên, Bạo vũ lê hoa châm, Khổng tước linh thì Chư cát thần nỏ trong tay Đường Tam là lợi hại nhất.
Đường Tam đương nhiên biết, Chư cát thần nỏ đối với long công xà bà còn không đủ để tạo thành uy hiếp, nhưng Mạnh Y Nhiên lại không có khả năng ngăn cản. Hắn đã nghĩ thông suốt, trong trường hợp bị đối phương áp bức quá, trước tiên dùng cái này bắt họ phải trả một cái giá thật đắt.
Đường Tam lạnh nhạt hỏi.
Chư cát thần nỏ trong tay hắn chỉ cần chì hoãn thêm chốc lát là có thể cắn trả một phát trước khi chết. Càng huống chi trên người hắn ngoài vài loại ám khí khác, muốn giết hắn cũng đâu có dễ dàng.
Mạnh Thục nói:
Gia nhập gia tộc? Nói thì đơn giản, mỗi hồn sư chỉ được một lần trong đời, nhưng một khi đã gia nhập, vĩnh viễn hồn sư không được phản bội, trở thành phần tử của gia tộc. Sau này phải chịu ước thúc của gia tộc, làm mọi việc vì gia tộc. Đương nhiên, hồn sư gia nhập đại gia tộc đều được đãi ngộ cực kỳ trọng hậu. Ngoại lệ cũng không phải không có. Điều kiện tiên quyết là thực lực phải đạt đến trình độ nhất định. Với tình huống Đường Tam mà nói, nếu như gia nhập vào một gia tộc, vậy là hắn chỉ có thể trở thành người của gia tộc đó. Đây là Mạnh Thục hết sức coi trọng tư chất của hắn, thiên tài như vậy làm sao mà có nhiều được chứ.
Đường Tam lắc đầu,
Xà bà Triêu Thiên Hương kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn Đường Tam nhất thời trở nên quái dị, đồng thời lấy tay huých trượng phu của mình một cái..
Cái Thế Long Xà ở với nhau đã vài chục năm, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của thê tử.
Mạnh Thục giọng nhàn nhạt, mặc dù tâm tình ba động không lớn, trong giọng nói mơ hồ toát ra sát khí khiến cho Đường Tam cảm thấy áp lực bị gia tăng.
Đường Tam nói:
Mạnh Thục nói:
Lấy địa vị của Long công, hai lần mời Đường Tam xem như đã là quá ôn hoà. Hắn cùng Xà bà thật sự coi trọng tư chất của Đường Tam, dù sao tiểu tử này vẫn còn là một đứa nhỏ, tiền đồ tương lai căn bản không thể ước lượng nổi.
Đường Tam đột nhiên mở miệng nói:
Mạnh Thục nhướng mày:
Triệu Thiên Hương lại huých trượng phu một cái, cướp lời nói:
Đường Tam trong mắt toát ra vẻ buồn bã:
Mạnh Thục nhìn Đường Tam, có chút ngoài ý liệu.
Triệu Thiên Hương tâm tư so với trượng phu kín đáo hơn một chút.
Đường Tam gật đầu.
Mạnh Thục khinh thường hừ một tiếng,
Đường Tam vội vàng nói:
Mạnh Thục là hồn sư cấp cao nhất mà hắn từng gặp qua, nếu Mạnh Thục chịu ra tay cứu Tiểu Vũ, dĩ nhiên là dễ dàng hơn nhiều so với mình. Tóm được cơ hội như vậy, làm sao Đường Tam chịu buông tha.
Nhưng khi vợ chồng Cái Thế Long Xà nghe bốn chữ , thân thể hai người đồng thời cứng ngắc một chút. Mạnh Thục trong ánh mắt vẻ ngạo mạn cũng như khinh thường đều biến mất, ánh mắt có chút xấu hổ. Triêu Thiên Hướng đầu mày nhăn lại, thở dài lắc đầu, lời nói thốt ra làm Đường Tam cực độ thất vọng:
Đường Tam vội vàng nói.
Mạnh Thục tức giận nói:
Cái thế long xa đối với phiến Tinh Đấu đại sâm lâm này hiểu rất rõ, hiển nhiên rõ hơn nhiều so với Triệu Vô Cực. Đường Tam cũng biết, với thân phận của hắn không có khả năng lừa gạt mình, chỉ có điều, lời nói của Mạnh Thục làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn đối với Thái thản cự viên vốn đã phán đoán rất cao, nhưng nghe Mạnh Thục nói xong mới hiểu được rằng, phán đoán của mình còn chưa đủ, Thái thản cự viên so với tưởng tượng của hắn còn kinh khủng hơn nhiều. Hơn nữa còn có một huynh trưởng còn cường đại hơn nữa, phải gom tất cả Phong hào đấu la mới có khả năng giết bọn chúng, vậy là không phải tương đương với việc phán tử đối với Tiểu Vũ sao. Đến bây giờ Đường Tam cũng không thể hiểu được tại sao hồn thú cường đại như thế lại có thể ngẫu nhiên gặp ở bên ngoài sâm lâm.
Đối với việc chính mình không có cách nào đối phó với Thái thản cự viên, Long công Mạnh Thục tựa hồ cũng có chút xấu hổ.
Đường Tam từ trong thất thẩn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía vợ chồng Cái Thế Long Xà. Hắn hiểu rõ ràng, bản thân cùng đối phương cách biệt quá xa, thậm chí không có tư cách bàn luận điều kiện với đối phương. Nhưng lúc này, bản tính quật cường trong lòng hắn dâng lên, như thế nào cũng quyết không thoả hiệp.
Chậm rãi giơ Chư Cát thần nỏ trong tay lên:
Hồn lực mặc dù không khôi phục được bao nhiêu, nhưng thể lực của Đường Tam lúc này đã khôi phục được một chút, ít nhất để phát động cơ quan ám khí cũng không thành vấn đề.
Mạnh Thục không nghĩ tới một hồn sư nho nhỏ như vậy lại dám chống lại ý của mình, Long đầu quải trượng trong tay đập xuống đất, phát ra một tiếng oanh minh phảng phất như động đất, nếu không phải Đường Tam đang dựa vào cây đại thụ, sợ rằng trực tiếp bị hồn lực cường đại của lão đánh ngã.
. Mạnh Thục trong mắt nổi lên sát khí. Thiếu niên thiên tài như ngươi, nếu không thuộc về ta, thì cũng không cần tồn tài trên thế giới này làm gì nữa.
Ngay lúc long công chuẩn bị ra tay, đột nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên
Một chuỗi thân ảnh liên tiếp bay tới. Cầm đầu đoàn chính là Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực, phía sau hắn là đám chúng đệ tử của Sử Lai Khắc học viện. Mọi người đều có vẻ mệt mỏi, nhưng vì truy tìm Đường Tam nên vẫn cố gắng không ngừng.
Con Nhân diện ma chu khi chết đã thu hút sự chú ý của vợ chồng Cái Thế Long Xà đồng thời cũng như đám Sử Lai Khắc học viện, nhưng bởi vì khoảng cách xa quá nên không thể trực tiếp tìm đến được. Lúc quải trượng của Long công đập lên mặt đất, rốt cuộc lại chỉ rõ phương vị giúp Triệu Vô Cực mang theo mọi người tới nơi này.
Chứng kiến đồng môn chạy đến, tinh thần Đường Tam nhất thời buông lỏng vài phân, thân thể nhoáng lên suýt nữa ngã sấp xuống. May là Đái Mộc Bạch bay nhanh tới bên người hắn, đỡ thân thể hắn mới giúp cho hắn không có bị ngã xuống.
Lúc chiến đấu cùng Thái thản cự viên, thương thế của Đường Tam vốn đã không nhẹ, mặc dù ăn vào một cây khôi phục hương tràng, nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa lúc đi đường lại bị tiêu hao, còn phải đấu trí, đấu dũng với Nhân diện ma chu. Có thể nói là đã đem hồn lực cùng thể lực của hắn vắt kiệt quệ, nếu không phải dựa vào ý chí để chống đỡ, sợ rằng hắn đã sớm ngã xuống từ lâu.
Áo Tư Tạp vội vàng chạy tới, trực tiếp đưa cho Đường Tam hai cái hương tràng. Sau khi ăn, Khôi Phục hương tràng hình thành một luồng nhiệt lưu tràn ngập trong cơ thể, lúc này Đường Tam nhất thời cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Áo Tư Tạp bây giờ đã đạt tới cảnh giới hồn tôn, khôi phục hương tràng hiệu quả cũng vì thế gia tăng. Ăn xong hai cái này, mặc dù đối với hồn lực không có hiệu quả đột biến, nhưng đối với khôi phục thể lực thì tốt hơn rất nhiều so với ăn một cái.
Chứng kiến đám người Triệu Vô Cực xuất hiện, Long công Mạnh Thục thần sắc trên mặt cũng không có thay đổi chút nào. Vợ chồng Cái Thế Long Xà ở đây, tự nhiên chẳng việc gì phải e ngại một tên Triệu Vô Cực cả.
Nhìn Long đầu quải trượng trong tay Mạnh Thục, Triệu Vô Cực trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nhất là tám cái hồn hoàn kia. Lúc trước hắn đã sử dụng Vũ Hồn chân thân một lần, bây giờ so với trạng thái đỉnh phong cũng chỉ còn được khoảng năm mươi phần trăm, đừng nói là Mạnh Thục, cho dù là xà bà Triệu Thiên Hương hắn cũng không cách nào ứng phó nổi.
Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Mạnh Thục liếc Triệu Vô Cực một cái:
Triệu Vô Cực nói:
Mạnh Thục sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ. Đường Tam mới chỉ là đứa nhỏ mà thực lực đã kinh người như vậy, chẳng lẽ sư phó của hắn là …
Triệu Vô Cực tinh ranh khôn khéo, lập tức nhìn ra vẻ do dự trên mặt Mạnh Thục, liền từ từ nói:
Mạnh Thục nhíu mày, nhưng hoàn toàn không có lo lắng. Lúc này hắn đang chiếm ưu thế áp đảo về mặt tinh thần, tự nhiên không sợ Triệu Vô Cực giở trò. Long đầu quải trượng điểm lên mặt đất, thân thể liền bay ra ngoài xa hai mươi thước.
Triệu Vô Cực vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói với long công cái gì đó.
Ban đầu vẻ mặt Mạnh Thục toát ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, dần dần trở nên có chút khó coi.
Triệu Vô Cực lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, cực kỳ khách khí. Sau một hồi, hai người kết thúc nói chuyện.
Mạnh Thục đi trở về bên cạnh thê tử cùng cháu gái, thấp giọng nói với Xà bà vài câu, thần sắc Xà bà đồng dạng lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt phu thê hai người rơi lên người Đường Tam có chút thay đổi, mà tất cả những điều này, Đường Tam đều nhận thấy.
Quả nhiên, Mạnh Thục nói:
Nói xong liền xoay người rời đi.
Mạnh Y Nhiên nhìn gia gia, nãi nãi đang rời đi, nhất thời nóng nảy.
Mạnh Thục có chút bất đắc dĩ, nhìn cháu gái mình một cái, nói:
Mạnh Y Nhiên quật cường nhìn gia gia của mình,
Đường Tam nhíu nhíu mày,
Hương tràng của Áo Tư Tạp quả thật có chỗ độc đáo, trong thời gian ngắn ngủi, hồn lực của Đường Tam đã khôi phục được ba thành, tốc độ khôi phục thể lực còn nhanh hơn, sắc mặt của hắn đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mạnh Y Nhiên kiên định gật đầu,
Đương Tam hít vào thật sâu, cảm thấy tình huống cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, chậm rãi tiến lên
Nếu chỉ đúng như Mạnh Y Nhiên nói, hắn nắm chắc phần thắng, mặc dù hồn lực không đủ, nhưng hắn còn có thể thi triển ám khí để đối địch, Chư Cát thần nỏ trong tay đã hoàn hảo sẵn sàng. Mặc dù hắn biết bây giờ cùng Cái Thế Long Xà thoả hiệp, hắn không được phép giết Mạnh Y Nhiên, nhưng hắn có nhiều phương pháp,như có thể sử dụng ám khí làm mất đi năng lực chiến đấu của Mạnh Y Nhiên.
Mạnh Y Nhiên hai mắt tràn ngập hận ý, mở to nhìn Đường Tam, nói
Đối với hồn hoàn của Nhân diện ma chu, Đường Tam có thể nói là rơi vào tình thế bắt buộc. Chỉ có chiếm được nó, hắn mới có đủ khả năng mau chóng khôi phục thể lực để đi tìm Tiểu Vũ.
Vợ chồng Cái Thế Long Xà lúc này cũng không vội vàng rời đi, đứng một bên không lên tiếng. Nhìn cháu gái mình áp trận, hai vợ chồng thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, cũng không biết đang nói điều gì.
Đám Sử Lai Khắc học viện bên này, Triệu Vô Cực không khỏi nhíu mày. Hắn không nghĩ lúc cuối Mạnh Y Nhiên lại gây ra tình huống này. Để Long công buông tha Đường Tam, hắn đã đem một ít bí mật nói cho Mạnh Thục biết, nếu không, với tính cách bá đạo của Cái Thế Long Xà, làm sao đơn giản rời đi như vậy chứ?
Mạnh Y Nhiên vừa muốn mở miệng, Áo Tạp Tư bên cạnh Đường Tam đã cướp lời:
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Áo Tư Tạp.
Hắn lững thững đi tới, khàn khàn nói:
Mạnh Y Nhiên trong mắt loé sát khí
Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói
Triệu Vô Cực khẽ quát một tiếng, hắn không hy vọng lại chọc giận Cái Thế Long Xà.
Nhưng có chút ngoài ý muốn của Triệu Vô Cực, Long công Mạnh Thục đột nhiên mở miệnh nói:
vừa nói xong, vị Long Công này lần đầu tiên toát ra vẻ cười cười, mà Xà bà bên cạnh hắn, sắc mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Áo Tư Tạp cũng không biết, hắn đưa ra yêu cầu này, làm đôi Cái Thế Long Xà trước mặt, nhớ lại một màn thời trẻ tuổi. Lúc ấy, khi Long công Mạnh Thục lần đầu tiên gặp xà bà Triệu Thiên Hương, cũng nhờ một lần đánh cuộc mà chiếm tiện nghi của Xà bà, cuối cùng sau một loạt cơ duyên mới thành công, nhưng lần đánh cuộc kia lại đóng vai trò quan trọng nhất. Khi đó, Mạnh Thục đưa ra điều kiện giống y như đúc so với Áo Tư Tạp bây giờ.
Trong mắt Long công, Xà bà, Đường Tam mặc dù bề ngoài có chút bình thường, không có khả năng so sánh với Đái Mộc Bạch, nhưng theo lời của Triệu Vô Cực vừa tiết lộ, bọn họ thập phần xem trọng đứa nhỏ này. Đối với tương lai của cháu gái, phu thê hai người cũng đã có dự định. Bọn họ cũng muốn nhìn xem dưới tình huống này, Đường Tam có thể chiến thắng cháu gái của mình hay không.
Đối với quyết định của gia gia, Mạnh Y Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng nàng không có phản bác, bởi vì đối với phương thức chiến đấu mình sắp đưa ra,nàng tuyệt đối tin tưởng.
Đường Tam thì chỉ nóng lòng hấp thu hồn hoàn cho xong, đối với chuyện này hắn cũng không quan tâm. Dù sao chuyện đánh cuộc này với hắn mà nói cũng không có gì là khó xử. Tay hướng phía Mạnh Y Nhiên, làm một động tác thủ thế.
Hung hăng nhìn Đường Tam một cái, Mạnh Y Nhiên lúc này mới giơ tay phải lên, chỉ thấy cổ tay nàng đeo một cái Dương chi bạch ngọc hoàn(vòng) loé ra quang mang màu trắng sáng bóng.
Quang mang chợt loé, một cái trường điều bố nang(túi dài nhiều ngăn) đã xuất hiện trong tay nàng. Tay kia của nàng cũng xuất hiện một kiện hồn đạo khí.
Chiều dài bố nang ước chừng hai thước, bề rồng chừng nửa thước, Mạnh Y Nhiên hai tay chìa ra, bố nang đã được chia làm hai nửa. Lúc nàng chìa cái bố nang ra, mọi người đều thấy rõ, bố nang nhìn có vẻ như đã cũ,bên trong là vô số thanh đoản nhận giống hệt nhau.
Đoản nhận không có chỗ bảo vệ tay, dưới ánh mắt chuyên nghiệp của Đường Tam, rõ ràng là phi đao, bất quá phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên có chút đơn sơ, trừ bỏ hai cái rãnh màu máu, thì không có chút đặc thù nào. Chuôi đao dài ba tấc, lưỡi đao dài năm tấc, chất liệu rất tốt, loé ra quang mang nhàn nhạt.
Mạnh Y Nhiên tự tin nói ra phương pháp tỷ thí, sau khi nói xong câu cuối cùng, mới phát hiện ra, đám người Sử Lai Khắc học viện trước mặt mình trở nên có chút quái dị.
Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực hai mắt mở to nhìn không chớp.
Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch hai con ngươi trong nháy mắt biến thành một.
Áo Tư Tạp lấy tay bịt mồm lại.
Mã Hồng Tuấn như bị choáng, suýt nữa té ngã xuống đất.
Chu Trúc Thanh khuôn mặt lạnh như băng biến mất, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.
Trữ Vinh Vinh bật cười thành tiếng.
Mà Đường Tam đang đứng đối diện Mạnh Y Nhiên, trên mặt lúc này lộ ánh mắt cười cười. Từ khi Tiểu Vũ bị Thái thản cự viên bắt đi, thần sắc hắn lần đầu tiên được buông lỏng,thậm chí cổ tay vừa lộn, đem Chư Cát thần nỏ trong tay, đưa trở về cất bên trong Nhị Thập tứ kiều minh nguyệt dạ.
Mạnh Y Nhiên nhìn ánh mắt đám đệ tử Sử Lai Khắc học viên bên này, nhất thời cảm giác như bị cười nhạo, âm thanh bực bội cất lên.
Áo Tư Tạp buông tay che miêng, cố gắng nén cười nói: Lúc này hắn lại đang suy nghĩ, chút nữa để cho Mạnh hôn vào chỗ nào của Đường Tam mới tốt đây.
Cùng Đường Môn đệ tử so tài ám khí, quả thật là rất tốt.
Lúc này, cả Triệu Vô Cực trên mặt cũng toát ra tiếu ý.
Mạnh Y Nhiên tự nhiên không biết mọi người đang nghĩ cái gì, nhìn về phía Đường Tam,
Đường Tam tự nhiên không có giảo hoạt như Áo Tư Tạp, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Nếu là tỷ thí bình thường, Đường Tam có lẽ phải khôi phục lại thêm một chút, nhưng Mạnh Y Nhiên đưa ra phương thức tỷ thí, chính là sở trường của hắn.Đường môn ám khí tuyệt học mà hắn tu luyện từ nhỏ. Đừng nói hắn mới chỉ khôi phục được vài phần hồn lực, cho dù một tia hồn lực cũng không có, Đường Tam tuyệt đối sẽ không thua Mạnh Y Nhiên.
Mạnh Y Nhiên cầm trong tay hai điều bố nang, đưa một cái cho Đường Tam. Lúc này nàng tràn ngập tin tưởng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó ước chừng hai mươi thước, nói:
Đường Tam liếc nhìn cây đại thụ một cái, rồi nói:
Mạnh Y Nhiên trong tay cầm bố nang, Phá hồn đao nàng sử dụng chuôi có màu đỏ, còn Đường Tam sử dụng loại chuôi màu lam, không sợ nhầm lẫn.
Mạnh Y Nhiên không nhìn ra vẻ mặt của đám Sử Lai Khắc học viên, nhưng vợ chồng Mạnh Thục như thế nào lại không nhận ra chứ. Nhưng bọn họ trong lòng không hiểu là tại sao đám Sử Lai Khắc học viện này lại tự tin cười cợt đến như thế.
Mạnh Y Nhiên từ nhỏ ưa thích các loại vũ khí, đặc biệt là binh khí ngắn. Ba mươi sáu mũi Phá hồn đao này là long công Mạnh Thục cẩn thận tìm người rèn cho. Mạnh Y Nhiên đối với phi đao này cực kỳ yêu thích, thường xuyên luyện tập, trong vòng ba mươi thước, nắm chắc trúng trăm phần trăm. Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra mười tám mũi phi đao. Trận đấu này nàng đưa ra cũng chính là cực hạn của mình.
Danh Sách Chương: