Thú triều cùng với yêu thú bạo động bình thường bất đồng. Giai đoạn trước thì đẳng cấp yêu thú hơi thấp cũng có thể xưng là pháo hôi. Đến trung kỳ, hậu kỳ đẳng cấp của yêu thú càng ngày càng cao, cơ hồ nhìn không thấy yêu thú dưới tam cấp.
Vô số yêu thú hình thành nên nước lũ yêu thú, không ngừng trùng kích tu giả ở Trấn Mạc thành. Đương nhiên, đám tu giả cũng không ngồi yên, hăng hái ra trận chém giết.
- Giết!
- Thú triều lần này tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội phát tài. Tài liệu yêu thú dưới Tứ cấp tuyệt đối là một con số không thể nào tưởng tưởng nổi. Yêu thú Tứ cấp thì đã ngưng tụ ra linh phách, giá trị rất cao. Đến lúc đó chúng ta là người sở hữu tất cả tài liệu cùng nội đan.
- Hắc hắc, nếu như không có tài phú như vậy chờ chúng ta, ta chưa chắc sẽ đi đến đây thủ thành. Dù sao thì cũng nguy hiểm quá mức, chỉ cần không cẩn thận là chết ngay tại trận, xương cốt cũng bị yêu thú ăn sạch!
- Đúng vậy! Trăm vạn con yêu thú, đây cũng không phải là luận võ luận bàn!
Ở thế giới nào cũng vậy, chim chết vì miếng ăn, người chết vì tiền tài, đám thiên tài tông môn có lẽ không vừa mắt tài liệu của Tam cấp linh thú, nhưng đám lính đánh thuê, mạo hiểm giả thì rất cần.
Chẳng hạn như Nhất cấp linh thú, đừng nhìn tài liệu trên người chúng không đáng tiền mà coi khinh. Thử tưởng tượng trên trăm vạn tài liệu yêu thú nhất cấp tập trung cùng một chỗ, tuyệt đối có thể khiến cho người nào đó trở thành đại phú hào, chớ đừng nói chi đến yêu thú nhị cấp, tam cấp, thậm chí là yêu thú Tứ cấp đây?
Đương nhiên nhiều tài phú như vậy cũng không phải dành cho một người, tu giả tham chiến cũng không có được chia nhiều như vậy. Bất quá yêu thú chết nhiều, tu giả nhân loại chết cũng không ít, người chết đi càng nhiều thì người sống sót thu được nhiều tài phú.
Hơn nữa cường giả Bước thứ hai cũng không có hứng thú với yêu thú dưới Ngũ cấp, có thể thuận tay giết không ít yêu thú cấp thấp chứ nhất định không có mặt mũi nào tranh giành đống tài liệu đấy với đám tiểu bối. Dù sao thì thể diện vẫn phải giữ.
Vậy nên một tu giả bình thường chỉ cần sống sót sau Thú triều, có thể kiếm được lượng tài phú bằng cả thập niên lăn lộn.
Ngao a...!
Trong lúc tất cả đều đang say sưa chém giết yêu thú thì một tiếng gào rú như từ địa ngục đột ngột vang lên, chấn động tâm thần của mọi người. Không ít tu giả tu vi hơi kém không chống lại được tiếng kêu này, thân thể loạng choạng, lập tức bị yêu thú xung quanh chớp thời cơ xé xác.
Mọi người hốt hoảng nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ đang chậm rãi bước tới, nó đi đến đâu đám yêu thú còn đang điên cuồng lập tức dạt sang hai bên, hệt như đang dọn đường đón chào vương giả vậy.
- Ngũ. . .ngũ cấp linh thú Xích Phong Sư?
Không biết ai là người lên tiếng hỏi, cũng không có ai thiện tâm xác nhận giúp hắn, bởi dù là Xích Phong Sư hay Hắc Phong Sư, thì cũng là một đầu yêu thú Bước thứ hai hàng thật giá thật.
Xích Phong Sư cao tới mười mét, toàn thân nó tràn đầy yêu khí nặng nề, yêu khí có màu đỏ như dung nham, vẻn vẹn là một tia yêu khí tràn ra cũng đủ để khiến cho thân thể Linh Luân giả cứng ngắc, máu huyết đông lại, cuối cùng bị mấy yêu thú chà đạp thành bùn nhão.
- Nguy rồi, ai có thể ngăn cản nó?
Không khí u ám nhanh chóng bao trùm lên phe nhân loại, sự hăng hái ban đầu hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết, một số viên mãn giả lâu năm thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ xem có nên đào ngũ hay không. Lúc này mấy cường giả Bước thứ hai đều đã dẫn dắt Ngũ cấp linh thú rời đi, cho dù phát hiện bên này bất thường thì cũng không thể quay về.
- Được lắm, đã muốn đấu với Đệ nhị Bộ từ lâu, nay được thỏa nguyện rồi!
Nhưng không phải ai cũng e ngại Xích Phong Sư, đặc biệt là đám thiên tài tâm cao khí ngạo. Đôi cánh màu đen dang rộng che kín trời, Thiên Lý Minh như hóa thân thành Thượng cổ Thiên mã, mang theo khí thế bất khuất lao tới công kích Xích Phong Sư.
Xích Phong Sư là yêu thú Bước thứ hai, hoàn toàn coi đám nhân loại trước mắt là sâu kiến, vậy mà lúc này đây sâu kiến trong mắt nó lại dám phạm thượng, quả đúng là tử tội, liền há miệng phun ra một đoàn yêu khí nóng rực.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh của Thiên Lý Minh bay xuyên qua đoàn yêu khí khổng lồ kia, nhanh chóng tiếp cận Xích Phong Sư. Trên tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản kích, lại còn cầm ngược, đâm tới cơ thể đồ sộ của Xích Phong Sư.
Nếu là người có nhãn lực cao minh, sẽ nhìn ra Thiên Lý Minh trong khoảnh khắc đã đẩy tốc độ của mình lên cực hạn, bay vòng qua đoàn yêu khí kia, chẳng qua tốc độ của hắn quá nhanh nên mới tạo ra ảo giác hắn bay xuyên qua yêu khí của Xích Phong Sư.
Xoẹt!
Chỉ có điều một kích vận hết sức bình sinh của Thiên Lý Minh, xé rách cả yêu khí hộ thể của Xích Phong Sư, nhưng lại chỉ có thể lưu lại trên thân thể nó một vết ngấn, mà vết ngấn này, cũng chỉ lớn bằng một cọng lông của Xích Phong Sư mà thôi.
- Hay lắm! Bản phò mã cũng góp vui! Địa Liệt trảo!
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, Quỷ trảo Thiết Hổ không biết từ lúc nào đã áp sát Xích Phong Sư, hai tay lần lượt vỗ xuống đất, lập khiến cát vàng nhanh chóng hóa thành Sa Hổ phóng lên hướng tới Xích Phong Sư công kích.
Sa Hổ tiêu tán, còn Xích Phong Sư cũng chỉ bị tổn thương một chút lông tóc mà thôi.
NGAO A...!
Bản thân là Ngũ cấp linh thú, Xích Phong Sư có sự cao ngạo của riêng mình, những vết thương ngoài da kia tuy với nó không là cái gì nhưng cũng khiến cho nó bạo nộ, một trảo giơ lên, trùng trùng điệp điệp chụp xuống.
Thiết Hổ biết một trảo này khó mà có thể chống đỡ, muốn lui tránh nhưng không ngờ thân thể khựng lại không thể di chuyển, dường như có một thứ gì đó vây chặt xung quanh hắn, nhất thời ngay cả việc thở cũng khó.
- Thiết Hổ, tiểu công chúa còn chưa vừa mắt ngươi đâu, sao dám mặt dày tự nhận là phò mã?
Một thanh âm sắc cạnh vang lên, theo đó là một luồng đao kình cự đại bổ tới trước mặt Thiết Hổ, va chạm với cự trảo của Xích Phong Sư, lập tức hóa thành hư vô, nhưng cũng có thể làm cự trảo chậm lại một nhịp. Rất ngắn nhưng lại vừa vặn giúp Thiết Hổ có thể lui ra, tránh khỏi kết cục phải chết.
Xẹt xẹt xẹt! Ầm!
Một đạo lôi đình vang lên, không ngừng hướng tới Xích Phong Sư mà trùng kích, khiến thân hình đồ sộ của Xích Phong Sư cũng phải hơi nghiêng một chút, trên người xuất hiện không ít vết thương, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da. Bản thân lớp da của nó vẫn chưa có bị công phá.
- Là Lôi chi công chúa sao? Nàng cũng tham gia náo nhiệt!
Thiếu nữ kim phát, song quyền tràn ngập lôi điện, toàn thân tản mác ra khí thế vương giả, song đồng dường như ẩn hiện ánh hoàng kim, chính là thiên tài bài danh thứ ngoài hai mươi trên Nam Phong Bảng, Lôi chi công chúa.
Tứ đại cường giả trẻ tuổi, ngay lập tức trở thành tâm điểm!
- Nghe đồn Lôi công chúa đã ngưng tụ được Lôi Linh Phách, thực lực tăng tiến khủng khiếp, giờ nhìn quả nhiên không sai, còn mạnh hơn Thiết Hổ!
Vỗ đôi cánh ở sau lưng, Thiên Lý Minh trôi nổi giữa không trung, âm thầm đánh giá vị kim phát thiếu nữ này. Dù đối mặt với Ngũ cấp linh thú hắn cũng không tỏ ra quá e ngại, vẫn có thể phân tâm đánh giá những thiên tài khác. Ở đây có một vài người bài danh ngoài hai mươi trên Nam Phong Bảng, nhưng chỉ có Lôi công chúa đủ khả năng tham gia trận chiến này, còn mấy người Lưu Tinh Lý Vẫn, e rằng còn phải tu luyện thêm.
Xích Phong Sư song trảo khẽ động, miệng há rộng phát ra những tiếng gầm đinh tai nhức óc. Chỉ có điều công kích của nó không phải âm ba, mà dẫn động không gian xung quanh, tạo ra những vệt đỏ rực chém ra bốn phương tám hướng.
Hắc sắc song dực sau lưng chỉ khẽ vỗ, Thiên Lý Minh lập tức thoát khỏi phảm vi công kích của xích trảm, nhưng những người khác thì không may mắn như vậy. Tu giả chết hàng loạt, đều hóa thành huyết nhục, ngay cả mấy người Lôi công chúa cũng phải chật vật, Thiết Hổ ở gần nhất đã bị thương trở vai, máu không ngừng chảy.
“Bốn cường giả trẻ tuổi, xem chừng vẫn không thể chống lại Ngũ cấp linh thú!”
Một suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người, khiến cảm giác u ám tuyệt vọng lại xuất hiện, có xu hướng lan rộng ra.
Đúng vào lúc này, Thiên Lý Minh đột nhiên quay đầu, độc nhãn sáng rực nhìn về một phía. Mọi người thấy hành vi kỳ lạ của hắn, lập tức chuyển ánh mắt nhìn theo, chỉ thấy ánh mắt xuyên qua đám yêu thú, rất nhanh tập trung vào một người trẻ tuổi đang mặc sức chém giết không quan tâm sự đời. Dù bên này có Ngũ cấp khí thế, vẫn không ảnh hưởng đến hắn mảy may.
Thiên Lý Minh khẽ nhếch miệng, cất tiếng hỏi:
- Huynh đệ, không muốn tham gia náo nhiệt sao?
Mọi người nghe xong lập tức kinh hô, thực lực của Thiên Lý Minh là nhất tuyệt ở chỗ này, thiếu niên kia là ai mà khiến hắn coi trọng đến vậy?
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 139: mời chiến
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 139: Mời chiến
Danh Sách Chương: