Truyện Đấu La Đại Lục : chương 457: hồn kỹ thứ chín của đường tam

Trang chủ
Tiên hiệp - Tu chân
Đấu La Đại Lục
Chương 457: Hồn kỹ thứ chín của Đường Tam
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Người dịch: DuyNguyen84 ( A Du)

Biên: hạothiên ( A Thiên)

Từng luồng sóng gợn màu đỏ, làm cho không khí như ngưng đọng lại, trong thế giới màu lam kia, chợt xuất hiện thêm một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt. Hết thảy mọi thứ xung quanh tựa hồ như trở nên trong suốt, hóa thành từng khối thủy tinh rực rỡ.

Nguyệt Quan không hổ là cường giả cấp bậc phong hào đấu la, tuy rằng thiên phú của hắn cũng không phải hết sức xuất chúng, nhưng hắn cũng đã trở thành phong hào đấu la nhiều năm rồi. Võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc cơ hồ là trong nháy mắt phóng xuất ra, chín cái hồn hoàn hỗn hợp khổng lồ phóng xuất hồn lực mạnh mẽ. Cái hồn hoàn thứ bảy lóe sáng, đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc chợt biến lớn, xoay xung quanh thân thể của hắn, phát ra từng âm thanh bùng nổ ầm vang liên tiếp.

Nguyệt Quan tự biết lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong, tinh thần lực tăng lên đến cực hạn, không có ngừng lại, lập tức nhảy lên không trung. Dưới sự bảo hộ của khí võ hồn chân thân Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, nhảy hơn mười thước lên cao.

Ngay khi thân thể hắn vừa mới vọt lên cao, một đạo quang mang màu đen thui chợt từ dưới chân hắn xẹt qua, chợt lóe lên rồi biến mất.

Một âm thanh lạnh lùng từ trong rừng rậm quanh quẩn phóng ra. Toàn bộ không gian màu lam tại thời khắc này cũng tiêu thất. Khi trước mắt Nguyệt Quan đã có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn chứng kiến, bốn mươi chín danh hồn sư mà mình mang theo, lúc này mỗi người đều có một tư thế thiên kỳ bách quái ngưng đọng giữa không trung. Trên thân thể mỗi người đều bị một tầng thủy tinh trong suốt màu đỏ nhạt bao vây.

Một màn này nhìn qua sao mà quen mắt như vậy, cứ việc Nguyệt Quan đối với người kia là vô cùng thống hận, nhưng ngay lúc này, nổi thống hận đó hoàn toàn biến thành sợ hãi. Tim của hắn đang run rẩy, căn bản là không có ý niệm sẽ đi cứu viện cho thủ hạ. Chân đạp Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, thân thể hóa thành một đạo lưu quang kim sắc, trong nháy mắt hướng về phía xa xa bỏ chạy.

Một âm thanh nghiền nát nghe thanh thúy như một tiếng nhạc vang lên, ngay khi Nguyệt Quan bỏ chạy, một cỗ năng lượng đặc thù phóng thích ra, làm cho đám thủy tinh màu đỏ nhạt kia toàn bộ hóa thành bột mịn, phiêu tán giữa không trung, ngay cả một cỗ thi thể cũng không có lưu lại.

Bốn mươi chín tên hồn đế tinh nhuệ của Võ Hồn đế quốc, tổng thể thực lực quả thật rất mạnh, bọn họ thậm chí có thể dễ dàng hủy diệt một chi quân đội ngàn người. Đáng tiếc, cái mà bọn họ gặp đây, lại là thứ mười vạn năm hồn kỹ chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Hồn kỹ thứ tám của Thiên Thủ Đấu La Đường Tam, đến từ hồn hoàn của Thập Vạn Niên Tà Hổ Ma Kình Vương, Lam Ngân Tà Ma Kính Chi Diệt.

Bản thân nấp trong Hãn Hải Hộ Thân Tráo, thông qua tinh thần lực tiến hành dò xét trong mảnh rừng rậm này và chặn đánh, không thể nghi ngờ chính là kiệt tác của Đường Tam. Tiểu Vũ cùng với Mã Hồng Tuấn cũng không có ra tay, bởi vì chỉ cần bọn họ ra tay, hiệu quả ẩn thân lập tức sẽ biến mất. Đường Tam vốn có hai sự lựa chọn, một cái là trực tiếp công kích Nguyệt Quan, cái còn lại là phóng thích ra công kích trên phạm vi lớn.

Nếu như trực tiếp công kích Nguyệt Quan mà nói, Đường Tam có mười phần trăm cơ hội giết chết hắn trong nháy mắt, dù sao Cúc Đấu La cũng không phải Quỷ Đấu La. Mặc dù thực lực của Nguyệt Quan cũng không bằng Quỷ Đấu La, nhưng năng lượng thần thánh của Hải Thần Tam Xoa Kích cũng không có tác dụng khắc chế đối với hắn. Muốn trong nháy mắt giết chết một tên phong hào đấu la, vẫn là một chuyện hết sức khó khăn. Nhưng cho dù như vậy, Đường Tam dưới tình huống đánh lén, cũng nắm chắc sẽ làm Cúc Đấu La bị thương nặng.

Nhưng hắn cũng không có làm như vậy, hắn vẫn là lựa chọn phóng thích kỹ năng quần công. Bởi vì, lúc đầu hành động, Đường Tam cũng đã quyết định, tuyệt sẽ không bỏ qua bất cứ tên hồn sư nào do Võ Hồn đế quốc phái ra. Mấu chốt bởi vì, hắn không hi vọng tin tức chính mình trấn thủ tại tuyến tiếp viện của Thiêu Đấu đế quốc có thể truyền đến tai Bỉ Bỉ Đông.

Hồn sư cấp bậc hồn đế, trừ khi có tình huống cực kỳ đặc thù xuất hiện, nếu không, đối mặt với Lam Ngân Hổ Kình Kính Chi Diệt của Đường Tam, như thế nào lại có cơ hội sống sót cơ chứ?



Nguyệt Quan trong lòng tràn đầy sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy. Trong lòng hắn không ngừng la lên, là người kia, là người kia. Nhưng ngay lúc này, trong đầu hắn cơ bản là không dâng nổi một tia ý niệm vì Quỷ Đấu La mà trả thù. Hiện tại bên cạnh hắn không có các phong hào đấu la khác, càng không có chỗ dựa là Bỉ Bỉ Đông. Người kia ngay cả hồn hoàn của Giáo Hoàng đại nhân cũng dám đoạt lấy, càng có khả năng trong nháy mắt giết chết Quỷ Đấu La, huống chi là chính mình.

Hiện tại trong lòng hắn đang điên cuồng cầu khẩn, hi vọng chính mình có thể lợi dụng cơ hội sau khi người kia thi hành một cái hồn kỹ thứ tám, hồn lực cần phải tốn thời gian điều chỉnh một chút, có thể chạy trốn. Trong ấn tượng của hắn, người kia cũng không phải là một mẫn công hệ hồn sư. Đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc của mình hiệu dụng vô cùng, có lẽ còn có cơ hội chạy trốn a.

Nhưng mà, một đoàn hỏa diễm nồng nặc chợt xuất hiện làm cho hi vọng trong lòng hắn lập tức tan biến.

Một tiếng ầm ầm bùng nổ vang lên, một đoàn hỏa diễm tràn ngập tính bùng nổ không nhân nhượng chắn ngang đường chạy của Cúc Đấu La. Mã Hồng Tuấn thân mang tám cái hồn hoàn, phân biệt vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, toàn thân tràn ngập hỏa diễm thiêu đốt hừng hực đang chắn ngang đường chạy của hắn.

Chậm rãi thu hồi cánh tay phải đang giơ lên, Mã Hồng Tuấn vừa mới sử dụng, chính là hồn cốt cánh tay phải Bạo Liệt Hỏa Diễm, cùng với kỹ năng Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích.

Vốn với thực lực của Nguyệt Quan, cho dù đối mặt với Mã Hồng Tuấn đánh lén, cũng đủ sức đánh bay hắn, đáng tiếc, hiện tại tâm hắn đã rối loạn. Trong nội tâm hắn, tràn ngập bóng dáng của người kia, hơn nữa còn có thanh Hoàng Kim Tam Xoa Kích kinh khủng kia. Lúc này mới bị Mã Hồng Tuấn từ bên cạnh đánh lén, chặn mất đường chạy.



Chứng kiến tám cái hồn hoàn trên người Mã Hồng Tuấn, Nguyệt Quan cũng không có thời gian mà giật mình, đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc trong tay chợt bay nhanh ra, đóa hoa cúc trong trạnh thái võ hồn chân thân một lần nữa hóa lớn lên, đạt đến kích thước hơn mười thước, xoay tròn kịch liệt đánh tới Mã Hồng Tuấn, đồng thời, bản thân Nguyệt Quan cũng phi thân lên, đáp lên trên đóa hoa cúc khổng lồ kia, toàn thân chìm trong luồng kim quang phát ra từ đóa hoa cúc, bản thể cùng với năng lượng võ hồn hòa hợp thành một thể.

Bằng vào thực lực phong hào đấu la của hắn, một kích vừa chạy trối chết vừa thi triển này, uy lực tương đương kinh khủng. Hiện tại Mã Hồng Tuấn hồn lực bất quá chỉ hơn tám mươi mốt cấp, lại cũng không thi triển võ hồn chân thân, căn bản là khó có khả năng ngăn cản nổi.

Đương nhiên, Nguyệt Quan cũng không có ý muốn đánh gục Mã Hồng Tuấn, hắn chỉ là muốn mở ra một thông lộ, thừa dịp người kia còn chưa đuổi tới, cướp đường mà chạy.

Đáng tiếc, hắn thực sự là đánh giá thấp tốc độ khôi phục hồn lực của Đường Tam, đối với Phong Hào Đấu La bình thường mà nói, sau khi thi triển một cái hồn kỹ thứ tám, có lẽ cần một chút thời gian để hồi sức. Nhưng với Đường Tam mà nói, có được sáu khối hồn cốt, hồn hoàn toàn bộ đều là năm vạn năm trở lên, thân thể lại càng siêu việt so với người bình thường, thi triển một cái hồn kỹ thứ tám thì tính làm gì cơ chứ?

Bởi vậy, khi đóa hoa cúc sáng chói kia sắp đánh đến trước người Mã Hồng Tuấn, Nguyệt Quan thấy rõ, khóe miệng Mã Hồng Tuấn khinh thường nhếch lên một cái, một thanh Tam Xoa Kích đen đủi khổng lồ chợt xuất hiện trước mặt Mã Hồng Tuấn.

Oanh –

Nguyệt Quan thế đi mạnh mẽ, vì là đang cướp đường mà chạy, nên hắn đã dùng ra toàn lực, bởi vậy, mặc dù hắn đã thấy thanh Tam Xoa Kích màu đen kia đang chắn ngang đường hắn đi, nhưng hắn cũng không ngừng lại kịp, chỉ có thể không nhân nhượng đụng thẳng vào nó.

Trong nháy mắt va chạm, Nguyệt Quan cảm giác được nội tạng mình phảng phất giống như là bị nghiền nát vậy. Cả thân người hắn cùng với võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc giống như đánh vào một bức tường bằng thép không thể vượt qua.

Võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc không ngừng phát ra tiếng nghiền nát, thân thể Nguyệt Quan nháy mắt cũng bị va đập mà bay trở về. Trước mắt sao bay đầy trời, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng, mũi. Thân thể lúc này cũng không cảm giác đau đớn, mà toàn bộ thân thể đã thành không còn cảm giác gì.

Cho dù là Kiếm Đấu La chín mươi bảy cấp hồn lực, hay là Bỉ Bỉ Đông chín mươi chín cấp, một khi trực tiếp ngạnh kháng với Hải Thần Tam Xoa Kích, cũng không thể vượt qua được nó. Xét về mặt lực lượng, chỉ sợ trên cả đại lục cũng không có ai đủ khả năng đánh văng thanh Tam Xoa Kích ra khỏi tay Đường Tam.

Sức nặng mười vạn tám ngàn cân quả thật vô cùng kinh khủng, muốn đối phó với Hải Thần Tam Xoa Kích của Đường Tam, cách duy nhất chính là không cùng nó va chạm.

Nguyệt Quan cố nhiên là cấp bậc phong hào đấu la, lực xông tới cũng là vô cùng cường đại, nhưng tác dụng lại có được bao nhiêu? Lực tác dụng ngược lại, hoàn toàn là do Đường Tam sử dụng sức nặng của thanh Hải Thần Tam Xoa Kích kia, kết hợp với lực bay tới của Cúc Đấu La, mới ngăn chặn đường đi của hắn. Cũng như vậy, bằng vào lực lượng thuần túy này, đánh cho hắn phải bay ngược trở lại. Không chỉ phá vỡ đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc của hắn, cũng đồng thời phá vỡ luôn lá gan của hắn.

Nguyệt Quan liên tiếp lùi về sau vài bước, nhìn Đường Tam, còn có Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh hắn:



Đường Tam thản nhiên nói:



Sắc mặt Nguyệt Quan đột ngột một trận biến đổi:



Đường Tam cũng không có tiếp tục nhìn Nguyệt Quan, trong mắt toát ra một tia bi ai nồng đậm, không biết bởi vì điệu bộ khúm núm kia của Nguyệt Quan, hay là bởi vì hắn nhớ tới cái gì.



Sắc mặt Nguyệt Quan lại một lần nữa thay đổi, nhưng lần này, sắc mặt hắn lại là trở nên lạnh như băng, từ trong lời nói của Đường Tam, hắn đã hiểu được rõ ràng, tên thanh niên trước mặt này căn bản là khó có khả năng bỏ qua cho mình. Hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, bản thân hắn là phong hào đấu la dĩ nhiên cũng có ngày này.

Khóe miệng Nguyệt Quan toát ra một tia cười khổ:



Đường Tam thản nhiên nói:



Vừa nói, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam chậm rãi chỉ về phía trước, từ trên người hắn, từng cái từng cái hồn hoàn lặng yên xuất hiện.

Đen, đen, đen, đen, đỏ, đen, đỏ, đỏ, đỏ. Chín cái hồn hoàn, mỗi một cái xuất hiện, đều làm cho không khí trở nên ngưng trọng thêm vài phần. Khi cả chín cái hồn hoàn đều đã xuất hiện toàn bộ xung quanh thân thể Đường Tam, không chỉ là Nguyệt Quan sợ ngây người, mà ngay cả Mã Hồng Tuấn đang đứng một bên cũng đã ngây người.



Nguyệt Quan hét lớn một tiếng, toàn thân quang mang lại phát sáng, Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc đã bị nghiền nát lại một lần nữa ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã hoàn thành trạng thái võ hồn chân thân. Đến lúc này rồi, hắn đã buông xuôi hết tất cả các cố kị cùng với khát vọng sinh tồn, đem đấu chí cùng với hồn lực của mình hoàn toàn thiêu đốt.



Đường Tam nhàn nhạt nói, đồng thời, thanh Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay hắn, cũng đã chỉ về phía trước ngực của Nguyệt Quan.

Quang mang xanh thẳm từ dưới chân Đường Tam dâng lên, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thân thể của hắn, lam ngân chân thân phát động. Cùng lúc đó, cái hồn hoàn màu đỏ xếp ở vị trí cuối cùng mà hắn vừa mới đạt được sau này, lần đầu tiên phát sáng lên.

Cả người Nguyệt Quan lúc này nhìn qua cực kì dữ tợn, Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc chân thân được hắn bất kể hậu quả điên cuồng rót hồn lực vào, điên cuồng rung động. Trên người hắn một cái hồn hoàn cũng sáng lên, động dạng cũng là cái hồn kỹ thứ chín, xếp hàng ở vị trí cuối cùng.

Đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc đột ngột phá không bay lên, thế nhưng Nguyệt Quan cũng không dùng nó để phòng ngự cho bản thân. Nhìn chằm chằm vào Đường Tam, hắn hô lớn từng chữ rời rạc, trong thanh âm của hắn tựa hồn tràn ngập một loại ma lực kì dị, mỗi một chữ phun ra, đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc trong không trung lại lớn lên thêm vài phần, luồng kim quang phía trên cũng càng trở nên trong suốt long lanh hơn.



Khi một chữ cuối cùng thốt ra, Đóa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc cực kỳ khổng lồ trong không trung đột nhiên ầm ầm nghiền nát, mỗi một cánh hoa cúc vàng rực rỡ vỡ ra, giống như một vầng trăng lưỡi liềm, trong nháy mắt xoay tròn bay lên, tất cả các cánh hoa, hợp thành một cái vòi rồng màu vàng kim thật lớn, từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng về phía Đường Tam.

Cùng lúc đó, Đường Tam lúc này cũng đang ở trong trạng thái Lam Ngân chân thân, lam quang trên người đột nhiên biến thành màu xanh, một tiếng rồng ngâm to rõ từ trên người hắn vang lên, hồn lực mạnh mẽ phóng thích ra. Hồn hoàn thứ chín màu đỏ tươi trong nháy mắt dung nhập bản thể, ngay sau đó, thanh quang đại phóng, một con Thanh Long khổng lồ chợt từ trong người Đường Tam phóng thích ra.

Đúng vậy, Thiên Thanh Ngưu Mãng Đại Minh, tâm nguyện cả đời hắn cũng không có hoàn thành. Sau đó đem chính mình hiến tế cho Đường Tam, trở thành hồn hoàn của Đường Tam, rốt cuộc cũng hoàn thành. Hình thái Thanh Long này, chính là hình dạng tiến hóa của Đại Minh sau khi hiến tế. Đây cũng là một trong hai hồn kỹ thứ chín mười vạn năm của võ hồn Lam Ngân Hoàng của Đường Tam, Lam Ngân Thiên Thanh Long Chi Hồn.

Không có bất kỳ biến hóa gì, con Thanh Long khổng lồ chợt va chạm vào cái vòi rồng màu vàng kim do vô số cánh hoa cúc hình thành. Vô số âm thanh va chạm kịch liệt ở không trung bạo vang. Hai cái hồn kỹ thứ chín cường đại va chạm nhau, xông thẳng tận trời xanh. Hai luồng quang mang màu vàng kim cùng màu xanh liên tục va chạm, thậm chí làm cho ánh sáng mặt trời trên bầu trời cũng trong nháy mắt trở nên lu mờ đi rất nhiều.

Hồn kỹ va chạm, cũng tương đương như hai gã hồn sư trực tiếp va chạm với nhau, có hồ trong nháy mắt khi hai đại hồn kỹ này va chạm, sắc mặt của Nguyệt Quan cũng trở nên một mảnh tái nhợt. Đường Tam cũng không có sử dụng đến thanh Hải Thần Tam Xoa Kích của hắn, trực tiếp sử dụng hồn kỹ thứ chín để đáp trả. Nhưng trong nháy mắt, Nguyệt Quan đã hiểu được, cho dù là sử dụng hồn kỹ đối đầu, chính mình cũng còn rất xa mới có thể là đối thủ của tên thanh niên này.

Võ hồn Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc của hắn hóa thành vòi rồng, căn bản cũng không thể đả thương chút nào con Thanh Long kia. Mỗi một cánh hoa cúc cùng với vảy rồng trên người Thanh Long va chạm, ngay lập tức trong nháy mắt biến mất, liên tục va chạm với nhau, chẳng qua cũng chỉ làm cho thân thể con Thanh Long khổng lồ kia sáng lên một đạo quang hoa mà thôi.

Ngay tại lúc này, một tiếng nổ vang khác chợt vang lên, Nguyệt Quan chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, sau một khắc, thân thể chính mình đã mất đi năng lực không chế, cả người phóng lên cao. Ngay dưới chân hắn, một con Thanh Long khác đang phi thiên, cơ hồ là trong nháy mắt, dùng thân thể khổng lồ của nó quấn quanh thân thể Nguyệt Quan. Sức ép mãnh liệt làm cho hắn căn bản không thể hô hấp, hồn lực tiêu hao gần hết, hơn nữa hắn lại đã bị thương, cơ bản là không còn năng lực để phản kháng.

Đường Tam vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói:



Một tiếng xích nhỏ vang lên, con Thanh Long khổng lồ khi nãy, đã phá tan sự trói buộc của các cánh hoa Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, hoàn toàn phá vỡ hi vọng cuối cùng này của Nguyệt Quan, từ trên trời bay xuống, thẳng đến chỗ con Thanh Long thứ hai.

Đường Tam cũng không có nhìn lại Nguyệt Quan, xoay người bay lên trời, một cây Lam Ngân Hoàng vung ra, đã cuốn lấy bên hông Tiểu Vũ, đem người yêu kéo đến bên cạnh mình:



Hắn căn bản không cần phải nhìn lại, trận chiến này đã kết thúc. Con Thanh Long khổng lồ thứ hai đang cuốn lấy Nguyệt Quan, chính là cái kỹ năng thứ hai của cái hồn hoàn thứ chín của hắn, Lam Ngân Thanh Long Triền Chi Nhận. Đó cũng là cái khống chế kỹ năng cường đại nhất trong số các hồn hoàn kỹ năng của Đường Tam. Nó không giống như kỹ năng Vô Định Phong Ba, vừa công kích vừa phòng thủ, cũng không giống như Trì Độn Thần Trảo có thể làm người ta trì trện trong suốt mười giây. Nhưng nó đồng dạng cũng không có khuyết điểm xác suất thành công hạn chế của Vô Định Phong Ba, cũng như không có hạn chế yêu cầu phải sử dụng trảo thủ của Trì Độn Thần Trảo.

Bị Lam Ngân Thanh Long Triền Chi Nhận cuốn lấy, muốn giãy ra, như vậy, thực lực cơ thể nhất định phải mạnh hơn Đường Tam, đó chỉ là điều kiện cần, tiếp theo, còn phải có một kỹ năng đủ cường hãn để phá tan được trói buộc. Cả hai điểm này, Nguyệt Quan đều không có, cho nên, hắn cũng chỉ có thể trong tình trạng bị một con Thanh Long quấn quanh, tiếp tục thừa nhận sự hủy diệt của một cái hồn kỹ thứ chín khác, Lam Ngân Thiên Thanh Long Chi Hồn.

Một tiếng nổ vang kịch liệt từ phía sau vang lên, dù là không dùng mắt nhìn, Đường Tam cũng có thể cảm giác được, Nguyệt Quan ngay cả thi thể cũng không có lưu lại, cũng đồng dạng không có lưu lại khối hồn cốt nào. Hắn không muốn chứng kiến cái chết của Nguyệt Quan, dù sao, hắn cũng từng đối với vị phong hào đấu la này phát sinh hảo cảm.

Đường Tam trong lòng âm thầm nói. Chiến tranh là tàn khốc, hắn biết rõ điều này, không giết địch nhân, tất sẽ bị địch nhân giết chết. Nhân từ trên chiến trường chính là tàn nhẫn đối với bản thân.



Mã Hồng Tuấn đi theo bên cạnh Đường Tam, không nhịn được nói.

Trong trận chiến vừa rồi, Đường Tam là dốc hết sức mà hoàn thành, chuẩn xác mà nói, là hắn sử dụng một cái hồn kĩ thứ tám cùng với hai cái hồn kỹ thứ chín, đã xóa bỏ khỏi thế giới này một gã Phong Hào Đấu La cùng với gần năm mươi tên hồn sư cường giả. Cả quá trình cũng chỉ tốn không đến mười lăm phút, gọn gàng dứt khoát. Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn cũng có cảm giác được, Đường Tam liên tục thi triển ra ba đại kĩ năng cường đại, nhưng cũng không có chút nào cảm giác hồn lực không đầy đủ. Toàn diện áp chế, không cấp cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào. Hắn biết, vị tam ca này của hắn đã phát triển thành một vị khống chế hệ phong hào đấu la vô cùng kinh khủng.

Đường Tam nhìn Mã Hồng Tuấn, liếc mắt một cái, khẽ thở dài:



Khi bọn họ trở về lại chỗ thất quái tụ họp, Đái Mộc Bạch bốn người đã đi mất, chỉ còn để lại vài tên Mẫn Đường đệ tử ở đó, chính là chờ bọn họ trở về.

Đường Tam vừa rơi xuống đất, lập tức hỏi.



Đường Tam gật đầu:



Tiểu Vũ nói:

Đường Tam mỉm cười nói:



o0o

Gia Lăng quan.

Nữ hoàng Võ Hồn đế quốc Bỉ Bỉ Đông ngang nhiên đứng trên đầu cửa ải hiểm yếu, cao hơn trăm thước, sắc mặt bình thản nhìn không ra hiện giờ tâm tình nàng như thế nào.

Một bộ trường bào màu vàng đẹp đẽ cao quý càng làm gia tăng khí chất cao quý của nàng. Là đương kim đế vương đầu tiên của Võ Hồn đế quốc, nàng đang nghênh đón trận chiến trọng yếu nhất trong cuộc đời của nàng.

Đứng hai bên mình Bỉ Bỉ Đông, mỗi bên bốn lão già khí độ trầm trọng, trong đó bao gồm hai người mà Đường Tam đã từng gặp qua, Thứ Đồn Đấu La cùng với Xà Mâu Đấu La. Khí độ của tám người này phát ra, không phải đám tướng lĩnh phía sau có thể so sánh được. Có sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa thêm bản thân Bỉ Bỉ Đông, cho dù bọn họ đang đối mặt, chính là trăm vạn hùng binh đang đóng quân trên bình nguyên xa xa, cách đây hơn năm mươi dặm, nhưng khí thế lại không kém chút nào.



Một lão già thân hình cao lớn, tuổi tác khoảng lục tuần cung kính hướng Bỉ Bỉ Đông bẩm báo.

Bỉ Bỉ Đông gật đầu:



Bỉ Bỉ Đông thản nhiên nói:











Đúng lúc này, một tên lính truyền tin chạy nhanh đến, từ động tác của hắn có thể nhìn ra, tên lính truyền tin này cũng là một tên hồn sư thực lực không tầm thường.



Bỉ Bỉ Đông nhìn lướt qua tên lính truyền tin, đây là chi thám báo đặc biệt của Võ Hồn điện, trực tiếp do nàng quản lý. Các thế lực do Võ Hồn điện mang đến có thể nói là căn bản lập quốc của Võ Hồn đế quốc, các lực lượng này đương nhiên phải do Bỉ Bỉ Đông trực tiếp nắm giữ trong tay mình.



Tinh quang trong mắt Bỉ Bỉ Đông chợt lóe:

Tên lính truyền tin chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông, có chút không dám mở miệng nói tiếp.

Uy thế trong mắt Bỉ Bỉ Đông bắn ra bốn phía, một tiếng quát to, nhất thời làm cho tên lính truyền tin kia suýt nữa xụi lơ trên mặt đất.



Trong lòng Bỉ Bỉ Đông dâng lên một tia cảm giác không ổn, tay phải vung lên, một cỗ hồn lực vô hình nhất thời đem tên lính truyền tin kia kéo đứng lên.



sắc mặt Bỉ Bỉ Đông đại biến, mạnh mẽ kéo tên lính truyền tin kia đến sát trước người mình:







Hơi thở Bỉ Bỉ Đông rõ ràng có chút không đều đặn, buông tên lính truyền tin ra, quang mang trong mắt chớp nháy. Ở sau lưng nàng, một tên phong hào đấu la lớn tuổi thấp giọng nói:

Bỉ Bỉ Đông lúc này còn có thể bảo trì tỉnh táo, đã thể hiện rõ khí độ đế vương của nàng. Lúc này nếu như nàng rối loạn, như vậy ý chí chiến đấu của các tướng lĩnh đến từ các công quốc, vương quốc tất nhiên sẽ càng thêm sa sút.



Thiên Phong trưởng lão bước nhanh đi.

Bỉ Bỉ Đông ngước nhìn về phía quân doanh to lớn mênh mông của Thiên Đấu đế quốc phía xa xa, thần sắc trên gương mặt liên tục biến đổi, tuy là Võ Hồn điện có nhiều hồn sư cao thủ, nhưng mà mười chi tiểu đội tập kích kia, đám hồn sư đó cũng được coi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Võ Hồn điện. Một người bình thường muốn tu luyện đến trên sáu mươi cấp, ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi, tư chất tốt cũng phải bốn mươi tuổi. Bảy mươi cấp hồn thánh, tám mươi cấp hồn đấu la, lại càng là ngàn người mới có một. Một lần tổn thất to lớn như vậy, cho dù là Võ Hồn đế quốc lấy hồn sư lập quốc mà nói, cũng có chút không tiếp cận nổi.

Thiên Đấu đế quốc, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến a! Trong mắt Bỉ Bỉ Đông hàn quang lóe sáng, xem ra, nếu tính về mưu kế, chính mình sợ rằng không thể cùng Thiên Đấu đế quốc chống lại a. Một đế quốc cường đại, tồn tại sừng sững trên đại lục nhiều năm, cùng với Tinh La đế quốc chia đôi đại lục, vốn liếng quân sự quả thật không phải một quốc gia tạm thời chắp vá như mình có khả năng so sánh được.







o0o

Trong lúc này, Đường Tam cùng với đám Sử Lai Khắc Thất Quái đã quay trở lại đại doanh của Thiên Đấu đế quốc. Dưới mạng lưới liên tục trinh sát của Mẫn Đường đệ tử, sau khi bọn họ tiêu diệt sạch mười cái tiểu đột tập kích, không còn phát hiện thêm bất kỳ tung tích nào của địch nhân nữa. Đường Tam nhanh chóng quyết định, phái Mẫn Đường đệ tử dặn dò đại quân thủ hộ hậu cần tiếp viện, lúc này mới quay lại đại doanh.



Đái Mộc Bạch tâm tình rất tốt, mặc dù hơn ba mươi tên chạy trốn kia, đều là những hồn sư do hắn cùng với Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Lạp chặn đánh mà trốn thoát, còn Đường Tam ra tay thì toàn bộ địch nhân đều bị tiêu diệt. Nhưng tâm tình của hắn vẫn rất tốt, bao nhiêu năm không có đánh một trận thống khoái như vậy. Hủy diệt đi lực lượng mạnh mẽ nhất của Võ Hồn đế quốc, đả kích lần này, không thể nghi ngờ là làm Võ Hồn đế quốc thống khổ.

Đường Tam nói:



Đái Mộc Bạch nói:



Đường Tam mỉm cười nói:



Áo Tư Lạp tức giận nói:

Đường Tam trong lòng chợt động, nói:



Áo Tư Lạp có chút đắc ý nói:



Đường Tam chợt hiểu, nói:

Áo Tư Lạp nói:



Cảm nhận được mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, Áo Tư Lạp không khỏi càng thêm đắc ý, nói thêm:



Đường Tam than thở nói:

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Đấu La Đại Lục

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Tiên hiệp - Tu chân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.
Bạn có thể đọc truyện Đấu La Đại Lục Chương 457: Hồn kỹ thứ chín của Đường Tam được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Đấu La Đại Lục sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close