Truyện Đấu La Đại Lục : chương 133: ngoại phụ hồn cốt
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 133: Ngoại phụ hồn cốt
Biên: Tiền Như Mạng
Đường Tam phát hiện,để thúc giục biến dị sau lưng cũng không tiêu hao nhiều hồn lực cho lắm.Tại chỗ đoạn xương sống tựa như ẩn chứa luồng năng lượng nhất định.
Nương theo tám cái bướu nhô ra.Làn tử quang xuất hiện sau lưng Đường Tam cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Đột nhiên,thân thể Đường Tam run lên, tám cục bướu rốt cuộc phá thể nhô mạnh lên, tám cái chân màu tím từ sau lưng lưng hắn kéo dài ra.
Nếu như lúc này các đồng học của Đường Tam tại Sử Lai Khắc học viện ở đây. Nhất định sẽ phát hiện, lúc này đây,tốc độ chu thối mọc ra so với lần trước nhanh hơn rất nhiều.
Cơ hồ chỉ là mấy lần nháy mắt công phu.Chu thối tráng kiện đã duỗi thẳng ra, kéo dài tới một thước năm. Ngay sau đó. Chu thối chợt lại giãn tiếp. Từ chu thối đang dài một thước năm thông qua các khớp nối bắn dài thêm một thước năm nữa,cuối cùng lộ ra một bộ phận sắc nhọn.
Đường Tam không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ,tám cái Chu thối đồng thời hướng hai bên thân thể vươn ra mang theo tử quang lóng lánh dày đặc. Tựa như tám cánh tay cự đại đem thân thể hắn hộ vệ tại trung ương.
Trên thân Chu thối,mơ hồ có thể thấy một tầng tử khí nhàn nhạt hiện lên, tử quang lưu chuyển trên thân mình trong suốt của nó tựa hồ như thủy tinh màu tím.
Đại sư than thở một tiếng.
Đường Tam mặc dù đối với Chu thối của mình xem ra vẫn có cảm giác rất mới lạ. Nhưng chỉ là đâm trúng một thân cây hắn vẫn có thể làm được.Nghiêng một bên thân.Cái Chu thối ở bên trái chợt bắn ra.
một tiếng,Đường Tam kinh ngạc phát hiện,Chu thối như là không có đụng phải bất cứ chướng ngại gì. Dễ dàng đâm vào thân cây to một người ôm không hết. Hơn nữa xuyên thấu ra tận đằng sau.
Một màn càng làm người ta kinh ngạc còn ở phía sau. Từ chỗ Chu thối xuyên qua, Đường Tam cùng đại sư đều rõ ràng thấy, một tầng màu tím từ trên Chu thối lặng lẽ lan ra. Lấy tốc độ kinh người truyền khắp cả thân cây.
Chẳng những cành cây rất nhanh biến thành màu tím.Mà trong chốc lát. Mà ngay cả các nhánh cùng lá cây cũng biến thành đồng dạng một màu.
Một mảng lá từ trên cây rơi xuống.Chưa kịp rơi chạm đất, tại giữa không trung đã liên tiếp hóa thành tử sắc bột phấn, tan biến không dấu vết.Ngay lúc đó gốc đại thụ cũng như băng tuyết tan rã,lặng lẽ hóa thành tử sắc bột phấn.Ngay cả trên mặt đất phụ cận nơi gốc đại thụ,một vài bụi cây tiếp xúc với bột phấn tím cũng lần lượt bị màu tím phủ lên mà biến mất, phương viên trong mấy thước, toàn bộ biến thành một mảnh màu tím tĩnh mịch.
Một cỗ năng lượng yếu ớt theo Chu thối truyền vào trong cơ thể Đường Tam. Mặc dù năng lượng không nhiều lắm. Nhưng phi thường rõ ràng.
Lần trước sau khi Mã Hồng Tuấn chạm vào Chu thối mà trúng độc, Đường Tam cũng có cùng loại cảm giác như này, chỉ là lần đó rất mong manh. Hắn cũng không chú ý quá nhiều, nhưng lần này cực kì rõ ràng. Giống như là Chu thối hấp thu năng lượng tiềm ẩn trong cây đại thụ truyền vào thân thể của Đường Tam.
Tử sắc bột phấn rơi trên mặt đất dần dần biến thành vô sắc. Trong chốc lát đã cùng bùn đất hỗn hợp cùng một chỗ không cách nào phân biệt được. Mà gốc đại thụ tựa như từ trước tới nay chưa hề tồn tại,Chu thối của Đường Tam đâm ra theo quán tính, nhưng là……nơi đó đã trống không.
Đường Tam ngơ ngác nhìn Chu thối của mình. Mặc dù hắn đã đoán được lực công kích của Chu thối là không vừa, nhưng không nghĩ tới Chu thối mang độc tính kinh khủng đến như vậy.
Đại sư chậm rãi đi tới bên người Đường Tam. Vòng qua Chu thối của hắn.
Đường Tam nhìn về phía đại sư.
Đại sư gật gật đầu,
Theo lời Đại sư, Đường Tam khống chế hồn lực đem tám cái Chu thối thu hồi trong cơ thể, cũng giống lần trước.Thu hồi Chu thối làm tiêu hao không ít hồn lực của Đường Tam.Hoàn toàn trái ngược với khi phóng thích không tiêu hao chút hồn lực nào.
Đại sư nghiêm mặt nói:
Đường Tam hỏi:
Nghe xong Đường Tam nói. Đại sư không nhịn được cười,
Đại sư nói tới đây.Toàn thân có chút hưng phấn.
Đường Tam nói:
Đại sư gật gật đầu,
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:
Đại sư gật gật đầu, nói:
Đường Tam có chút giật mình nhìn đại sư.
Đại sư gật đầu, nói:
Đường Tam nói:
Đại sư lắc đầu, nói:
Đường Tam chợt hiểu nói:
Đường Tam tò mò hỏi:
Đại sư rất có kiên nhẫn giải thích, nói:
Đại sư dễ dàng nhất nhất giải thích cho Đường Tam hiểu,tám cái Chu thối mà chính hắn tưởng là quái vật có độ trân quý đến mức nào.
Đường Tam không nhịn được, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Đại sư nói nhiều lời như thế,miệng cũng có chút khô.nhiều cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ
Đường Tam mặc áo ngoài, hướng đại sư hỏi:
Đại sư nói:
Đường Tam là người thông minh, có đại sư chỉ điểm, hắn liền nhất thời hiểu được.
Đại sư mỉm cười, nói:
Lúc Đường Tam cùng đại sư trở lại Sử Lai Khắc học viện.Trời cũng đã sáng hẳn, đại sư hôm nay nói rất nhiều tri thức về hồn cốt, mặc dù chỉ là những tình huống đại thể.Nhưng Đường Tam cũng phải đem mớ tri thức đó từ từ tiêu hóa.
Đường Tam ngẩng đầu nhìn hướng đại sư. Hắn nghĩ rằng.Sau khi Đại sư an bài cho mình phương pháp tu luyện, chỉ sợ là phải rời khỏi. Trong lòng không khỏi một trận mất mát.
Đại sư mỉm cười, nói:
Đường Tam vừa nghe đại sư nói, lưu lại tiếp tục chỉ đạo mình tu luyện. Không khỏi trong lòng mừng rỡ.
Đại sư trên mặt toát ra một tia tâm tình:
Đối với Đường Tam mà nói,vì lý do gì Đại sư lưu lại cũng không trọng yếu. Mấu chốt là Đại sư quyết định lưu lại,vậy là đủ rồi.
Thầy trò hai người đi tới phòng ăn của học viện. Không biết có phải hay không vì ngày hôm qua hành trình vất vã, lúc này điểm tâm trong phòng ăn mặc dù đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn không có một bóng người.
Đường Tam vội vã múc hai cái chén cháo loãng, phân biệt cho mình cùng đại sư, Sử Lai Khắc học viện kinh tế cũng không giàu có.Dù đến sớm một chút cũng không có gì thịnh soạn.Điểm tâm hôm nay cũng đơn giản. Bánh bao,rau, cháo, mỗi người còn có thêm một quả trứng gà.
Nhìn Đường Tam vội vàng bưng đến trước mặt mình. Đại sư liền cau mày.
Nét mặt cứng ngắc của Đại sư nhìn qua thấy xạm lại.
Đường Tam nói:
Đại sư buông chiếc bánh bao trong tay xuống, tức giận dâng lên,tính tình của hắn luôn luôn kiên cường.
Đang lúc Đại sư phát hỏa.Thanh âm lười biếng của Phất Lan Đức từ bên ngoài truyền đến.
Theo thanh âm, Phất Lan Đức từ bên ngoài đi tới.
Nhìn hắn. Sắc mặt Đại sư thoáng hoà hoãn vài phần,
Phất Lan Đức trong lòng nhất thời mừng rỡ:.
Đại sư gật đầu.
Phất Lan Đức hiểu rất rõ đại sư. Nhìn bộ dáng của hắn, hắn hiểu được,vị lão huynh đệ đã phải quyết tâm.Mặc dù biểu hiện của Phất Lan Đức không có gì lộ ra, nhưng trong lòng như đã sớm nở hoa.Tri thức lý luận của Đại sư chính là độc bộ thiên hạ. Lập tức, hắn e sợ đại sư hối hận, liền thống khoái nói:
Đại sư khẽ nhíu mày. nói:
Phất Lan Đức sửng sốt một chút, bật cười nói:
Đại sư ánh mắt nhu hòa liếc mắt một cái nhìn Đường Tam,
Phất Lan Đức a a cười,
Sau bữa sáng, tiếng chuông đúng lúc vang lên.Triệu tập toàn bộ đệ tử đến thao trường của học viện.
Hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, chẳng những chính, phó hai vị viện trưởng Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực tới. Còn có đại sư cùng mấy vị sư phụ khác của học viện cũng đều có mặt ở thao trường.
Ngoại trừ hai vị viện trưởng,nguyên bổn học viện còn có ba vị sư phụ khác. Cũng là ba vị sư phụ phụ trách các cửa quan khi các thí sinh nhập học. Đường Tam cũng chỉ gặp qua một vị trong đó. Chính là vị lão giả lúc đầu bằng vào Trường côn vũ hồn hù dọa không ít người bỏ đi.
Phất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử. Ánh mắt nghiêm túc đảo qua cả bảy người.
Vừa nói, Phất Lan Đức chỉ hướng vị lão giả mà Đường Tam từng gặp qua-Trường côn vũ hồn lão giả.
Chỉ hướng vị lão giả thứ hai tuổi lớn hơn một chút, tựa hồ đã ngoài bảy mươi, nói tiếp:
Vị sư phụ cuối cùng tuổi tác so với hai vị trước như còn trẻ một chút. Bộ dáng không sai biệt lắm gần giống bộ dáng của Phất Lan Đức.
Nếu như hai vị sư phụ trước còn chưa đủ làm cho người ta rung động. Vậy mà khi nói đến vị bảy mươi mốt cấp thực vật hệ hồn thánh, liền làm cho bốn gã đệ tử mới tới cơ hồ đồng thời khiếp sợ. Vị Thiệu sư phụ kia nhìn qua vóc dáng không cao.So ra cùng với Tiểu Vũ mới mười hai tuổi thì không sai biệt lắm. Thậm chí còn lùn hơn một chút, mắt nhỏ, mũi to, vẻ ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lại là một vị cao cấp thực vật hệ hồn sư đây chứ? Bảy mươi mốt cấp thực vật hệ hồn thánh. Bất luận là ở Vũ hồn điện hay là bất cứ hồn sư gia tộc nào. Đều tuyệt đối là cấp cung phụng.
Ba gã sư phụ trong khi Phất Lan Đức giới thiệu, đều hướng tới các đệ tử gật đầu.Chỉ có điều khác nhau là. Vị thứ nhất, Lý lão sư mặt không chút thay đổi, vị thứ hai Lô sư phụ mặt có chút mỉm cười.Còn lại vị Thiệu sư phụ. Trên vẻ mặt có chút long trọng kì dị. Ánh mắt của hắn thủy chung rơi vào trên người Áo Tư Tạp. Ánh mắt thậm chí mang theo vài phần si mê.
Cuối cùng, Phất Lan Đức đi tới bên người Đại sư, ôm bả vai của đại sư, nói:
Nghe được hai chữ , tinh thần mọi người đều không khỏi rung lên, ánh mắt sôi nổi quay về hướng Đường Tam, mặc dù bọn họ đối với đại sư không hiểu rõ nhiều lắm. Nhưng có thể dạy dỗ ra Đường Tam,đệ tử xuất sắc đến như vậy, sư phụ như thế nào không ưu tú đây chứ?
Đường Tam cũng có chút kinh ngạc. Bởi vì.Vì bây giờ hắn mới biết tên của Đại sư, trước kia đại sư cũng chưa từng nói, hắn tự nhiên cũng không dám hỏi, nguyên lai tên sư phụ mình là Ngọc Tiểu Cương.
Phất Lan Đức nói: Cuối cùng hướng tới đại sư hỏi một câu.
Đại sư gật đầu. Gương mặt cứng ngắc trước sau như một. Nhìn bảy tên đệ tử trước mặt, nhàn nhạt nói:Quái vật
Đại sư ánh mắt đảo qua tất cả bẩy người,nói tiếp:
Nghỉ ngơi một ngày đương nhiên là chuyện tốt, bất quá đại sư đến, cũng làm cho các đệ tử có chút tò mò không yên.
Đưa mắt nhìn các sư phụ lần lượt rời đi, Áo Tư Tạp đứng cạnh Đường Tam, thấp giọng nói:
Đường Tam mỉm cười, nói:
Đái Mộc Bạch cười nói:
Mập mạp cười hắc hắc, nói:tứ ca
Tiểu Vũ lém mắt, vươn tay, nói:
Mập mạp sửng sốt.
Trữ Vinh Vinh càng dứt khoát,
Chu Trúc Thanh trả lời càng ngắn gọn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Chỉ nói ba chữ:
Mập mạp có chút buồn bực,khoát khoát tay.
Đái Mộc Bạch mấy ngày này cũng có chút khổ cực, bất quá thông qua hành trình Tinh Đấu đại sâm lâm. Quan hệ của hắn cùng Chu Trúc Thanh thật vất vả mới hoà hoãn một ít, lúc này tự nhiên sẽ không phá hư hình tượng chính mình vừa mới thành lập. Ngẩng đầu nhìn trời,bộ dáng như việc không liên quan đến mình.
Áo Tư Tạp ngáp một cái.
Ba nữ hài tử đều trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn. Các nàng hiển nhiên là biết tên Mập mạp này vào thành là không có chuyện gì tốt đẹp.
Đúng lúc này, Đường Tam đột nhiên mở miệng nói:
Mập mạp nhãn tình sáng lên. Len lén liếc một cái nhìn Tiểu Vũ mặt đang khẽ biến sắc,:
Đường Tam sửng sốt một chút.
Trữ Vinh Vinh buột miệng cười,
Sắc mặt Tiểu Vũ cũng lặng lẽ khôi phục bình thường,
Đường Tam mỉm cười lắc đầu, nói:
Tiểu Vũ cũng không kiên trì, gật đầu đáp ứng.
Mập mạp tức giận nhìn Trữ Vinh Vinh,
Đường Tam cười khổ nói:
Mập mạp cười hắc hắc, nói: Hắn tựa hồ sớm đã có chút không thể chờ đợi được. Dắt Đường Tam hướng phía ngoài cổng học viện đi ra.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trữ Vinh Vinh lại bên tai Tiểu Vũ hạ giọng nói:
Tiểu Vũ mỉm cười. nói:
Trữ Vinh Vinh cười nói:
Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ lên. Nâng tay luồn dưới nách Trữ Vinh Vinh,
Trữ Vinh Vinh ha ha cười. Một đằng hướng túc xá chạy đi, một đằng cười trêu nói:
Tiểu Vũ tựa như đứa trẻ, nhất thời cười đùa đuổi theo, nhị nữ đều ở cùng túc xá, tự nhiên cũng là cùng hướng chạy về.
Áo Tư Tạp ngáp ngáp đi về phía túc xá.Ánh mắt Đái Mộc Bạch thì rơi trên người Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, Nói xong,liền xoay người rời đi.
Đái Mộc Bạch một bước chắn trước người Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh trên mặt toát ra một tia cười lạnh.
Hừ lạnh một tiếng,liền xoay người rời đi. Mặc dù lời nàng so với mấy ngày hôm trước hơn nhiều một ít. Nhưng kiểu nói lạnh như băng này, vẫn là vững vàng cự tuyệt Đái Mộng Bạch.
Nhìn Chu Trúc Thanh bước nhanh rời đi. Đái Mộc Bạch không có đuổi theo. Trên mặt lộ nụ cười khổ.
Đái Mộc Bạch chưa từng cùng người khác nói về mối quan hệ thủa bé của hắn với Chu Trúc Thanh. Nếu quả như bọn họ thủa bé không có bất cứ quan hệ gì, cho dù Chu Trúc Thanh có xinh đẹp đến mức nào, thì với Tà Mâu Bạch Hổ luôn luôn cao ngạo như thế nào lại ăn nói khép nép đến vậy chứ?
Tác Thác thành.
Vừa vào thành, Mập mạp lập tức cùng Đường Tam chia tay,rồi vội vàng đi giải quyết tà hỏa vấn đề của mình. Trên đường hắn mấy dụ dỗ Đường Tam. Hy vọng có thể kéo hắn xuống nước, bất quá Đường Tam rõ ràng ý chí kiên định không có bị hắn mê hoặc, đồng dạng là mười hai tuổi,nhưng tâm chí chênh lệch vẫn như trước rất lớn.
Tác Thác thành vẫn luôn là nơi chốn phồn hoa, lúc này là giữa trưa, các cửa hàng đều đã mở cửa buôn bán, đám người rộn ràng nhốn nháo thật là cùng sự thanh tịnh của Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn bất đồng.
Mục đích chuyến đi này của Đường Tam rất đơn giản, chính là muốn tìm kiếm một cửa hàng rèn thích hợp.Buổi tối ngày hôm qua mặc dù ngủ sớm,nhưng hắn cũng đã cân nhắc lời đề nghị của Trữ Vinh Vinh. Nếu như chỉ là bản thân cần dùng,một mình hắn cũng đủ để chế tạo ra nhiều loại ám khí, nhưng nếu muốn cung cấp cho người khác. Như vậy.Lực lượng một mình hắn hiển nhiên là không đủ.
Danh Sách Chương: