Truyện Đế Chế Đại Việt : chương 60: trận đầu
Đế Chế Đại Việt
-
mocchauhuyn
Chương 60: Trận đầu
Một ngày sau liên quân của Crow công tước đã kéo đến trước phòng tuyến của Tam Điệp, đầy đủ mười lăm ngàn quân. Nhìn hệ thống phòng tuyến của quân Đại Việt Crow cũng cảm thấy rất khó khăn. Quân Đại Việt đóng toàn bộ trên ba ngọn núi, dựa vào địa thế mà dựng lên chiến lũy, thung lũng phía dưới chật hẹp, bị đặt chướng ngại vật rất khó hành quân, nếu không thể đánh hạ được phòng tuyến này thì đừng hòng có thể đi đến được kinh thành Thăng Long.
Crow quay sang các quý tộc nói.
- Ai có thể xung phong thay bản công tước đi đánh trận đầu.
Một tên kỵ sĩ trẻ tuổi liền thúc ngựa ra, trên tấm khiên còn in hình gia huy một bông hoa hướng dương.
- Bẩm công tước, thần nguyện thay công tước đi lấy thủ cấp địch.
Crow nhìn viên kỵ sĩ này, tuổi đời còn rất trẻ, rõ ràng là điển hình nghé con không sợ cọp, nhưng bây giờ hắn cần chính là những con nghé con như thế này. Crow nói.
- Tốt lắm Jackson nam tước dũng cảm. Ta ban cho ngươi thêm ba ngàn quân và một trăm kỵ sĩ. Sau khi thắng trận ta lập tức sẽ tấn thăng ngươi làm bá tước.
Làm công tước Crow đương nhiên có năng lực phong thần cho những tiểu lãnh chúa khác, đương nhiên những lãnh chúa này cũng chỉ là phong thần của Crow mà không phải là phong thần của vương quốc Gemanic.
- Tạ ơn công tước.
Jackson nghe vậy liền vui mừng, cả gia tộc hắn trước giờ chỉ là những nam tước hèn mọn, đất phong cũng chỉ có một tòa thành bảo, vơ vét ra cũng chỉ có năm trăm nông nô, hiện tại cơ hội kiến công lập nghiệp đến, hắn sẽ vượt trội tổ tiên trở thành vị bá tước đầu tiên của gia tộc.
Jackson quay về đội hình của mình, đội ngũ của hắn có năm mươi tên kiếm sĩ, còn lại là một trăm nông nô ăn mặc áo bông nhiều lớp, cầm đủ loại vũ khí, nếu so với quân đội của Hắc Mộc lãnh chúa khi trước còn kém hơn một chút. Hắn rút ra thập tự kiếm hô hào.
- Hỡi binh sĩ, nông nô, thời cơ kiến công lập nghiệp của các ngươi đã đến, cùng ta tấn công bọn chuột nhắt trên núi kia, ai lên đến đó đầu tiên ban thưởng mười dinar.
- Ô ô ô!
Mười đồng Dinar không phải con số lớn nhưng đối với nông nô là số tài sản bọn họ phải tích góp đến vài tháng. Có ban thưởng tất có dũng giả, sĩ khí nhóm nông nô rất nhanh được nâng lên.
Jackson dẫn theo hơn ba ngàn binh sĩ đến quả núi đầu tiên, đúng, chính là nơi Thánh Dực quân phòng ngự. Jackson thúc ngựa đến cách chiến lũy hơn hai trăm mét hô to.
- Lũ chuột nhắt các ngươi ai dám ra cùng bản nam tước đánh một trận.
Trần Bình Trọng đồn trú bên trong tất nhiên không hiểu hắn nói gì, nhưng Thánh Dực quân đều là người bản địa rất nhanh thông dịch lại cho hắn. Nhìn tên trẻ nghé toàn thân được bao bọc giáp trụ phía dưới Trần Binh Trọng trong lòng âm thầm cười lạnh. Chiến lũy được xây dựng theo núi, địa hình vốn không hợp với kỵ binh đánh nhau, vậy mà hắn dám cưỡi ngựa, lại còn bọc sắt chạy lên nơi này, đây không phải là chịu chết sao.
- Lấy trường thương đến cho bản tướng. Thánh Dực quân theo bản tướng ra ngoài.
Cửa lũy mở rộng ra, Thánh Dực quân xếp thành một phương trận Trần Bình trọng trên thân mặc Sơn Văn giáp, tay cầm trường thương uy vũ dẫn đầu đội hình bước lên ứng chiến.
- Thằng nhóc phía trước, còn nhỏ mà học đòi người lớn ra chiến trường làm gì. Trở về bú sữa mẹ đi.
Trần Bình Trọng khiêu khích, rất nhanh một binh sĩ có cuống họng lớn liền lặp lại lời hắn một lần nữa bằng tiếng bản địa. Thánh Dực quân không sợ trời không sợ đất hô to.
- Trở về bú sữa mẹ đi. Ha ha.
Jackson giận tím mặt, hắn năm nay đã mười lăm tuổi liền kế vị cha trở thành nam tước, bởi vì tuổi trẻ nên hay bị người khác chọc ghẹo, cũng là nghịch lân của hắn. Jackson quát.
- Muốn chết. Có giỏi cùng ta đánh một trận.
Trần Bình Trọng ngoắc ngoắc tay nói.
- Đến đây.
Giá. Jackon thấy Trần Bình Trọng khiêu khích liền thúc ngựa xông đến, trường thương sáu mét theo đúng tiêu chuẩn kẹp dưới nách, dựa vào mã lực xông về phía Trần Bình Trọng. Thế nhưng hắn quên một điều chính là hiện tại địa lợi Trần Bình Trọng nằm ở điểm cao, trọng trang kỵ binh rất nặng, xông lên dốc mã lực cũng suy yếu khá nhiều. Nhìn thấy kỵ binh lao đến Trần Bình Trọng vẫn bình chân như vại, đôi mắt như hổ đồng nhìn chằm chằm vào mũi thương, khi nó còn cách ngực giáp đúng một mét Trần Bình Trọng chuyển động, hắn vậy mà nhảy lên cao, dựa vào địa thế cơ hồ cao ngang người Jackson, trường thương quét ra một chiêu hoành tảo thiên quân.
- Xuống ngựa cho ta.
Ầm. Theo tiếng quát của Trần Bình Trọng trường thương đập mạnh vào ngực của Jackson. Jackson chỉ thấy ngực mình như bị một quả chùy nặng đánh vào liền bay ngược ra phía sau theo thế dốc mà lăn dưới đất mấy vòng. Cũng may mắn nhờ vậy mà hắn không bị trọng lượng của áo giáp làm tổn thương đến xương.
- Nam tước.
Mấy tên người hầu vội vã chạy lên đỡ Jackson đứng dậy. Trần Bình Trọng vậy mà không truy kích, ngược lại cản lại chiến mã, vuốt ve trấn an nó. Đúng vậy, vừa rồi Trần Bình Trọng chỉ muốn đánh bay Jackson xuống chính là vì tiếc ngựa. Phải biết chiến mã này rất tốt, có thể so với ngựa Tây Vực không thành vấn đề, cao lớn, uy mãnh Trần Bình Trọng vô cùng ưa thích. Trần Bình Trọng quay lại nói.
- Ngựa này ta thu, đứa nhóc ngươi đừng đi đánh trận nữa, trở về bú sữa mẹ đi.
Nói rồi mặc kệ Jackson tức nổ đom đóm mắt liền dẫn theo Thánh Dực quân quay về chiến lũy.
- Chết tiệc, tấn công, san bằng nơi này cho ta.
Jackson tức tối ra lệnh, đối với một kỹ sĩ mà nói bị người khác cướp đi chiến mã chính là một sực sỉ nhục.
Hơn ba ngàn quân theo hiệu lệnh liền xông lên, thế nhưng Thánh Dực quân đã quay vào trong chiến lũy an toàn. Liên quân tấn công lên, dẫn đầu vẫn là nhóm nông nô rách rưới. Công thành đoạt đất nông nô đi đầu, đó là quy luật bất thành văn ở phương Tây, bọn họ chính là bia đỡ đạn, là quân tốt được sử dụng để tiêu hao vật tư và sinh lực địch.
Trần Bình Trọng quay trở về liền đi lên đầu thành. Trên ngọn núi này của hắn có tổng cộng hai ngàn quân phòng ngự, Trần Binh Trọng cũng không hề lo lắng sẽ bị ba ngàn quân này công phá. Chờ đời quân địch đến trong hơn một trăm mét lúc này Trần Bình Trọng mới phát lệnh.
- Phóng tên.
Liên Châu nỏ một lượt có thể phóng mười mũi tên. Trần Bình Trọng chia một ngàn cung nỏ thủ làm hai đội phóng tên. Năm ngàn mũi tên che kín bầu trời phóng về liên quân như mưa, các binh sĩ còn có thuẫn bài, áo giáp để ngăn trở tên nỏ, nhưng đám nông nô thì không may mắn như vậy, bọn họ đi hàng đầu, lại chỉ mặc giáp bông, mũi tên mang theo lực xuyên thấu cực mạnh đâm xuyên thân thể lũ nông nô, ghim bọn hắn thành con nhím. Chỉ một lượt cung tên qua đi, liên quân cơ hồ có hơn trăm binh sĩ thương vong, chưa kể đám nông nô còn đang hấp hối. Nhưng chưa đợi bọn hắn hoàn hồn lượt thứ hai lại phóng đến. Lần này bởi không kịp để phòng tử thương càng nặng hơn, binh sĩ liên quân trúng tên ngã như rạ.
- Làm sao bọn hắn lại có thể có nhiều cung tiễn thủ đến vậy.
Jackson nhìn thấy mưa tên phóng đến liền vô cùng kinh hoảng, nếu không phải hắn toàn thân được bọc giáp thì đã trở thành vong hồn từ lúc nào rồi.
- Tấn công, xông lên cho ta, kẻ nào lui lại giết không tha. Ai phá được chiến lũy đầu tiên thưởng trăm Dinar
Jackson đứng ở phía sau chém chết một nông nô bỏ trốn liền hô hào, trực tiếp tăng giải thưởng lên gấp mười. Binh sĩ liên quân nghe thấy tiền tài liền sống dậy xung phong đến leo lên chiến lũy. Liễn Châu nỏ rất tốt, nhưng nhược điểm chính là nạp tên lâu, phải mất đến hai mươi giây mới nạp tên hoàn tất, nên sau hai loạt bắn lại có một khoảng nghỉ ở giữa, tuy cường nỏ và cung phức hợp bù vào khoảng trốn này nhưng mật độ hỏa lực liền yếu đi không ít. Liên quân phía dưới lợi dụng lúc này liền áp sát tường lũy. Cung thủ liên quân cũng đạt được cơ hội thở dốc cùng cung thủ Đại Việt đối xạ.
Tường lũy không quá cao, chỉ hơn hai mét mà thôi, ba binh sĩ liên quân phối hợp một chút liền có thể leo lên trên. Trần Bình Trọng tuốt gươm quát lên.
- Thánh Dực quân, đẩy bọn chúng xuống thành cho ta.
- Giết! Giết! Giết!
Thánh Dực quân xông lên đầu thành, vừa gặp binh sĩ nào của liên quân liền chém chết tại chỗ, điểm đáng sợ của Thánh Dực quân chính là bọn này là dân liều mạng, vô cùng hung hãn, thậm chí có nông nô đã leo lên được tường lũy, vừa thấy bọn hắn liền vội vã nhảy xuống lại té đến gãy chân. Liên quân nhất thời bị cầm chân tại đó không thể tiến lên thêm một bước.
- Liên Châu nỏ nạp tên xong.
Nghe vậy Trần Bình Trọng lập tức ra lệnh.
- Tất cả đồng loạt phóng tên.
Lập tức một cơn mưa tên một vạn mũi trút xuống đầu đám binh sĩ liên quân còn nhấp nhô phía dưới. Đám binh lính sợ hãi nằm rạp xuống mặt đất co mình vào bên trong thuẫn bài, có tên lấy xác của đồng đội mình che chắn, có tên ném cả vũ khí để bỏ trốn. Gần ba ngàn liên quân chính thức bị loạt tên này đánh cho tan tác.
- Chết tiệt, không được lùi, tiếp tục tấn công cho ta.
Jackson ỷ mình áo giáp, không sợ mũi tên liền liên tục đốc thúc, chém giết những binh sĩ bỏ trốn, nhưng hắn lại quên rằng chính mình lại tiến vào chiến trường quá sâu. Trần Bình Trọng cười lạnh nói.
- Lấy cung tiễn cho ta.
Cầm lấy một thanh cung phức hợp Trần Bình Trọng lập tức kéo căng dây cung như trăng rằm, nhắm chuẩn liền buông tay.
- Ách.
Jackson chỉ thấy nghẹn lại ở cổ họng, mũi tên đãm đâm xuyên qua yết hầu, kẻ hở nhỏ xíu của mũ giáp và áo giáp của hắn. Đến lúc ngã xuống hắn cũng không thể tin mình vũ trang đến tận răng như vậy lại bị chết bởi cung tên.
- Lãnh chúa chết rồi, chạy mau a.
- Chạy nhanh.
- Rút quân.
…
Nhìn thấy Jackson bị bắn chết liên quân binh lính liền vội vã bỏ chạy, mấy tên người hầu cũng vội khiêng thi thể của Jackson về phía sau, bỏ lại trên chiến trường vài trăm cái xác.
Danh Sách Chương: