Truyện Đấu La Đại Lục : chương 159: phong hào đấu la, phong hào: độc (1)
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 159: Phong Hào đấu la, Phong hào: Độc (1)
Biên: atula23 và LostEvil
Nguồn:
Mỗi một mạch đều ứng với một bộ vị trọng yếu trên cơ thể. Kỳ kinh bát mạch khi sinh ra đã thông, nhưng mạnh rất nhỏ, nội lực không có cách nào thông qua được. Mà ở thế giới trước của Đường Tam, mỗi nội gia cao thủ, cơ hồ đều đả thông một vài trong kỳ kinh bát mạch.
Trong kỳ kinh bát mạch, quan trọng nhất là nhâm mạch, đốc mạch, trùng mạch và đái mach, mà thông qua phán đoán của Đường Tam, vừa rồi, dưới áp lực cực lớn như vậy, Huyền thiên công đã phá tan được trùng mạch.
Trùng mạch thông thì tim mạch thông, cho dù hiệu quả không rõ ràng như nhâm đốc hai mạch, nhưng lợi ích thu được đối với Đường Tam là khó có thể tưởng tượng được. Giống như hồn sư tuy luyện vậy, tuổi càng nhỏ càng dễ dàng, theo tuổi gia tăng, nhận thức con người đã bị ngoại giới ảnh hưởng, kinh mạch trong cơ thể cũng ngày càng trở nên cứng ngắc, muốn đả thông tự nhiên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Lúc này trùng mạch đả thông, đối với tu luyện của Đường Tam sau này không thể nghi ngờ là thu được rất nhiều chỗ tốt. Lúc này, hắn nhìn qua đã có chút cảm giác anh hoa nội liễm, đương nhiên đây cũng là cơ duyên xảo hợp. Đại sư hy vọng là dưới tình huống này Đường Tam có thể dung hợp ngoại phụ hồn cốt, nhưng không ngờ lại có thể đả thông một cái kinh mạch giúp hắn. Một điều đáng đắc ý hơn nữa là, Thiên Đấu hoàng gia học viện nơi đây dĩ nhiên do Mộng Thần Ky lãnh đạo, mà Sử Lai Khắc học viên một phương là do Phất Lan Đức, bởi vì Mộng Thần Ky đưa ra điều kiện rất ưu đãi, khiến hai người trò chuyện ngày càng ăn ý, có cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn nữa.
Mộng Thần Ky nói:
Tần Minh vội vàng gật đầu đáp ứng. Ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Đường Tam, ngoại trừ kinh hãi, còn có rất nhiều hâm mộ. Đồng dạng là thiên tài, nhưng hào quang của hắn đã bị phụ hồn cốt của Đường Tam ở trước mặt che khuất mất.
Đang lúc đoàn Sử Lai Khắc học viện chuẩn bị cáo từ để quay lại sân của mình, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, nghe tựa hồ là hai người.
Người chưa tới, âm thanh đã truyền từ ngoài vào, giọng nói to và rõ ràng, thập phần khoẻ mạnh, tuy nhiên trong âm thanh lại mang theo vài phần ngạo khí, tuy không có vẻ khinh người, nhưng tuyệt đối không lịch sự khiêm tốn một chút nào.
Mộng Thần Ky sửng sốt một chút, hắn tự nhiên nghe được chủ nhân của âm thanh này là ai, trong lòng thầm nghĩ, hắn như thế nào lại đến đây? Vội vàng đứng lên, bước ra phía ngoài đón, hai vị giáo uỷ đi theo sau hắn, sắc mặt hai người tựa hồ cũng đều thoáng có một chút biến hoá.
Rất nhanh, từ bên ngoài bước vào ba người, trong đó có một người đám Sử Lai Khắc học viện đã gặp qua, chính là tên thanh niên ngày hôm qua ở dưới chân núi bị Đái Mộc một cước đá bay.
Lúc này, hắn đứng bên phía trái, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt. Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục (y phục người Hoa). Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc gười trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm. Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan. Đứng chắp tay, cho dù là đối mặt với ba vị giáo uỷ hồn đấu la cũng không có chút ý tứ cung kính, ngược lại, có cảm giác cao cao tự tại.
Thấy ba người này xuất hiện, cảm giác đầu tiên của đám Sử Lai Khắc học viện là chấn động. Cũng không phải bởi vì tướng mạo của ba người này, mà là bởi vì người phía bên phải của lão giả Hoa phục. Cho dù thực lực yếu nhất trong đám Sử Lai Khắc học viện là Trữ Vinh Vinh, hay Sử Lai Khắc học viện cực mạnh là viện trưởng Phất Lan Đức đều chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, mà tại nơi đây lại xuất hiện ba người, điều này chứng tỏ cái gì?
Đứng bên phải lão giả Hoa phục cũng là một lão giả, nhưng khác hoàn toàn so với Hoa phục lão giả. Lão giả này thân người gầy gò, nhìn giống như một mũi lao bình thường, thế nhưng râu tóc lại có màu xanh biếc, đôi mắt như hai viên lục bảo thạch sáng lóng lánh. Toàn thân gây cho người khác một cảm giác hư ảo, tựa hồ như là ảo ảnh, nhìn không thấy bước chân di động, nhưng thuỷ chung vẫn theo sát người Hoa phục lão giả.
Khuôn mặt người này không chút thay đổi, hay nói cách khác là toàn bộ khuôn mặt cứng ngắc, hai má hõm sâu, mái tóc trên đầu rối bời, trên thân là một bộ trường bào màu xám đơn giản, so với Hoa phục lão giả đúng là đối lập hoàn toàn. Người này hai tay thu trong ống tay áo, đi vào Giáo uỷ đại sảnh, hắn cũng chỉ nhắm hai mắt, không thèm nhìn mọi người đến một cái liếc mắt.
Mộng Thần Ky tiến lên, hơi khom người, hướng Hoa phục lão giả hành lễ. Nhưng bất luận là hắn hay hai gã Hồn đấu la kia, ánh mắt đều dừng trên thân lão giả tóc xanh, người này, cho dù là bọn hắn cũng không nhìn ra nông sâu.
Hoa phục lão giả lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn lướt qua đám Sử Lai Khắc học viện, thanh niên bên người hắn tên là Tuyết Băng, lúc này vội tiến đến thấp giọng nói vài câu với hắn.
Hoa phục lão giả lúc này mới nói:
Mộng Thần Ky nhíu mày, mặc dù đối phương là Thân vương, đối với địa vị của ba người bọn họ trong hồn sư giới, cho dù là Thân vương đáng lẽ cũng không nên vô lý như vậy. Nhưng người này lại chính là Chưởng quản học viện của Thiên Đấu đế quốc, bọn họ cũng không thể đắc tội. Mộng Thần Ky mỉm cười dẫn ba người đi vào khách sảnh. Lúc này, đám người Sử Lai Khắc học viện cũng đã đều đứng dậy.
Mộng Thần Ky nói:
Phất Lan Đức mặc dù đối với vị Thân vương cao cao tại thượng này cũng không có quá cảm mạo, nhưng cũng hơi thi lễ nói:
Tuyết Tinh Thân vương lại không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói:
Vừa nghe lời này, đám người Sử Lai Khắc học viện không khỏi giận tím mặt, đứng bên cạnh Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực nhân tiện muốn phát tác, nhưng bị Phất Lan Đức mạnh mẽ giữ lại.
Mộng Thần Ky biến sắc,
Tuyết Tinh Thân vương vừa nghe nói Tần Minh đã từng tốt nghiệp Sử Lai Khắc học viện, sắc mặt mới dễ coi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phất Lan Đức nói:
Trí Lâm đứng bên cạnh Mộng Thần Ky nhịn không được, nói: Âm thanh của hắn rõ ràng đã có vài phần không khách khí nữa.
Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng,
Mộng Thần Ky ba người lúc này mới hiểu được vị Tuyết Tinh thân vương vì sao mà đến. Nhìn tứ hoàng tử Tuyết Băng đứng bên cạnh vẻ mặt đầy hận ý đang gắt gao nhìn chăm chú vào Đái Mộc Bạch, ba người không khỏi thởi dài trong lòng. Thiên Đấu hoàng gia học viên đúng là bởi vì có mấy cái loại quý tộc bại não như thế này, mới không thể đào tạo ra nhiều nhân tài vĩ đại nổi.
Phất Lan Đức lạnh nhạt nói:
Hồn sư là chức nghiệp xa hoa đắt tiền bậc nhất trên đại lục. Hồn sư căn bản không xem quý tộc vào trong mắt. Phất Lan Đức bản thân đã là hạng người kiêu ngạo không tuân lệnh người khác bao giờ, nếu không phải vì hy vọng mấy vị hảo huynh đệ đi theo mình nhiều năm sau này có nơi chốn tốt để trở về, thì ngay từ thời điểm Tuyết Tinh thân vương nói câu đầu tiên nhằm vào Sử Lai Khắc học viện, hắn đã muốn phát tác.
Tuyết Tinh thân vương hừ lạnh một tiếng, Nói tới đây, ánh mắt hắn đảo qua trên người Phất Lan Đức cùng đám sư phụ của Sử Lai Khắc học viện,
Đứng bên cạnh Tuyết Tinh thân vương, Tuyết Băng lúc này vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Phất Lan Đức kìm nén lửa giận nói,
Tuyết Tinh thân vương lạnh nhạt cười, nói:
Đái Mộc Bạch giận tím mặt, định một bước xông lên, nhưng ngay lúc này, lão giả tóc xanh đứng bên cạnh Tuyết Tinh thân vương đột nhiên lặng lẽ mở mắt, ánh mắt dừng trên người Đái Mộc Bạch.
Danh Sách Chương: