Truyện Đấu La Đại Lục : chương 400: huyền bí của hải thần ánh sáng: thiên linh nhất dạ
Đấu La Đại Lục
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 400: Huyền bí của Hải Thần ánh sáng: Thiên Linh Nhất Dạ
Biên dịch: A Lót
Xuất thân từ mẫn chi nhất tộc, Bạch Trầm hương am hiểu nhất chính là tốc độ, nhưng sau khi nàng đặt bước đầu tiên tiến vào Hải Thần chi quang, Bạch Trầm Hương lập tức biến sắc.Chỉ mới một bước đầu tiên này, nàng đã sinh ra cảm giác nửa bước cũng khó đi.Áp lực như thủy triều bài xích thân thể nàng, sương mù màu vàng kim nhàn nhạt bắt đầu bốc lên ở dưới chân nàng.
Khó trách, khó trách bọn họ chỉ lên được mấy mươi bước đã không chịu được.Xem ra, ta tựa hồ ngay cả mười bậc thang cũng đã rất khó khăn.Không, không được, ta không thể tiếp tục rớt lại nữa.Tuổi tác mọi người không chênh lệch lắm, tại sao bọn họ có thể làm được, ta lại không được?
Cắn răng, trong mắt Bạch Trầm Hương lộ ra quang mang kiên nghị, bắt đầu bước tiếp.
Đường Tam nhìn Bạch Trầm Hương gặp khó khăn mà vẫn kiên định tiến bước, trên mặt nở ra một nụ cười cười hài lòng, hy vọng nàng có thể có chút thu hoạch ở nơi này.
Giơ tay phải lên, chậm rãi rót tinh thần lực vào trong đó, Đường Tam gọi linh hồn Tiểu Vũ đang ngủ say trong hồn cốt tay phải của hắn phát.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động gọi linh hồn Tiểu Vũ dậy, trước kia hắn đều sợ vì linh hồn Tiểu Vũ xuất hiện mà gây tổn thương tới nàng, nhưng lần này không giống, nếu không để Tiểu Vũ linh hồn phụ thể, mang theo thân thể nàng leo lên, rất dễ tạo thành tổn thương không thể cứu chữa.
Lam Ngân Hoàng phóng thích, linh hồn Tiểu Vũ ngủ say trong hồn hoàn cùng hồn cốt dưới sự dẫn đường của tinh thần lực Đường Tam lặng yên phóng thích, thân thể mềm mại của Tiểu Vũ trong lòng Đường Tam run nhè nhẹ một chút, ánh mắt vốn mờ mịt dần dần phát ra thần thái chói mắt.
một tiếng hô nhẹ, nơi mềm nhất trong lòng Đường Tam hết sức kích động, cố nén cảm giác xung động muốn hôn nàng, Đường Tam nói:
Làm Đường Tam ngoài ý muốn chính là, sau khi Tiểu Vũ gọi hắn một tiếng, thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.Bao phủ bởi một tầng sương lạnh, từ trong lòng Đường Tam thoát ra. Quay đầu đi không thèm nhìn hắn.
Từ khi Đường Tam và Tiểu Vũ quen biết tới nay, loại tình huống này lần đầu tiên xuất hiện.Đường Tam không khỏi có chút bối rối.
Tiểu Vũ hừ một tiếng, vẫn không để ý đến Đường Tam, mà là trực tiếp hướng thềm đá đi đến.Hiển nhiên, linh hồn nàng mặc dù ẩn nấp trong hồn hoàn cùng hồn cốt của Đường Tam.Nhưng đối với tất cả sự việc bên ngoài thì vẫn rõ ràng, cũng biết được mục đích Đường Tam gọi nàng ra.
Nhìn Tiểu Vũ bắt đầu leo lên thềm đá, Đường Tam gãi gãi đầu, mặc dù thông minh như hắn, cũng không rõ Tiểu Vũ tại sao lại đột nhiên không để ý tới mình.Hơn nữa bộ dáng tựa hồ rất tức giận.Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Tiểu Vũ chưa bao giờ nóng giận với hắn.Cơn tức giận của nàng từ đâu mà đến?
Không dám chậm trễ, Đường Tam vội đuổi theo, đi theo bên cạnh Tiểu Vũ đang bước lên thềm đá.
Lần thứ hai đắm chìm trong Hải Thần ánh sáng, cảm giác của Đường Tam lại có chỗ bất đồng.Có kinh nghiệm lần trước, hắn phát hiện, năng lực thừa thụ của thân thể mình tựa hồ tăng thêm một ít.Nhất là mấy bậc thềm phía trước này, mặc dù áp lực vẫn có nhưng phảng phất không quá kinh khủng.
Đường Tam một bên leo lên, không để ý đến nói chuyện sẽ ảnh hưởng hồn lực vận hành.Một bên lo lắng thấp giọng hỏi.
Tiểu Vũ lúc này đã đi đến bậc thứ ba.Liếc ngang nhìn Đường Tam một cái, đôi môi nhỏ nhắn rõ ràng có chút mấp máy.Rồi lại tiếp tục bước lên.
Sương mù màu vàng kim tràn ngập, leo lên cầu thang, áp lực dần dần tăng cường, Huyền Thiên Công trong cơ thể Đường Tam cũng bắt đầu tăng tốc độ lưu chuyển.Làm hắn có chút kinh ngạc chính là tốc độ leo thang của Tiểu Vũ thế nhưng lại rất nhanh, không chút do dự tiếp tục hướng lên, một lát sau thì hai người đã vượt qua Bạch Trầm Hương phía trước.
Động tác Bạch Trầm Hương đã trở nên rất chậm, đứng ở bậc thang thứ mười bốn, gian nan nhấc chân bước về phía trước.Khuôn mặt đỏ bừng, bốn hồn hoàn trên người không ngừng lóe ra quang mang, thân thể nhẹ nhàng lắc lư, tựa hồ đang tìm chỗ sơ hở của áp lực.Một tầng hỗn hợp hơi nước cùng sương mù kim sắc kia xoay quanh thân thể nàng, hiển nhiên, nàng đã đạt tới cực hạn rồi.
Đây là chêch lệch về thực lực, thân thể, vũ hồn, hồn lực, hồn cốt, thêm vào đó là các phương diện thực lực, nàng cùng Sử Lai Khắc thất quái có một khoảng cách không thể vượt qua.Nhưng nàng không bỏ cuộc, vẫn như trước cắn răng chống chọi.
Đường Tam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đi qua bên người Bạch Trầm Hương, nói với nàng:
Làm Đường Tam kinh ngạc chính là, sau khi hành động của Bạch Trầm Hương kéo dài hồi lâu, rốt cục cũng bước lên bậc thứ mười lăm, chỉ là thân thể nàng run rẩy lắc lư không ngừng.Khuôn mặt đỏ bừng nhưng lại toát ra một chút vui mừng, chỉ có nàng mới tự mình biết được, một bước vừa rồi đã dẫn nàng đột phá cực hạn.Nàng rõ ràng cảm giác được, hồn lực đã lâu không đề thăng của mình đã đột phá, tăng lên tới trình độ bốn mươi sáu cấp.
Không tiếp tục miễn cưỡng nữa, lời nhắc nhở của Đường Tam khiến nàng không dám thử tiếp, học bộ dáng của Đường Tam lúc trước, chậm rãi lui về phía sau.
Đường Tam trong lúc cùng Bạch Trầm Hương nói chuyện, Tiểu Vũ đã lại tiếp tục leo lên, tới bậc thứ hai mươi.Đường Tam giật mình phát hiện, tốc độ Tiểu Vũ leo thang lúc này so với hắn lần đầu tiên tiến vào Hải Thần ánh sáng còn nhanh hơn một ít.
Thế này là thế nào? Chẳng lẽ nói, thực lực của Tiểu Vũ đã vượt qua mình rồi sao? Không, không thể nào.Đường Tam còn nhớ rõ, Tiểu Vũ lúc hiến tế cho mình, cấp bậc hồn lực ước chừng sáu mươi mốt cấp đến sáu mươi hai cấp.Từ ngày đó tới nay, nàng lại không thể tu luyện, làm sao có thể càng mạnh hơn so với mình được?
Bước nhanh hơn, cân bằng nội lực, Đường Tam đuổi theo Tiểu Vũ.D][is áp lực cường đại của Hải Thần ánh sáng, hồn lực hắn vừa khôi phục đến trạng tái tốt nhất lại bắt đầu tiêu hao với tốc độ cao.Nhưng lúc này Đường Tam đã thông minh hơn.Để tiết kiệm hồn lực, khi hắn leo lên bậc thềm thứ hai mươi thì thi triển Sát Thần Lĩnh Vực cùng Lam Ngân Lĩnh Vực của mình.Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, dưới tác dụng của hai đại lĩnh vực, áp lực đã giảm đi, từ bậc hai mươi đến bậc ba mươi quá trình leo lên rõ ràng thoải mái hơn đầu tiên rất nhiều, hồn lực tiêu hao tự nhiên cũng giảm nhiều.Lĩnh vực tiêu hao là hồn lực cùng tinh thần lực, nhưng bởi vì đều là thiên phú lĩnh vực, kỳ thật tiêu hao cũng không phải là quá nhiều, ít nhất so với sự tiêu hao dưới áp lực ánh sáng Hải Thần mang đến ít hơn.
Nhưng mặc dù như thế, Đường Tam khi leo lên bậc thềm thứ ba mươi, mới đuổi kịp Tiểu Vũ.
Cước bộ Tiểu Vũ đi tới cũng trở nên khó khăn hơn.Mỗi bước đều cực kỳ chậm chạp, Đường Tam vẫn nhớ rõ ràng.Đái Mộc Bạch lần đầu tiên bước lên đã dừng ở vị trí bậc thềm thứ ba mươi lăm, mà lúc này, Tiểu Vũ cũng đã leo lên đến bậc thềm ba mười sáu.
Sao lại thế này? Thực lực Tiểu Vũ đã vượt qua Mộc Bạch? Đường Tam trong lòng cả kinh, sự khống chế đối với hồn lực nhất thời buông lỏng.Lập tức bản thân cảm giác được áp lực đang thừa thụ tăng nhiều, bước đi cũng trì trệ xuống.May mắn đây chỉ là bậc thềm ba mười lăm.Hắn vội vàng thu liễm tinh thần, đi theo Tiểu Vũ cùng tiến về phía trước.
Hiện tại hắn vốn có thể đi nhanh hơn một chút so với Tiểu Vũ nhưng hắn nhưng không vượt qua Tiểu Vũ, chỉ thủ hộ tại bên người Tiểu Vũ, hắn không hy vọng Tiểu Vũ gặp chuyện gì không may.Đi theo nàng, một khi xuất hiện tình hình gì thì mình cũng kịp thời ứng biến.
Làm cho Đường Tam được mở rộng tầm mắt chính là, Tiểu Vũ bước đi mặc dù gian nan. Nhưng dần dần cũng đã vượt qua bậc thềm thứ bốn mươi.
Đây là lần đầu tiên nàng leo, hơn nữa nàng cũng không sử dụng bất cứ kỹ năng gì, vì sao xuất hiện tình huống này chứ? Phải biết rằng, sau khi cơ thể người thừa nhận áp lực đạt tới cực hạn, dù là tiến thêm một bước cũng thập phần khó khăn.Lẽ nào thân thể Tiểu Vũ lại có khả năng tốt hơn Đái Mộc Bạch sao?
Mang theo nghi hoặc đầy đầu, Đường Tam rất muốn nhắc nhở Tiểu Vũ, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng.Nhưng vượt qua bậc thềm bốn mươi, áp lực mà hắn phải tiếp nhận cũng cực kỳ lớn, căn bản không thể lên tiếng nhắc nhở Tiểu Vũ.Nếu không chính bản thân mình cũng không thể tiếp tục đi tới nữa.
Nhưng là sự kinh ngạc mà Tiểu Vũ gây cho hắn còn không chấm dứt, thân thể của nàng bắt đầu có chút lắc lư.Nhìn qua, tựa hồ là không chịu nổi áp lực mà sinh ra biến hóa, nhưng Đường Tam rất nhanh phát hiện cũng không phải đơn giản như vậy.Tiểu Vũ thoáng vặn vẹo thân thể trước sau vẫn duy trì một tiết tấu cố định, tựa hồ mỗi lần vặn vẹo, ánh sáng Hải Thần gây cho nàng áp lực đều từ bên người lướt qua, mà nàng vẫn như trước giữ được thế tiến.
Đồng thời, trên làn da trắng nõn của Tiểu Vũ, bắt đầu xuất hiện một tầng hào quang kim hồng sắc.Chứng kiến tầng kim hồng sắc này, Đường Tam nhất thời tỉnh ngộ, cũng đã hiểu vì nguyên nhân gì mà Tiểu Vũ cùng mình đồng thời leo đến chỗ này còn có thể tiếp tục đi tới.
Đúng vậy, Tiểu Vũ đem linh hồn hiến tế cho chính mình, nhưng cơ thể của nàng đã ăn hai loại tiên phẩm dược thảo.
Nếu nói Thủy Tinh Huyết Long Tham chỉ là thuốc dẫn, vậy Tương Tư Đoạn Trường Hồng chính là cực phẩm trong cực phẩm.Dược vật lúc trước Đường Tam mang về từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, trân quý nhất chính là cây đế vương trong tiên phẩm Tương Tư Đoạn Trường Hồng này.Lúc Tiểu Vũ có được cây dược thảo này, bởi vì thương tiếc nó mà không nỡ ăn, dẫn đến hồn lực của nàng kém xa mọi người.
Về sau nàng đem bản thân hiến tế cho Đường Tam, lúc sắp bỏ mình, Đường Tam giúp nàng ăn cây tiên phẩm dược thảo này vào, do đó làm thân thể Tiểu Vũ khởi tử hồi sinh. Rồi sau đó tới Thủy Tinh Huyết Long Tham, ngoại trừ bản thân dược hiệu bị Tiểu Vũ hấp thu ra, tác dụng lớn hơn là đem dược hiệu của Tương Tư Đoạn Trường Hồng ẩn giấu trong cơ thể Tiểu Vũ phát huy ra đầy đủ.Từ ngày đó tới giờ, Tiểu Vũ sở dĩ thích ngủ như vậy cũng bởi vì muốn trong trạng thái nghỉ ngơi hấp thu hiệu quả dược thảo.Hồn lực của nàng chẳng những tăng lên, hơn nữa còn tăng lên đến trình độ tương đối khủng bố, thậm chí không thấp hơn mình.Đó chính là hai đại tiên phẩm mà! Còn cả Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong truyền thuyết có thể giúp người ta tu luyện thân thể kim cương bất hoại.Khó trách năng lực thừa thụ của thân thể Tiểu Vũ lại mạnh như vậy, hồn lực cũng rõ ràng tăng nhiều.Chính xác là vì nguyên nhân này.
Lúc này, trên người nàng hiện ra quang mang màu kim hồng, chính là đến từ Tương Tư Đoạn Trường Hồng.Chỉ là không biết thân thể của nàng phải đã đạt tới trình độ kim cương bất hoại hay chưa.
Nghĩ thông suốt được vấn đề mấu chốt rồi, trong lòng Đường Tam nhất thời trở nên rất bình tĩnh, đi theo bên cạnh Tiểu Vũ, hai người tiếp tục hướng về phía trước.
Tiết tấu kỳ dị vặn vẹo của Tiểu Vũ tựa hồ rất có tác dụng, mặc dù kém lĩnh vực của Đường Tam, nhưng khiến năng lực tiếp nhận áp lực của nàng tăng cường lên, sau khi được Tương Tư Đoạn Trường Hồng tẩy cân dịch tủy, thân thể của nàng cũng đã đạt tới tình trạng rất kiên cường dẻo dai, từng bước từng bước tiến về phía trước, dần dần tiếp cận bậc thềm thứ năm mươi.
Bước lên bậc thứ năm mươi, bước chân Tiểu Vũ rốt cục ngừng lại, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc thống khổ, không tiếp tục đi tới nữa, mà chậm rãi bắt đầu lui về phía sau.Đường Tam cũng không tiếp tục đi về phía trước, mà đem hồn lực còn thừa toàn bộ rót vào trong hai đại lĩnh vực của mình, phạm vi lĩnh vực khuếch trương, đem thân thể Tiểu Vũ bao phủ trong đó, cùng nàng đồng thời đi xuống dưới.
Được Đường Tam dùng hai đại lĩnh vực giúp đỡ, lông mày Tiểu Vũ lúc này mới giãn ra, liếc mắt nhìn Đường Tam, cước bộ dần dần nhanh hơn.Rất nhanh, hai người đã tới chân núi.
Bạch Trầm hương toàn thân mồ hôi ướt sũng đã ngồi ở một bên bắt đầu tu luyện.Đường Tam vừa xuống lập tức đỡ lấy thân thể mềm mại Tiểu Vũ.Bởi vì lần này hắn không trùng kích đến cực hạn, cho nên hồn lực còn thừa không ít, tình hình thân thể coi như không tồi.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
Đường Tam gật đầu, nói:
Tiểu Vũ mặc dù tựa ở đầu vai Đường Tam, nhưng trong mắt đã mất đi sự ôn nhu lúc trước:
Đường Tam sửng sốt một chút, thấy Tiểu Vũ tức giận, không khỏi có cảm giác câm như hến (nguyên văn là cấm nhược hàn thiền – câm lặng như ve sầu mùa lạnh).
Tiểu Vũ oán hận nói:
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Vũ tràn ngập oán trách. Đường Tam lúc này mới hiểu được sự phẫn nộ của nàng là từ đâu mà đến.Ngày đó đối mặt với một kích cuối cùng của Thâm Hải Ma Kình.Đường Tam vì bảo vệ đồng bọn, chuẩn bị hy sinh chính mình phát động công kích.Hơn nữa vì không để linh hồn Tiểu Vũ bị thương.Hắn đã mạnh mẽ dùng tinh thần lực hạn chế linh hồn Tiểu Vũ trong hồn hoàn hồn cốt, không cho ngoài đi ra.Nói như vậy, cho dù chính bản thân Đường Tam đã chết, linh hồn Tiểu Vũ còn có thể ẩn trong hồn cốt, còn có hy vọng sinh tồn.
Đường Tam muốn giải thích, nhưng kẻ luôn thông minh như hắn, lúc này lại không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Vũ há miệng, dùng sức cắn mạnh một cái vào vai hắn, đau đến nỗi làm Đường Tam nhăn cả mặt,
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của nàng rốt cục hóa thành mềm mại đáng yêu, động lòng người suýt nữa khiến linh hồn Đường Tam bị câu dẫn, trong ánh hồng quang dũng động, thân thể mềm mại của Tiểu Vũ mềm oặt xuống, linh hồn cũng một lần nữa trở về hồn hoàn, hồn cốt trong cơ thể Đường Tam.
Linh hồn Tiểu Vũ trở về, Đường Tam cũng không khỏi thở dài một hơi, hắn phát hiện, Tiểu Vũ phát nộ đối hắn ảnh hưởng còn lớn hơn leo lên đến bậc thềm thứ năm mươi lăm Hải Thần ánh sáng.
Đúng lúc này, Đường Tam nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười trộm đang bị cố gắng áp chế.Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoại trừ Bạch Trầm Hương, đồng bọn đều đã tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, đang cười toe nhìn mình, trong đó không phải là không có ý hạnh tai nhạc hoạ (cười trên nỗi đau của người khác).
Trong đó cười to nhất tự nhiên chính là Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn ba gã bạn đểu này.
Đường Tam có chút thẹn quá hóa giận nói:
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng, nói:
Đường Tam tức giận nói:
Đái Mộc Bạch ưỡn ngực, nói: Vừa nói, hắn lặng lẽ nhìn lướt qua U Minh Linh Miêu bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu có khuynh hướng biến đổi, vội vàng nói thêm một câu:
Áo Tư Tạp cười ha ha, nói:
Sắc mặt Đường Tam đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại.
Áo Tư Tạp sửng sốt một chút:
Đường Tam bẻ tay phát ra tiếng răng rắc:
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Đường Tam, nụ cười trên mặt Áo Tư Tạp nhất thời cứng lại. Vừa nói, hắn rất không có khí phách rất nhanh trốn sau lưng Trữ Vinh Vinh.
Nhưng ai biết được, Trữ Vinh Vinh lại tự nhiên gật đầu, nói:
Áo Tư Tạp ánh mắt khẽ chuyển.Cười đùa cợt nhả nói:
Không đợi Trữ Vinh Vinh mở miệng.Đường Tam đã nói:
Áo Tư Tạp lập tức từ sau lưng Trữ Vinh Vinh nhảy ra:
Đường Tam liếc mắt nhìn hắn:
Ý nghĩ của Áo Tư Tạp hắn làm sao lại không nhìn ra, tên gia hỏa này rõ ràng là tự mình vừa mới leo năm mươi bậc thềm.Hồn lực tiêu hao rất lớn, mà chính hắn lại được tăng phúc từ Thất Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh, tự nhận nắm chắc thắng lợi.Nhưng mà giống như lời Đường Tam, trước kia hắn thân là thực vật hệ hồn sư, năng lực thực chiến sao có thể so sánh với Đường Tam?
Ba phút sau…
Hình dáng Áo Tư Tạp lúc này muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu.Trong ba phút chiến đấu vừa rồi, hắn trực tiếp ăn một cây Phục Chế Kính Tượng Tràng lấy Đường Tam máu tươi làm vật dẫn.Cũng lập tức cho phân thân sử dụng.Bản thể sử dụng vũ hồn Lam Ngân Hoàng, phục chế thể sử dụng Hạo Thiên Chuy.Tăng phúc của Trữ Vinh Vinh cũng đồng thời rơi trên người hắn.
Nhưng cho dù như vậy, kết quả vẫn là thảm bại như trước.
Phục Chế Kính Tượng Tràng duy nhất không thể phục chế chính là kỹ năng có được từ hồn cốt.Đường Tam chỉ dùng phương thức rất đơn giản là triệt để công kích bản thể Áo Tư Tạp cùng phục chế thể.
Thuấn Di thêm vào Quỷ Ảnh Mê Tung cùng Cầm Nã Thủ Khống Hạc Cầm Long.Võ học Đường môn không thuộc về phạm vi hồn kỹ, tự nhiên cũng không thể phục chế.Dưới sự công kích không ngừng như cuồng phong bạo vũ của Đường Tam.Áo Tư Tạp chỉ vừa mới bắt đầu đã phải dựa vào đệ tứ hồn kỹ của Đường Tam kéo dài tàn hơi, thậm chí là vậy nhưng trong nháy mắt cũng đã bị đánh tan.
Đương nhiên, Đường Tam cũng sẽ không tiến hành công kích quá mạnh đối với hắn, chỉ quăng ngã hắn vài cái mà thôi.Bị ngã đau đến mức Áo Tư Tạp thấy thân thể của mình đều muốn rời ra thành từng mảnh.
Nhìn thấy bộ dạng của Áo Tư Tạp có vẻ không phục, Đường Tam cười hắc hắc, nói: (Khà khà, ta cũng sợ lão bà – A Lót)
Áo Tư Tạp vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường Tam, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vẻ mặt đau khổ nói:
Đường Tam nói:
Nhìn thấy quang mang giảo hoạt trong mắt Đường Tam, Áo Tư Tạp rùng mình một cái:
Đường Tam đương nhiên có ý lấy công báo tư thù, dù sao, là nam nhân bị người ta nói là sợ lão bà, cho dù là sự thật, ít nhiều cũng sẽ có chút thẹn quá hóa giận.Nhưng đồng thời hắn cũng là nhắc nhở Áo Tư Tạp, hắn xuất thân là thực vật hệ, muốn trong chiến đấu phát huy ra cường đại thực lực, nhất định phải càng phải nỗ lực cố gắng tu luyện thực chiến thật nhiều.
Đái Mộc Bạch vươn tay, đem Mã Hồng Tuấn trốn sau lưng mình ra.
Mã Hồng Tuấn cười ngượng ngùng, nhìn Đường Tam nói: Vừa nói, hắn còn nhìn Bạch Trầm Hương bên cạnh đang tu luyện, tựa hồ sợ nàng thấy hình dáng mình đang chịu thua thiệt.
Nhìn thấy vẻ mặt tức cười của Mập Mạp, mọi người không nhịn được đều nở nụ cười.
Đường Tam đặt mông ngồi xuống đất, nói:
Vừa nghe lời này, Áo Tư Tạp nhất thời ở một bên xúi giục:
Mã Hồng Tuấn nhất thời thể hiện dáng vẻ lòng đầy căm phẫn nói:
Áo Tư Tạp trợn mắt há mồm nhìn Mập Mạp:
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, nói:
Áo Tư Tạp tịt họng nhìn Mã Hồng Tuấn, nhấc chân muốn đá hắn.Lại bị Mập Mạp linh hoạt né thoát.
Bất đắc dĩ, gây sự thất bại, Áo Tư Tạp ném ra hai cây khôi phục đại hương tràng cấp cho Đường Tam, ho khan một tiếng.Lại nói, bản thân hắn tướng mạo anh tuấn.Chỉ cần không cười, thực sự có vài phần bộ dáng chính nhân quân tử:
Tất cả mọi người đều có vẻ mặt buồn cười nhìn Áo Tư Tạp nói lảng sang chuyện khác, nhưng lúc này cũng không có người nào vạch trần hắn.Đường Tam hỏi:
Áo Tư Tạp sắc mặt đỏ bừng, nói:
Nói tới đây, Áo Tư Tạp không hề nói sang chuyện khác, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che dấu.Đường Tam cũng không nghĩ đến Trữ Vinh Vinh vậy mà chỉ có thể lên hai mươi bậc thềm, Áo Tư Tạp nói đúng, hắn cùng Trữ Vinh Vinh bởi vì tính chất đặc thù của phụ trợ hệ hồn sư, vũ hồn đối với thân thể tăng phúc không mạnh như chiến hồn sư. Leo những bậc thềm này tự nhiên so với những người khác phải lao lực hơn nhiều.
Đường Tam nói nhất thời làm mọi người kinh ngạc, bọn họ không hiểu sự tự tin của Đường Tam từ đâu mà đến.
Đường Tam tiếp tục nói:
Trữ Vinh Vinh nói:
Đường Tam gật đầu, nói:
Đái Mộc Bạch tà mâu quang mang sáng ngời, mãnh mẽ nhảy dựng từ mặt đất:
Đường Tam nói:
Mã Hồng Tuấn nói:
Đường Tam liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
Lúc này, ngay cả Đái Mộc Bạch cũng có chút không thể hiểu nổi:
Đường Tam lạnh nhạt cười, nói:
Mọi người liên tục gật đầu, trên người bọn họ cũng xuất hiện tình huống tương tự Đường Tam.
Đường Tam nói:
Ba ba ba (pặc pặc pặc/bộp bộp bộp), khi mọi người ở đây nghe Đường Tam nói xong thì lâm vào trầm tư, một tiếng vỗ tay vang lên, không biết từ khi nào, thân ảnh hồng sắc kia lại một lần nữa xuất hiện, chỉ có điều lần này chỗ nàng xuất hiện, là cầu thang đi thông lên Hải Thần điện.
Hải Thần Đấu La Ba Tái Tây chậm rãi đi xuống, trên gương mặt cao quý tràn ngập thần sắc tán thưởng, tiếng vỗ tay đến từ đôi tay trắng nõn của nàng.
Danh Sách Chương: