Ngay khi Việt vừa bước chân qua cổng thành, thì vị tiểu thiếu chủ của Phi Mã Mục Trường cũng đặt chân lên tường thành, hai người gần như đến nơi cùng một thời điểm.
Liếc ánh mắt về phía cổng thành, nhìn theo thân ảnh thiếu niên vừa mới biến mất, vị tiểu thiếu chủ này khẽ nhếch miệng cười, song dực phía sau lưng cũng thu lại thành một chiếc trường bào tung bay sau lưng, quả thực rất giống với Phi Vân lão nhân, nói là đồ đệ thì ai cũng tin.
- Tham kiến tiểu thiếu chủ!
Phi Vân lão nhân có chút cung kính chào thanh niên trẻ tuổi này, nhưng đối phương lập tức né sang một bên xua tay nói:
- Phi Vân trưởng lão đại lê như vậy, Thiên Lý Minh đâu dám nhận! Vị tiền bối này là. . .
- Thiếu chủ, giới thiệu cho ngươi, đây là lão bằng hữu của ta, Tả gia Tả Kiếm!
- Thì ra là Bạch Y Kiếm danh tiếng lẫy lừng, vãn bối xin có lễ!
Tả Kiếm khe gật đầu, ánh mắt hứng thú nhìn vị tiểu thiếu chủ này, rốt cuộc có điểm gì đặc biệt mà lão bằng hữu vẫn thường xuyên nhấc lên, khen không dứt miệng, thậm chí so với vị Đại thiếu chủ kia còn đánh giáo cao hơn.
Ấn tượng đầu tiên là đối phương bị chột bên mắt trái, gương mặt mộc mạc rắn ròi không có gì nổi bật, nhưng con mắt còn lại sáng rực thần quang nhu thu hút tâm thần người đối diện.
Là một cường giả nổi danh của Thiên Nam Đế quốc, Tả Kiếm đương nhiên đã gặp qua Tam đại thiên tài của đế quốc, đặc biệt là vị Phi Mã thiếu chủ kia, quả thực xứng đáng là nhân trung chi long, khí độ bức nhân. Còn thanh niên trước mắt, mộc mạc cương trực, giản dị dễ gần, căn bản không có gì quá nổi bật như lời mà Phi Vân lão hữu tâng bốc.
- Thiếu chủ, người thiếu niên vừa rồi, ngươi quen biết sao?
Phi Vân lão nhân là cường giả Bước thứ hai, đương nhiên sự chú ý ban nãy của Thiên Lý Minh không thoát khỏi ánh mắt của lão, liền lên tiếng hỏi.
Thiên Lý Minh khẽ mỉm cười đáp:
- Cũng từng gặp mặt một lần! Thiên Nguyệt chiến lần này, hắn sẽ là một ẩn số thú vị!
- Tốc độ của hắn không tệ, thực lực có lẽ cũng tạm. Nhưng thiếu chủ nên để tâm đến mấy người Liễu Đao, Thiết Trảo, Lưu Tinh, Lý Vẫn thì hơn!
Nghe lời của Phi Vân lão nhân, Thiên Lý Minh không tiện phản bác, chuyển ánh mắt nhìn về nơi cổng thành, có hai thanh niên song song bước đến, một người khí chất phiêu dật như cây liễu trước gió, người còn lại thì thô hào cuồng dã, hoàn toàn đối nghịch nhau.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, cả hai vốn đang gầm gừ nhau lập tức chuyển ánh mắt lên, thì thấy đang đứng trên tường thành ngạo nghễ nhìn xuống, chính là gã thanh niên vừa mới phi hành trên bầu trời. Miệng nở nụ cười mộc mạc nhưng con mắt duy nhất còn lại sáng rực tràn ngập tự tin.
“Người này. . .thật mạnh mẽ!”
Đó là suy chung hiện lên trong đầu của cả hai lúc này. Hai người bọn hắn không phải là kẻ vô danh, thậm chí rất có danh tiếng là đằng khác, lần lượt bài danh thứ mười lăm và mười chín trên Nam Phong bảng, Quỷ trảo Thiết Hổ và Liễu đao Liễu Trảm Sơn, nhưng khi nhìn thấy thanh niên kia cũng phải cảm thấy có chút áp lực.
“Phi Mã Mục Trường khi nào xuất hiện thiên tài như vậy?”
Tiến vào trong thành, Việt nảy sinh chút cảm giác choáng ngợp, dù hắn đã từng đi qua những tòa thành rất lớn như Đông Bá Thành.
Tòa Trấn Mạc thành này không sa hoa tráng lệ như Hà Nam thành, cũng không có những tòa kiến trúc hùng vĩ như Đông Bá thành, nhân số lúc này cũng không quá lớn, nhưng phần lớn đều là Linh Phách giả, Linh Luân cảnh tìm mỏi mắt mới thấy được lác đác vài mống.
Hơn nữa những tu giả này chẳng phải hạng thiện lương gì, không phải lính đánh thuê thì cũng là mạo hiểm giả, ra vào các hung địa thường xuyên như đi chợ, chém giết nhiều hơn người ta ăn cơm, vì vậy ai nấy cũng tản mác ra sát khí kinh thiên, khiến cho áp lực nơi cổng thành càng khổng lồ.
Việt không lên đứng trên tường thành chờ đợi trường đại chiến đang tới rất gần, mà tìm kiếm một khách điếm, tắm rửa rồi đánh một giấc.
- Tiểu nhị, chuẩn bị cho ta một phòng!
- Dạ mời đại gia đi theo tiểu nhân!
- Tiểu tử, yêu thú sắp công tới, ngươi không lên tường thành chuẩn bị, lại trốn vào khách điếm à?
Một người khách giang hồ đang ngồi ăn trong quán thấy Việt dường như có ý định vào phòng ngủ luôn thì không khỏi cảm thấy chướng mắt, giận dữ quát lên.
- Lão ca, thú triều chưa tràn tới ngay đâu!
Việt không cảm thấy tức giận, chỉ cười đáp, rồi quay đầu tiếp tục bước theo tên tiểu nhị.
- Phế vật nhát chết!
Người khách giang hồ đương nhiên không tin vào lời của tên tiểu tử này, tức giận phun ra một câu. Thú triều đã đến sát thành, chẳng nhẽ không công thành luôn mà đợi ngươi ngủ dậy rồi mới tấn công? Tìm lý do cũng phải nghe lọt tai một chút chứ!
Thế nhưng hắn ta đã nhầm, bởi vì đúng là yêu thú chỉ dàn trận ở ngoài thành, chờ đợi chứ không tấn công.
Không chỉ lão mà mọi người đều cho là thú triều sẽ rất nhanh tấn công Trấn Mạc Thành, đến lúc đó người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Nhưng nào có thể ngờ được đợi liền ba ngày trừ ngẫu nhiên có thể chứng kiến một số ít yêu thú đơn lẻ thì cũng không có chuyện gì xảy ra.
Cũng trong ba ngày này, Việt hoàn toàn vùi đầu vào ngủ, cơ thể hắn hồi phục rất nhanh, nhưng vết thương cũng nhanh chóng khép miệng, quan trọng hơn, là sự mệt mỏi về mặt tinh thần sau quãng thời gian dài hành xác đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng.
Mở cửa phòng, cảm nhận từng tia nắng chiếu vào mặt, một cỗ thư thái không hiểu làn tràn khắp cơ thể hắn, từng tế bào đều hừng hực sinh lực, linh lực cuồn cuộn chảy trong kinh mạch.
Bàn tay chậm rãi đưa lên, một tia linh lực theo đầu ngón tay chui ra, như có sinh mệnh không ngừng nhảy nhót. Điều đáng nói là màu sắc của tia linh lực này, nếu như trước kia là sắc vàng nhợt nhạt như màu đất nghĩa trang, thì bây giờ đã có thêm sắc đỏ máu.
- Hắc hắc, cách viên mãn có lẽ không còn xa!
Thanh tóa tiền phòng xong xuôi, lại thưởng thêm cho tên tiểu nhị kha khá, Việt ung dung rời khỏi khách điếm, muốn tiến về phía tường thành xem xét tình hình. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đã gặp được người quen, chính là hán tử đã quát mắng hắn ba ngày trước.
Đối phương vừa nhìn thấy hắn từ xa, mặt già tỏ ra xấu hổ, lập tức quay người bước đi, dường như không có dũng khí đối mặt.
Việt khẽ nhếch miệng cười, nếu đối phương sẵn sàng tiến tới nói lời xin lỗi thì hắn còn có chút coi trọng, ai dè đâu ngay cả dũng khí gặp mặt cũng không có, không rõ ai mới thực sự là rác rưởi phế vật đây.
Thực ra việc yêu thú không lập tức tiến công Trấn Mạc thành, nếu chịu khó động não, thì sẽ đoán được ra ngay.
Yêu thú tu luyện đến Tứ cấp, đã rất thông minh rồi, hoàn toàn không kém nhân loại chút nào, đương nhiên sẽ không ngu gì mà từng đám chạy tới công kích, như vậy không khác nào đưa dê vào miệng hổ cả.
Thay vì chết lẻ tẻ, tại sao không nhẫn nại chờ đợi, vừa có thể tạo ra áp lực vô hình lên người trong thành, gây ra sự ức chế, hơn nữa lại tập trung được một đợt thú triều khổng lồ, đồng loạt công kích thì phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nếu chỉ có đám Yêu thú Đệ nhất Bộ thì còn có biến số xảy ra, nhưng đợt Thú triều lần này, rõ ràng có cả Ngũ cấp, thậm chí có cả Lục cấp linh thú, mà yêu thú đạt đến bước thứ hai thậm chí có thể nói được tiếng người, trí tuệ thì càng không cần nói.
Quan trọng hơn, bọn chúng có thể cảm nhận được bên trong Trấn Mạc thành có cường giả nhân loại Bước thứ hai, không chỉ có một người, làm sao có thể để yêu thú vội vàng đánh tới. Hội quân lại, đợi có thêm Ngũ, Lục cấp linh thú tới, rồi tiến công, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn rất nhiều.
Đấy cũng chính là nguyên nhân Thú triều lập tức giết vào tòa thành đó, vì chúng biết được bên trong không còn cường giả Bước thứ hai tọa trấn.
Nhưng yêu thú dù đông đến mức nào, xảo quyệt ra sao, thì trận chiến này e là vẫn khó tránh được kết cục thất bại, vì Phần Thiên Mạc này, suy cho cùng cũng chỉ là một phần của Thiên Nam đế quốc mà thôi. Phần Thiên Mạc, là vốn dĩ là nơi thí luyện, và đợt thú triều lần này, e rằng cũng trở thành nơi thí luyện cho các thiên tài trẻ tuổi.
Thậm chí Việt ẩn ẩn cảm suy đoán, thế lực đứng sau đợt thú triều lần này, chính là hoàng thất Thiên Nam đế quốc. Thiên Nguyệt chiến sắp đến, thú triều lại đột nhiên xảy ra, các thiên tài cũng tụ tập ở Phần Thiên Mạc rất nhanh, nếu nói không có gì liên quan, có quỷ mới tin.
Việt nhếch miệng cười, dù sao cũng không phải việc của hắn, cơ hội phát tài sắp tới, không thể bỏ lỡ, lập tức cất bước nhanh chóng tiến về phía tường thành.
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 135: chờ đợi
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 135: Chờ đợi
Danh Sách Chương: