Truyện Đấu La Đại Lục : chương 183: tiểu vũ: hãy thề không được rời khỏi ta

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Đấu La Đại Lục
Chương 183: Tiểu Vũ: hãy thề không được rời khỏi ta
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Dịch:hoanghaiha

Độc Cô Bác bẻ bẻ ngón tay,

Đường Tam đại kinh

Độc Cô Bác cười hắc hắc, ôm lấy một bả vai của Đường Tam,

Vẻ mặt Đường Tam nhìn bộ dạng của Độc Cô Bác, cho dù là cũng có lúc nguy hiểm đến tính mạng hắn cũng không e ngại, lúc này không khỏi kinh hãi thất sắc,

Độc Cô Bác đường hoàng cười nói:



Độc Cô Bác sửng sốt một chút, sắc mặt nhất thời trở nên khó khăn:

Đoán Độc Cô Bác tựa hồ đã bỏ đi ý niệm trong đầu, Đường Tam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc hai người cũng đã đi tới cửa học viện.

Bài biển của Lam Phách học viện đã bị mất, mà thay vào đó là một một tấm biển chữ vàng thật lớn, trên viết năm chữ màu vàng rực: Sử Lai Khắc học viện, hiệu trưởng Phất Lan Đức.

Không đợi Độc Cô Bác tiến lên, Đường Tam đã chạy cản trước mặt tiến lên phía trước, hắn không dám để cho Độc Cô Bác đi ở phía trước, vạn nhất vừa bước vào đã xuất hiện xung đột ngay với các vị sư phụ hắn thì thật là không tốt.

Tính tình Độc Cô Bác như vậy, ai biết sẽ bộc phát lúc nào?

Đường Tam chạy tiến lên, cùng thủ vệ ở cửa nói vài câu gì đó, thủ vệ liền chạy vào trong học viện.



Độc Cô Bác chính là Phong hào đấu la, tại Băng hỏa lưỡng nghi nhãn đó Đường Tam cũng chỉ có một mình, nhiều nhất cũng chỉ một mình mình gặp nguy hiểm thôi, nhưng ở nơi này không giống với ở đó, nếu không phải Độc Cô Bác đã đáp ứng là không làm tổn thương đến bất kì kẻ nào trong Sử Lai Khắc học viện, hắn hoàn toàn không dám đưa lão đến đây.

Độc Cô Bác ngẩng đầu lên, dụng lỗ mũi hướng Đường Tam nhưng cũng không nói gì cả.

Phất Lan Đức, Đại sư, Liễu Nhị Long cùng Triệu Vô Cực, Lô Kỳ Bân, Thiệu Hâm, Lý Úc Tùng, tổng cộng bảy người từ bên trong học viện hướng phía đại môn mà đi tới.

Bảy người trước mặt này, có thể nói là tổ hợp mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện, bọn họ hiển nhiên không phải vì nghênh đón Đường Tam mà toàn bộ ra đây, cái mà bọn họ nhằm vào chính là xưng hào cao nhất trong giới hồn sư, chính là Hoàng Kim Thiết Tam Giác Độc đấu la.

Cả bảy người này thấp nhất cũng là hồn sư ngoài sáu mươi cấp, lại là vừa đầy đủ một tổ hợp hồn sư, hơn nữa cho dù Hoàng Kim Thiết Tam Giác vũ hồn dung hợp, dù tất cả cùng xông lên vẫn không thể đánh bại Độc Cô Bác, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ngăn trở.

Khi môn vệ học viện bẩm báo Đường Tam cùng với một lão nhân nhìn qua có vẻ cao ngạo trở về, Phất Lan Đức, Đại sư cũng hiểu được là Độc Cô Bác đã tới, vì gặp mặt cẩn thận nên tất cả đều phải ra.

Đường Tam nhìn thấy Đại sư, liền hướng phía mọi người phất phất tay.

Đại sư trong mắt hiện lên một tia quang mang kích động, vừa muốn bước nhanh tiến đến, lại bị Phất Lan Đức cản lại. Chỉ với một động tác nho nhỏ này là có thể nhìn ra mọi người rất cẩn thận.

Trong sộ mọi người ở đây, Đại sư không thể nghi ngờ là người có thực lực yếu nhất, với dung hợp vũ hồn dung hợp kỹ của Hoàng Kim Thiết Tam Giác thì tuyệt đối không thể tồn tại được, một khi hắn bị Độc Cô Bác công kích, chắc chắn không thể sống sót, đường sống còn của sáu người còn lại tự nhiên cũng không chống nổi Độc Cô Bác.

Độc Cô Bác chứng kiến thấy động tác của Phất Lan Đức, khóe miệng giật giật, có nén không để cho thần sắc của mình toát ra vẻ khinh thường. Trong lòng thầm nghĩ, cho dù bảy người các người phối hợp thì làm sao? Nếu lão phu muốn động thủ, cho dù giết sạch cả thủ đô Thiên Đấu đế quốc này cũng không phải không có khả năng.

Mặc dù Độc Cô Bác trong Phong hào đấu la cũng không được tính là mạnh, nhưng nói về phạm vi sát thương rộng, tuyệt đối cũng không có ai có khả năng bì được với độc của hắn.

Đường Tam tự nhiên không có gì cố kỵ, nhanh chân tiến về phía trước nghênh đón:

Đại sư liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, ánh mắt hiện ý dò hỏi.



Phất Lan Đức ánh mắt vẫn dừng trên người Độc Cô Bác, lúc này nghe thấy Đường Tam hướng đến mình nói chuyện thì ánh mắt mới rời đi,

Đường Tam lắc đầu:

Không chỉ Phất Lan Đức, kể cả Đại sư ở bên trong, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt đồng thời trở nên quái dị. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.

Độc Cô Bác là ai? Chính là Phong Hào đấu la. Đừng nói là Sử Lai Khắc học viện trước mắt, cho dù là Thiên Đấu đế quốc đệ nhất học viện Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không có Phong Hào đấu la tọa trấn.

Đường Tam nhìn mọi người với ánh mắt kinh ngạc, hỏi dò:

Phất Lan Đức yết hầu nuốt một cái hỏi ngược lại:

Đường Tam gật đầu,

Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long ánh mắt hai người cùng hướng về phía Đại sư, trong ba người thì Đại sư luôn xuất ra những ý kiến tốt nhất.

Đại sư khuôn mặt cứng ngắc giật mình: Đại sư nói, ánh mắt hướng Phất Lan Đức.

Hai người đã là lão huynh đệ nhiều năm, Phất Lan Đức làm sao lại không hiểu ý tứ của Đại sư, liền phất phất tay, mang theo mọi người hướng đến chỗ Độc Cô Bác nghênh đón.

Phất Lan Đức cực kì nhiệt tình tiến đến, đi tới trước mặt Độc Cô Bác, vẻ mặt tươi cười. Mặc dù nhìn hắn cười trên mặt vẫn hiện ra nét âm hiểm nhưng trong mắt lại hiện ra một tia chân thành.

Độc Cô Bác hướng Phất Lan Đức gật đầu, xem như hoàn lễ.

Độc Cô Bác là người luôn luôn không thích vòng vo, dĩ nhiên với địa vị của hắn cũng không cần phải làm thế, trực tiếp hỏi ngay vào vấn đề.

Hắn đáp ứng Đường Tam đến đây, dĩ nhiên là bởi vì Đường Tam đưa ra điều kiện, đồng thời hắn với Đường Tam trong lúc đó đã sinh ra những cảm tình đặc biệt mới là điều tác dụng trọng yếu nhất.

Phất Lan Đức không chút do dự nói:

Độc Cô Bác đối với sự nhiệt tình của Phất Lan Đức hiển nhiên không quá hứng thú, phất phất tay nói:

Phất Lan Đức lập tức đáp ứng một tiếng, mặc dù sự việc bất ngờ không có cái gì chuẩn bị trước, nhưng lâm vào tình huống này thì xử lí cũng không quá khó khăn, vừa nói liền đi trước dẫn đường, mang theo Độc Cô Bác hướng vào bên trong học viện.

Độc Cô Bác lúc đi qua bên cạnh Đường Tam, môi hơi động đậy hướng Đường Tam nói một câu gì đó, lúc đó mới hướng theo Phất Lan Đức rời đi.

Sự thực là hắn không hề có chút mệt mỏi, chỉ là hắn luôn luôn ghét nhất bị phiền toái, không muốn ở lại chỗ này hòa cùng nhiều người nói chuyện mà thôi.

Nhìn bóng dáng Phất Lan Đức dẫn theo Độc Cô Bác đi xa, Liễu Nhị Long không nhịn được hướng Đường Tam hỏi:

Đường Tam mỉm cười nói:

Đại sư nói:

Hắn là một trong Sử Lai Khắc thất quái, rời xa nửa năm thời gian, Đường Tam trong lòng tràn ngập nỗi nhớ về các sư phụ và đồng bọn, nhất là đối với Tiểu Vũ.

Đại sư mỉm cười gật đầu:



Đại sư nói: Nghe Đại sư nói, Đường Tam trong lòng không nhịn được than thở, chính mình mặc dù đã tiến bộ không ít, nhưng đồng bọn cũng không ai nhàn rỗi, thực lực của một người đều tăng lên khá nhiều. Bây giờ toàn đội đã đạt tới ngoài cấp ba mươi rồi, lực chiến đấu của Sử Lai Khắc thất quái không thể sai đã đại tăng.

Đường Tam đã có chút gấp gáp không chờ được, lập tức muốn đi gặp đồng môn ngay.

Đại sư mỉm cười sờ đầu Đường Tam, nói:

Đường Tam lắc đầu:

Đại sư khẽ cười:

Đường Tam nhìn Đại sư, rồi quay sang Liễu Nhị Long, từ mặt ngoài không có biến hóa gì, cũng không hề có điểm thân mật, nhưng trên cảm giác Đại sư hình như có thể thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của Liễu Nhị Long.

Liễu Nhị Long gật đầu, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người Đại sư, mang theo các hồn sư còn lại hướng về phía phòng của các giáo viên trở về.

Chứng kiến bọn họ dần rời xa, Đường Tam nhịn không được hỏi:

Đại sư nhàn nhạt đáp:

Đại sư mang theo Đường Tam cũng không hướng về phòng học mà là trực tiếp hướng đến rừng rậm sau lưng hậu điện đi tới.

Đi một bên, Đại sư hỏi: Nghi vấn này đã tồn tại trong lòng Đại sư từ lâu, từ khi bọn họ cùng Hoàng Kim Thiết Tam Giác Độc Cô Bác đánh một trận, từ những biểu hiện của Đường Tam, Đại sư biết Độc Cô Bác tuyệt không phải đơn giản coi trọng Đường Tam bởi tư chất như vậy. Trong vòng nửa năm nay, hắn cơ hồ vẫn lo lắng cho Đường Tam, dù sao Đường Tam cũng là đệ tử duy nhất của hắn, tình cảm lại như cha con thường.

Đường Tam trả lời:



Đường Tam vuốt vuốt cằm,

Đường Tam cũng không có kể rõ lại xuất thân Đường môn của hắn cho Đại sư. Ở cùng Độc Cô Bác trong khoảng thời gian này, chẳng những khiến cho trình độ dụng độc của hắn tăng thêm nhiều, vì vậy cũng cấp cho những phương pháp dụng độc của Đường môn một cái cớ xuất ra, Độc Cô Bác cũng chắc chắn sẽ không nói với mọi người về chuyện độc học của Đường Tam là tự hắn có. Có vị thiên hạ đệ nhất độc hồn sư làm bảo hộ, Đường Tam nhân cơ hội làm cho những hoài nghi về khả năng dụng độc của mình không còn nữa.

Đại sư trong lòng càng nghĩ sâu hơn, lúc đầu hắn đưa thân thế Đường Tam ra nói qua cho Độc Cô Bác biết, hắn biết Độc Cô Bác sở dĩ không ra tay sát hại Đường Tam ngược lại còn dạy hắn về dụng độc, cũng vì hắn có quan hệ rất lớn đối với thân thế của Đường Tam. Nghĩ đến đây trong lòng Đại sư cảm thấy thoải mái hơn nhiều.





Đại sư tùy ý đáp một tiếng, nhưng hắn phản ứng rất nhanh lại, cước bộ đang đi về phía trước nhất thời dừng lại, sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc vài phần,

Đường Tam xác nhận lại:

Đại sư trên mặt toát ra một nét cười:

Đang nói, Đại sư bỗng dừng bước lại, ở trước một căn nhà làm từ các bụi rậm, căn nhà cao gần đến đầu người, nhìn qua hết sức dày đặc. Đại sư hướng vào bên trong hô:

Nghe được hai chữ Tiểu Vũ, Đường Tam trên mặt đang cười chợt ngưng đọng lại, trong mắt toát ra vài phần tâm tình cảm kích, hắn biết Đại sư đầu tiên dẫn mình ngay đến chỗ Tiểu Vũ là do biết mình cùng Tiểu Vũ có quan hệ thân thiết nhất. Tiểu Vũ cùng là người mà hắn thực sự muốn gặp đầu tiên.

Trong lúc đó một thân hình lóe ra, một đạo thân ảnh màu trắng rất nhanh từ trong căn nhà bụi rậm xuất hiện,khuôn mặt béo mập, đôi mắt to xinh đẹp, cặp đùi thon dài mê người, cùng với cái eo thon nhỏ mềm mại nhưng ẩn chứa lực cực mạnh, không phải Tiểu Vũ thì là ai nữa?

Tiểu Vũ không thể nói dứt câu, bởi vì trong mắt nàng hiện lên một nhân ảnh mà nàng vô cùng chờ đợi.

Đồng tử cơ hồ co rút lại,, bất chấp việc Đại sư đang có mặt ở đây, Tiểu Vũ ngay lập tức đã lao vào lòng Đường Tam, hai chiếc thon chân dài theo thói quen quấn chặt bên hông hắn, gắt gao ôm lấy người hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập đang chúi ở đầu vai Đường Tam, đầu vai kịch liệt rung lên.

Đường Tam có thể cảm nhận được trái tim Tiểu Vũ đang đập kịch liệt, gặp lại Tiểu Vũ, hắn sao lại không kích động như vậy chứ?

Trở tay ôm cái eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ, trong mắt nhất thời có chút hồng lên.

Lúc này thân thể Tiểu Vũ cao hơn so với Đường Tam một chút, cả người lại đeo chặt trên người Đường Tam, khiến cho người ta cảm giác có chút quái dị.

Đại sư hiểu ý cũng không nhìn bọn họ, ánh mắt hướng ra xa xa.

Đường Tam nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiểu Vũ, có chút nghẹn ngào an ủi.



Cũng khó trách Tiểu Vũ lại kích động như thế, từ khi quen biết Đường Tam đến nay, hai người sáu bảy năm qua chưa từng rời nhau quá một tháng. Mà lúc này Đường Tam đã đi hơn nửa năm, hơn nữa chẳng biết là đi đâu, Tiểu Vũ không biết nhớ mong đến dường nào, nàng nhiều lần hỏi Đại sư về chỗ của Đường Tam ở đâu, Đại sư tự nhiên không thể nói Đường Tam đang ở cùng Độc Cô Bác, nếu không nhỡ Tiểu Vũ xúc động quá làm liều thì sao bây giờ?

Đầu vai Đường Tam đã bị nước mắt của Tiểu Vũ làm cho ướt hết, cặp chân thon dài gắt gao quấn quanh thân Đường Tam, tựa như sợ hắn lại chạy đi mất.

Nàng ngẩng đầu lên, lúc này hai mắt đã đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn quyết liệt nói:

Đường Tam một bên lau lau nước mắt trên mặt cho Tiểu Vũ, một bên liên mồm nói an ủi.

Đôi mắt to của Tiểu Vũ nước mặt cứ liên tục chảy ra, hai tay ôm lấy cổ Đường Tam, nghẹn ngào nói:

Đường Tam không chút do dự nói:

Tiểu Vũ lúc này mới hiện lên nét cười, lại tựa đầu lên vai Đường Tam:

Đại sư ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, tuổi trẻ bây giờ thật là phóng khoáng a. Hai tên tiểu tử này cũng chưa đến mười bốn tuổi thôi mà, thật là có chút hơi quá mức. Bất quá hắn cũng không muốn phá đi cái khung cảnh cảm động trước mắt, nên chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Đường Tam dù sao cũng bình tĩnh hơn Tiểu Vũ nhiều, trên kiều đồn (mông) của Tiểu Vũ vỗ nhè nhẹ:

Tiểu Vũ lúc này mới nhớ lại sự tồn tại của Đại sư, khuôn mặt nhất thời hồng lên, đôi chân dài đang quấn chặt quanh hông Đường Tam liền buông ra, rơi trên mặt đất, nhưng cánh tay vẫn như trước ôm chặt lấy một tay của Đường Tam, có nói gì cũng không chịu buông.



Đại sư quay lại nhìn hai người, mặc dù bọn chúng tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có dáng vẻ của một đôi người ngọc rồi, trong mắt toát ra nét cười, gật đầu tiếp tục hướng đến chỗ ở sâu trong rừng cây đi tới.

Căn cứ vào vũ hồn của từng hồn sư nên hoàn cảnh tu luyện cũng không giống nhau, lựa chọn địa điểm tu luyện cũng không giống nhau.

Như Tiểu Vũ là Thỏ Tử Vũ Hồn, tự nhiên tu luyện thích hợp nhất là tại các khu vực có bụi cây rậm rạp, Đái Mộc Bạch thì ở gần các bầy thú, Áo Tư Tạp đơn giản nhất là một thực vật hệ hồn sư, phòng bếp chính là nơi dẫn dắt hồn lực của hắn tiến bộ nhanh nhất, còn về phần Mã Hồng Tuấn lại ở trong một gian nhà toàn lò lửa.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là những hoàn cảnh tương đối bình thường, nếu ở dưới hoàn cảnh tốt hơn thì sẽ trợ giúp cho việc tu luyện nhiều hơn.

Tỷ như, nếu địa điểm tu luyện của Mã Hồng Tuấn có thể đặt tại miệng núi lửa, như vậy chỗ tốt liền nhiều hơn nữa, đương nhiên độ nguy hiểm cũng tăng lên theo. Sau một chốc công phu, ngoại trừ Đái Mộc Bạch ra, Đại sư đã mang theo Đường Tam đến chỗ mọi người, sau đó Sử Lai Khắc thất quái tập trung lại một chỗ. Mọi người gặp lại Đường Tam tự nhiên đều rất kinh hãi, khiến Đường Tam những lời vừa nói với Đại sư lại phải nói lại một lần nữa.

Tiểu Vũ có chút giật mình nhìn Đường Tam, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch.

Đường Tam tưởng rằng Tiểu Vũ lo ngại thực lực cùng kịch độc của hắn, vội vàng an ủi:

Áo Tư Tạp cười hắc hắc:

Đại sư nhíu mày:

Áo Tư Tạp lè lưỡi, hắn đối với Đại sư vô cùng tuân phục, tự nhiên không dám phản bác.

Thần sắc của Tiểu Vũ cũng không bởi vì lời giải thích của Đường Tam mà trở nên thoải mái hơn, sắc mặt ngược lại có chút trắng bệch, nhưng do nàng cúi đầu nên người khác cũng không thể phát hiện ra.

Đường Tam hướng Đại sư hỏi.

Đại sư cười cười:

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:

Đại sư có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Tam, đối với việc phá tan bình cảnh, từ xưa đến nay hồn sư đều phải dụng lực lượng của bản thân, thông qua cố gắng không ngừng mà hoàn thành. Ngay cả Đại sư đối với vũ hồn quen thuộc như vậy, cũng không có thể tìm cách khắc phục, lúc này Đường Tam lại nói có thể, làm sao khiến hắn không có hứng thú?

Đại sư là người thông minh, rất nhanh nắm được ý tứ trong lời nói của Đường Tam:

Đường Tam gật đầu.

Đại sư thoáng trong lòng tự hỏi một chút, rồi nói:

Đường Tam vội nói:

Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, kể cả Chu Trúc Thanh trong mắt cũng đều thoát ra thần sắc tò mò, bọn họ cũng rất muốn biết, cái Đường Tam mang đến cho bọn họ tột cùng là gì.

Đại sư suy tư một lát, miễn cưỡng gật đầu: Vũ hồn của mập mạp là biến dị Phượng Hoàng, đối với dã thú bình thường đều có tác dụng uy áp rất mạnh, hơn nữa thực lực của hắn giờ cũng đã vượt qua Đại sư, bảo hắn đi gọi Đái Mộc Bạch là tốt nhất.

Đại sư biết Đường Tam chẳng phải người lỗ mãng, nếu không chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng làm.

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:

Đại sư suy nghĩ một chút, đáp:

Từ khi Phất Lan Đức tiếp quản học viện, Liễu Nhị Long cũng đã trở về lại học viện, nàng đương nhiên hiểu được dạy học không thích hợp với chính mình, mà là do Đại sư cũng ở đây mà thôi. Trước kia nàng ở trong mấy căn nhà gỗ cũ, cũng không có đi ra.

Một lúc sau, Mã Hồng Tuấn dẫn theo Đái Mộc Bạch trở về. Đái Mộc Bạch người còn chưa đến nơi, âm thanh đã từ xa xa truyền tới.



Đái Mộc Bạch cùng với trước kia biến hóa không lớn, chỉ là nhìn qua có thêm vài phần trầm ổn, trải qua ngày sinh nhật mười sáu tuổi, hắn nhìn lại tăng thêm vài phần khí phách, nhưng khí thế trên người cũng thu vào mấy phần, một đôi Tà mâu thần thái sáng láng, trong lúc giơ chân nhấc tay đều có phong thái của một vị vua muôn thú.

Nghe Đái Mộc Bạch nói xong, Tiểu Vũ sắc mặt đỏ lên, nhịn không được muốn mắng một tiếng, nhưng rồi cũng không có nói gì.

Trong số Sử Lai Khắc thất quái, ngoài Tiểu Vũ ra thì Đái Mộc Bạch là người biết Đường Tam sớm nhất, gặp mặt lại vô cùng thân thiết, đưa tay ôm lấy bả vai Đường Tam nói:

Đường Tam a a cười, đánh lên ngực Đái Mộc Bạch một quyền:

Theo sự chỉ dẫn của Đại sư, mọi người đi vào bên trong một căn phòng gỗ u tĩnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ mang theo bóng cây đổ vào trong phòng, không khí trong lành mát mẻ qua khe cửa truyền vào, nghe như tiếng gió nhu hòa thanh thúy. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại nằm trong thủ đô của Thiên Đấu đế quốc, cho dù là Đại sư tính cách vốn đạm bạc, cũng không nhịn được thầm than Liễu Nhị Long chọn lựa được chỗ này thật là tuyệt.

Đại sư hướng Đường Tam nói:

Đường Tam gật đầu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tay phải cho vào bên trong Bách bảo nang lấy ra một loại thực vật.

Đó là một đóa hoa cúc to lớn, đóa hoa hiện ra với màu tím sang trọng, mỗi cánh hoa nhìn qua đều có lớp lông nhung đáng yêu bao phủ bên ngoài, tạo thành một thể hoàn chỉnh tự nhiên nhưng lại không có mùi gì tỏa ra. Nhụy hoa ở chính giữa, cao hơn những cánh hoa chừng hơn nửa thước, nhụy hoa tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh nhàn nhạt.

Đái Mộc Bạch hỏi đầu tiên, những người khác đều bị thực vật này mà Đường Tam lấy ra hấp dẫn.

Đường Tam mỉm cười hướng Đái Mộc Bạch nói:

Đái Mộc Bạch chấn động:

Đường Tam mỉm cười nói:



Đái Mộc Bạch cẩn thận nhẹ nhàng tiếp nhận Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc từ Đường Tam, liếc mắt nhìn Đường Tam một cái thật sâu:

Đường Tam nói:

Đái Mộc Bạch cũng không nói gì nữa, lập tức đi tới một góc dựa theo lời Đường Tam ăn dược thảo.

Trong khoảng thời gian này, bình cảnh cấp bốn mươi vẫn vây khốn hắn, lúc này đã có cơ hội đột phá liền trong lòng hắn như có lửa đốt, vội vàng không kịp đợi gì nữa liền bắt đầu. Áo Tư Tạp thấp giọng hỏi:

Đường Tam mỉm cười nói:

Mọi người quay mặt nhìn nhau, kể cả Tiểu Vũ ở bên trong, cơ hồ ánh mắt của mỗi người đều nóng rực lên, Trữ Vinh Vinh dịu dàng cười hì hì, nói: Tam ca, người không thể thiên vị a. Yên tâm đi, mỗi người đều có phần, Tiểu Áo, thứ này là của ngươi. Chưa cần nhìn đồ vật, chỉ cần nhìn cái hộp này đã thấy không phải vật thường rồi. Tiểu Áo, cái này bất quá chỉ làm từ bạch ngọc bình thường mà thôi, hai kim hồn tệ là có thể mua được một cái mà. Ách.... Bất quá vật bên trong quả thật giá trị không nhỏ, mở ra xem đi. Vật đó gọi là Bát Biện Tiên Lan, cũng là tiên phẩm dược thảo, tương thích với các vật phẩm làm bằng ngọc, chỉ cần để trong những đồ chứa làm bằng ngọc, ngàn năm không tàn, trăm đời không hỏng. Trong tất cả những tiên phẩm dược thảo ta mang về lần này, nó có dược tính nhu hòa nhất, nhưng cũng là tối thuần nhất, có thể dễ dàng hấp thu, nhưng lại phải đợi thời gian lâu. Công năng bồi nguyên, trừ bỏ tạp chất trong cơ thể, đủ để bù đắp vấn đề tu luyện chậm chạp của thực vật hệ hồn sư các ngươi. Dược lực có thể duy trì liên tục đến khi nhà ngươi đạt cấp bảy mươi. Tốt vậy sao? Tiểu Tam, ta yêu ngươi."

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Đấu La Đại Lục

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.
Bạn có thể đọc truyện Đấu La Đại Lục Chương 183: Tiểu Vũ: hãy thề không được rời khỏi ta được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Đấu La Đại Lục sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close