Truyện Đấu La Đại Lục : chương 150: sử lai khắc, kim đấu hồn chiến đội
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 150: Sử Lai Khắc, kim đấu hồn chiến đội
Biên Dịch: yêu sinh hận
Tần Minh thầm nghĩ, tình huống của Sử Lai Khắc Thất Quái cùng chính mình phán đoán giống nhau. So với hoàng đấu chiến đội do Thiên Đấu Hoàng Gia học viện bồi dưỡng, bảy tên đệ tử này tuổi càng trẻ hơn, lại càng thêm xuất sắc. Cơ sở vật chất của Sử Lai Khắc học viện đối với hắn cũng quá rõ ràng. Điều kiện xấu như vậy lại có thể bồi dưỡng ra những thiên tài hồn sư xuất sắc. Chuyện này chứng minh điều gì?
Ánh mắt của Thất Quái lúc này cũng tập trung hết trên người của Tần Minh. Trước, đánh với bọn họ một trận phải nói là gian nan, lúc này lại biết sư phụ của đối phương lại là học cùng học viện. Cái cảm giác này với bọn họ mà nói quả là có chút kì quái.
Phất Lan Đức chuyển hướng đến Thất Quái nói:
Phất Lan Đức ba người rời đi. Chỉ còn lại Thất Quái, lúc này, bảy người sau khi được Áo Tư Tạp dùng Hương Tràng giúp đỡ, thể lực đã dần hồi phục, hồn lực đồng dạng cũng tốt hơn một chút.
Mã Hồng Tuấn nói thầm với chính mình:
Đái Mộc Bạch tức giận gõ lên đầu mập mạp nói,
Mập mạp cười hắc hắc, nói:
Tiểu vũ kỳ quái nhìn mập mạp, hỏi:
Mập mạp a a cười. Nhìn Đường Tam với ánh mắt toát ra vài phần cảm kích.
Đường Tam chỉ là mỉm cười, nói:
Đái Mộc Bạch không nói gì.
Đường Tam gãi gãi đầu, nói:
Đồng dạng một bên là Tiểu Vũ cũng gật đầu nói:
Trữ Vinh Vinh tiếp lời:
Đái Mộc Bạch nói:
Xuất thân hoàng tộc! Đường Tam chậm rãi gật đầu. Hắn cũng không hâm mộ gì cái học viện được trang bị hoàn hảo, chỉ là đối với cái học viện này có chút tò mò mà thôi. Khó trách đội viên cùa Hoàng Đấu Chiến Đội lại sở hữu võ hồn cường hãn như vậy, dĩ nhiên là xuất từ cái học viện nổi tiếng.
Áo Tư Tạp đột nhiên nói:
Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút,
Đường Tam chậm rãi gật đầu. Tỏ vẻ đồng tình với Đái Mộc Bạch.
Áo Tư Tạp lắc đầu. nói:
Mập mạp hiển nhiên là có chút không nhịn được, bảo:
Một tháng đấu hồn rốt cục kết thúc, đánh bại Hoàng Đấu Chiến Đội, Sử Lai Thất Quái thu được đấu hồn chiến tích là hai mươi tám trận tòan thắng. Hơn nữa cũng hoàn thành chỉ tiêu cho các trận đấu đơn do Đại Sư đề ra. Bọn họ trừ bỏ Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh ra, mỗi người điều gia tăng bản thành tích đấu đơn lên không ít. Trừ bỏ mập mạp không có người ghép đấu, sáu người khác lại còn thu được không ít song đấu trận thắng. Tiến hành nhiều trận đấu hồn như vậy, mọi người với tích phân (điểm) của bản thân có chút tò mò. Bọn họ cũng không biết trải qua các trận thắng liên tiếp này, tích phân của bản thân có thể đạt tới mức độ nào. Không hẳn chỉ là điểm số mà đồng thời còn có tiền thưởng, đều là tại hôm nay, ngày cuối cùng của tháng thống kê.
Cũng không đợi bảy người tìm đến vị thủ quỹ kiêm ghi sổ sách kia, chủ quản đã chủ động đi tới mời bọn họ đến khu cao cấp hồn sư, chuyên dụng để hoán đổi tích phân.
Ngao chủ quản vẻ mặt lúc này chính là xuân phong đắc ý, Sử Lai Khắc Thất Quái chiến thắng Hoàng Đấu Chiến Đội, chẳng những tránh tổn thất cho Đại Đấu Hồn Trận, hơn nữa còn tạo ra không ít sinh ý. Đối mặt với những thiếu niên hồn sư xuất sắc này, lão hẳn nhiên là sẽ không keo kiệt.
Ngao chủ quản đem ra một tập phiếu màu đen đưa cho đội trưởng Đái Mộc Bạch,
Đái Mộc Bạch không khách khí, trực tiếp đem tạp chi phiếu cất vào người,
Ngao chủ quản hết sức khách khí, vội vàng thúc dục các nhân viên đang công tác bên cạnh làm nhanh tay một chút.
Hôm nay trận đấu này, hắn cũng có trực tiếp đến xem. Đường Tam cố nhiên là xuất sắc, nhưng hắn càng coi trọng chính là vũ hồn dung hợp kỹ của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh. Nên biết rằng, trong giới hồn sư, vũ hồn dung hợp kỹ là cực kỳ hiếm gặp. Một khi hai người thực lực tăng cường đến một trình độ nhất định, vũ hồn dung hợp kỹ chính là nghịch thiên. Đối với hồn sư tuổi còn trẻ mà lại có tiềm lực như vậy Đại Đấu Hồn Trận chính là muốn dựa hơi. Vị Ngao chủ quản này càng tăng thêm vài phần khách khí, nhất là đối với Mộc Bạch. Đợi tới tháng sau, Sử Lai Khắc Thất Long (đúng là nịnh hót) trở lại tham gia đấu hồn, nhất định sẽ phá lệ chiếu cố tốt bọn họ. Hy vọng có thể lung lạc được bọn họ. Nhưng có lẻ hắn không biết, đây chính là trận đấu hồn cuối cùng ở đây của Sử Lai Khắc Thất Quái.
Rất nhanh, kết quả đã được tính ra. Nhân viên công tác cầm bàn tính đọc to:
Tuyên bố xong, nhân viên công tác đem ra một cái ngân đấu hồn huy chương được dựa vào ghi chép mà khắc vào, đưa cho Mộc Bạch. Thêm vào đó là một tập phiếu màu đen, bên trong chắc hẳn là số tiền thưởng cho các trận thắng.
Đồng dạng đích, Áo Tư Tạp cũng được nhận huy chương lẫn cái kia hồn tệ.
Người thứ ba tự nhiên đến phiên Đường Tam. Dưới mắt mọ người, chiến tích của Đường Tam, chính là tốt nhất. Bất luận đơn đấu, song đấu hay đoàn chiến đấu hồn, hắn điều giành được thắng lợi.
Đừng nói là Đường Tam hay Sử Lai Thất Quái, ngay cả vị Ngao chủ quản đang đứng một bên khi nghe được con số này cũng có chút ngây dại. Trong trí nhớ của hắn, chủa có vị hồn sư nào tại Đấu Hồn Trận có thể tăng từ thiết đấu hồn lên kim đấu hồn trong vòng một tháng. Trực tiếp từ thiết đấu hồn huy chương đạt được năm ngàn tích phân nhảy lên kim đấu hồn huy chương, đừng nói là tại các Đấu Hồn Trận khác, cho dù toàn đại lục, cũng e là chưa từng xảy ra.
Tiếp nhận cái kim đấu hồn huy chương, Đường Tam trên mặt nhàn nhạt mỉn cười. Một tháng cố gắng cuối cũng không có uổng phí.
Mã Hồng Tuấn đột nhiên hú lên quái dị.
Đái Mộc Bạch tức giận trừng hắn một cái.
Mã Hồng Tuấn mắt hướng Đường Tam nói: .
Nghe mập mạp nói, mọi người nhất thời hiểu được. Đoàn chiến đấu hồn là dựa theo thành tích cao nhất của đội viên trong đòan mà tính toán. Nói cách khác, có một gã kim đấu hồn trong đội, bọn họ thi đấu dĩ nhiên là với các đội kim đấu hồn khác. Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi trầm mặt, quái dị nhìn về phía Đường Tam.
Đường Tam cười khổ nói:
Bọn họ là có ý nghĩ này. Đứng ở một bên, Ngao chủ quản xem vào . Ngao chủ quản vẻ mặt cười khổ nhìn bọn họ,
Đường Tam tò mò hỏi.
Ngao chủ quản đạo: .
Không có đối thủ?Sử Lai Thất Quái mỉm cười. Trừ bỏ ra Đường Tam, người lớn tuổi nhất cũng không quá mười lăm. Làm hồn sư, ai không hy vọng thực lực bản thân thật cường đại?
Trong lòng mọi người cũng đồng thời xuất hiện cùng một suy nghĩ: Chúng ta, Sử Lai Khắc Thất Quái là chiến đội cấp kim đấu hồn.
Bốn người còn lại cũng lần lượt được tính tích phân. Có hai mươi tám trận thắng liên tiếp làm đảm bảo, không một ngoại lệ, chí ít đã có hơn ngàn tích phân, điều thuận lợi thu được ngân đấu hồn huy chương.
Cho đến khi rời khỏi, mọi người vẫn có chút cảm giác khó diễn giải thành lời. Lúc này, bọn họ tại Đấu Hồn Trận tìm đến khu nghỉ ngơi, rửa tay và sửa sọan quần áo.
Nhìn lên bầu trời đêm với muôn vàn ánh sao. Áo Tư Tạp lẩm bẩm:
Cánh tay đột nhiên đau nhói, Áo Tư Tạp có chút rùng mình, ủy khuất nhìn về phía cô gái kiều diễm bên cạnh.
Trữ Vinh Vinh khuôn mặt nhu mỹ nhỏ nhắn nở ra một nụ cười vô hại Làm hai gã phụ trợ hệ hồn sư, có thể nhanh như vậy thu được ngân đấu hồn tư cách, bọn họ cảm xúc tự nhiên là sâu nhất.
Áo Tư Tạp cũng không vì người Vinh Vinh nhéo là hắn mà có cái gì bất mãn, cứ như là hắn được quan tâm mà nhéo yêu vậy, nghiêm trang nói:
Đường Tam cười nói: . Vừa nói, hắn vừa làm cái động tác ném ném. Nhất thời mọi người điều cười vui vẻ.
Tại phân khu của Hoàng Đấu chiến đội, các đội viên đang giúp nhau sửa soạn, sau đó chậm rãi rời khỏi.
Mặc dù thương thế bọn họ đã được Diệp Linh Linh dùng Cửu Tâm Hải Đường chữa khỏi bệnh. Nhưng bởi vì Thạch gia huynh đệ cùng Độc Cô Nhạn trước trúng kịch độc Nhân Diện Ma Chu của Đường Tam, thân thể lúc này rất suy yếu. Quan trọng hơn là, lần thất bại này đả kích nghiêm trọng đến tinh thần bọn họ.
Diệp Linh Linh dìu Độc Cô Nhạn, Áo Tư La dìu Ngọc Thiên Hằng. Tình trạng xem như tốt nhất là Phong Linh cũng đang giúp đỡ bọn Thạch gia huynh đệ, nhìn qua như là những tàn binh bình thường bị đánh bại.
Bảy người trong lòng buồn bực, không nói, cứ tiến tới. Đang lúc bọn họ sắp trở lại tửu điếm, một người đột nhiên xuất hện cản đường bọn họ.
Âm thanh có chút quái dị vang lên, làm Thiên Hằng tâm trạng đang có chút u ám kinh ngạc ngẩn đầu.
Nhờ vào ánh trăng, miễn cưỡng thấy được tướng mạo của người đang đứng cản đường bọn họ, nàng thoáng chần chờ trong chốc lát.
Ngăn cản đường đi của Hoàng Đấu Chiến Đội chính là Đại Sư.
Đại Sư đi tới đứng trước mặt Ngọc Thiên Hằng nói
Ngọc Thiên Hằng lúc này thậm chí đã quên đi cái kết quả chiến bại kia. Vội vàng gật đầu, hướng đồng đội ý bảo bọn họ về tửu điếm trước.
Hoàng Đấu Chiến Đội vừa nghe này người là thúc thúc của Ngọc Thiên Hằng, tự nhiên là không nói thêm cái gì, trực tiếp trở về tửu điếm cách đó không xa.
Nhìn Đại Sư, Ngọc Thiên Hằng trong lòng nổi lên cảm giác xúc động. Mặc dù Đại Sư rời nhà đã rất nhiều năm. Nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ. Tại lúc nàng còn bé. Vị thúc thúc này thường xuyên cùng nàng chơi đùa, khi đó, tính tình nàng rất là cương ngạnh. Cha là trưởng tử, mỗi ngày điều cùng gia gia học tập quản lý việc trong gia tộc cùng tu luyện. Làm bạn với nàng nhiều năm cũng chỉ có vị thúc thúc trước mặt này. Thậm chí có thể nói, trong một đọan thời gian dài, Ngọc Thiên Hằng đã đem vị thúc thúc trước mắt này đối đãi như là cha ruột.
Đại Sư trong mắt toát ra một tia nhu hòa. Vỗ vỗ lên đầu vai của nàng nói:
Ngọc Thiên Hằng hai mắt ửng đỏ. Gặp lại vị Đại Sư này, nàng có cảm giác như thấy lại người trong gia đình nàng, đang xen là cái cảm giác như tìm lại được một thứ gì đó đã mất. Nghẹn ngào nói:
Trong mắt Đại Sư chợt lóe lên, có thể thấy được tình cảm mãnh liệt trong đó. Than nhẹ một tiếng, lạnh nhạt đạo nói:
Ngọc Thiên Hằng gật đầu,
Đại sư đột nhiên có chút táo bạo, cắt đứt lời nói của Thiên Hằng. Cả người co rút lại một chút. Một hồi lâu sau cũng không thấy nói gì.
Ngọc Thiên Hằng cũng không có lên tiếng. Nhưng mắt đang nhìn Đại Sư đã toát lên vài phần tình cảm nhu hòa.
Đã rất lâu rồi, cái đôi bàn tay thô to nhưng ấm áp của Đại Sư từng ôm ấp, dẫn nàng chơi đùa, kể chuyện về giới hồn sư cho nàng nghe. Những điều này trong trí nhớ nàng đã in vào rất sâu.
Làm trường tôn của một gia tộc, gia gia cùng phụ thân yêu cầu đối với nàng là rất nghiêm khắc. Quan tâm cũng chỉ là sự tiến bộ và hồn kỹ sử dụng của nàng. Chỉ có Đại Sư, vị thúc thúc này, mới đem đến cho nàng một chút an ủi và những năm tháng vui vẻ.
Một lúc lâu, Đại Sư hít sâu một cái, bình phục lại tâm trạng kích động.
Ngọc Thiên Hằng trong lòng vừa động,
Đại sư lắc đầu,
Ngọc Thiên Hằng có chút mờ mịt nhìn đại sư. Nếu những lời này là Tần Minh tới hỏi có lẽ nàng sẽ có rất nhiều loại trả lời. Nhưng hỏi chính mình lại là thúc thúc, trong gia tộc không hề có địa vị, thậm chí là vị thúc thúc không có kế thừa trực hệ phách vương long vũ hồn. Không biết tại sao, nàng không biết phải trả lời như thế nào.
Đại Sư giơ tay đặt ở vai Thiên Hằng nói,
Ngọc Thiên Hằng nhìn đại sư. Trong mắt dần dần hiểu một chút, nàng vốn là cực kỳ thông minh. Có Đại Sư cùng Tần Minh hai người trước sau chỉ điểm. Nhất thời ý thức được một ít mấu chốt của vấn đề.
Đại sư trên mặt toát ra một tia mỉm cười một cách khó nhọc
Ngọc Thiên Hằng thất kinh. Không dám tin nhìn Đại Sư. Ở gia tộc, nàng đã nghe được rất nhiều lời đồn đãi về Đại Sư. Tất cả điều xoay quanh việc Đại Sư sở hữu một cái phế vũ hồn như thế nào, mang đến cho gia tộc sỉ nhục như thế nào... Mặc dù nàng không quan tâm những chuyện này, nhưng đối với thực lực của Đại Sư nàng phi thường hiểu rõ, đó là thực lực vĩnh viễn không cách nào đột phá ba mươi cấp!
Đại Sư lạnh nhạt cười, nói:
Ngọc Thiên Hằng nhìn Đại Sư, ánh mắt không chớp. Tại trận chiến trước đó, làm nàng ấn tượng chỉ có hai người. Trừ bỏ Bái Mộc Bạch có thể cùng nàng đối kháng, còn lại chính là Đường Tam với năng lực khống chế toàn cục.
Đại Sư trong mắt hiện lên một chút tinh quang,
Nói xong, Đại Sư nhìn thật sâu vào mắt Thiên Hằng, vừa tại bờ vai của nàng vỗ vỗ rồi xoay người rời khỏi, hòa mình vào bóng đêm.
Ngọc Thiên Hằng đuổi theo nói.
Đại Sư dừng lại cước bộ. Nhẹ nhàng lắc đầu,
Ngọc Thiên Hằng có chút không phục hỏi lại. Nàng mặc dù đối với khống chế lực cùng với vũ hồn phụ gia kịch độc của Đường Tam thập phần giật mình nhưng nàng có thể khẳng định, cái kia bất quá chỉ là Lam Ngân Thảo. Thủy chung không thể cùng với vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long của nàng so sánh. Nếu là quyết đấu một chọi một, nàng tin tưởng nhất định có thể chiến thắng đối thủ.
Đại Sư dừng lại cước bộ. Quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Thiên Hằng. .
Ngọc Thiên Hằng suy nghĩ một chút, trả lời: . Đối với tình hình khống chế toàn cục của Đường Tam, lúc này vẫn nhớ rõ như tận mắt chứng kiến. Nàng cũng không dám nghĩ, như thế nào mà một người hồn lực hoặc vũ hồn điều thua kém nàng lại có thể làm được. Đối thủ của hắn là Độc Cô Nhạn cũng là khống chế hệ hồn sư, ba mươi tám cấp hồn lực, lại bị hắn hoàn toàn áp chế.
Đại Sư lắc đầu, nói:
Ngọc Thiên Hằng lắc đầu. Trong lòng nàng lúc này đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.
Đại Sư lạnh nhạt cười. Nói xong những lời này, Đại Sư không hề dừng lại, xoay người nhẹ nhàng rời khỏi. Cho dù là cái này, cũng không làm rõ hết thiên phú của Đường Tam. Hắn còn có một bí mật rất lớn, song sanh vũ hồn. Tuy vậy, Đại Sư cũng không có nói ra.
Ngọc Thiên Hằng cả người ngây ngốc đứng ở nơi đó, một hồi lâu không có di động. Đến khi Độc Cô Nhạn được Diệp Linh Linh đở, một lần nữa quay lại tìm, nàng mới từ ngốc trệ bừng tỉnh lại.
Ba mươi hai cấp, mười ba tuổi. Hai cái chữ số này không ngừng xoay quanh trong đầu nàng. Lúc này nàng rốt cục đã rõ rang, tại sao thúc thúc nói, muốn trở thành hồn sư vĩ đại phải đuổi theo bước tiến của người kia. Thúc thúc, người như thế nào dạy ra một người quái vật như vậy?
Đường Tam hắt hơi, ngồi xoa xoa cái mũi của hắn.
Không thể không nói, năng lực trị liệu của Cửu Tâm Hải Đường vũ hồn thật là kinh người. Tiểu Vũ lúc này, ngoại trừ khuôn mặt có chút tái nhợt thân thể cũng đã bình phục. Miệng viết thương thậm chí cũng không còn lưu lại.
Đường Tam lắc đầu. Cười nói: . Nói xong những lời này, hắn bất giác nhớ đến phụ thân của mình, nhiều năm như vậy không biết phụ thân đã đi đến đâu? Tại sao không trở về gặp ta? Phụ thân là không cần đứa con này sao?
Lúc ở Lai Tác Thất thành, hắn cố ý trở về nhà một chuyến. Lưu lại một phong thư. Hơn nữa cũng nói với lão thôn trưởng Kiệt Khắc, nếu phụ thân hắn quay lại, nói phương hướng hắn đi cho phụ thân biết. Sáu năm qua, vẫn là không có tin tức.
Kiếp trước, hắn chưa từng có thân nhân. Thật vất vả để có một người phụ thân này nhưng phụ thân lại rời bỏ hắn.
Tiểu Vũ đối Đường Tam tự nhiên là rất quen thuộc, nhìn hắn ánh mắt hắn biến hóa cũng đã biết hắn trong lòng đang suy nghĩ cái gì,
Đường Tam yên lặng,nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này,đoàn người rốt cục dã về tới tửu điếm của bọn họ.
Vừa vào tửu điếm, bọn họ chứng kiến Phất Lan Đức ba người đang ngồi ở phòng ăn uống rượu nói chuyện phiếm. Ba người trên bàn, rượu và thức ăn nhìn qua cũng không nhiều lắm.
Mập mạp là người thứ nhất đi đến, hắn coi như là đệ tử trân truyền cảu Phất Lan Đức, tại trước mặt Phất Lan Đức cũng không như những người khác câu thúc.
Mã Hồng Tuấn đi tới bên người Phất Lan Đức, tay hắn hướng tới lấy chén rượu ở trên bàn.
Phất Lan Đức chiếc đũa trong tay vừa lộn, đập vào trên tay của mập mạp. Mập mạp trên tay đau nhói. Ai u một tiếng. Vội vàng đem tay thu lại.
Tần Minh có chút nghi hoặc nhìn Mã Hồng Tuấn đứng ở bên người Phất Lan Đức nói.
Mã Hồng Tuấn đỉnh đạc nói:
Tần Minh trừng lớn hai mắt, cẩn thận nhìn mập mạp. Mặc dù trong lòng đã có dự đóan nhất định, nhưng khi chứng kiến Mã Hồng Tuấn nọ, vẫn mang theo cái bộ dánh ngây thơ. Trái tim hắn không khỏi một trận co quắp lại.
Tần Minh luôn biết, hắn tại hồn sư giới được xem là thiên tài trong thiên tài. Dù là lúc còn học tại Sử Lai Khắc học viện, hắn cũng vẫn là như vậy. Nhưng thấy qua thực lực của mập mạp đang trước mắt này, dù là được Thất Bảo Lưu Ly Tháp vũ hồn trợ giúp, nhưng hắn có thể ngạnh kháng đệ tam hồn kỹ công kích của Phong Linh đã là ba mươi lăm cấp trong thời gian dài như vậy. Chân chính thực lực của mập mạp có lẻ là không cách biệt lắm.
Mang mặt nạ của Sử Lai Khắc Thất Quái, người xem chỉ có cảm giác hắn là thấp lùn, không giống Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ ay mấy người kia có thân hình tương đối cao. Chỉ cần bọn họ không nói, ai cũng đoán không được tuổi của bọn họ.
Mã Hồng Tuấn có chút đắc ý nói:
Lúc này, những người khác trong Sử Lai Khắc Thất Quái cũng đều đã đi tới, Tần Minh có chút ngẩn người khi nhìn thấy đại bộ phận đều là những đứa nhỏ xê xích mười lăm tuổi, trong một lúc, nhất thời không khỏi nói không ra lời.
Phất Lan Đức đã quen với tính tình của hắn, khàn khàn phát ra tiếng cười mang chút cảm giác âm hiểm.
Danh Sách Chương: