Cầm trong tay thanh trường đao của Đao Vô Tình, Việt có thể cảm nhận được nó đang giãy giụa hệt như có linh tính vậy, đương nhiên không thể nào có chuyện đó, chỉ đơn giản là bản mệnh linh lực của đối phương đang thôi thúc thanh trường đao này mà thôi.
Thanh trường đao đường nét vẫn còn rất thô, có thể chỉ là đao phôi, hoặc cũng có thể là do đao khách khoái sự đơn giản như vậy. Không rõ làm từ vật liệu gì mà lưỡi đao gần như trong suốt, nhưng có thể khẳng định phẩm cấp cao hơn hẳn Tuyệt phẩm bảo thương mà Việt đang có.
- Trả lại ngươi!
Thanh trường đao này đã dung nhập bản mệnh linh lực của Đao Vô Tình, Việt căn bản không thể sử dụng, hắn cũng không đủ khả năng hủy diệt nó, vì vậy trả lại là sự lựa chọn tốt nhất. Dù sao thế lực của Vô Sinh Tông không phải chuyện đùa, hắn thì lại không phải kẻ ngu.
Đao Vô Tình nhận lại đao, chậm rãi tra vào vỏ. Thông thường binh khí hay được cất trong không gian chứa đồ, thậm chí mệnh binh còn có thể thu vào bên trong cơ thể, nhưng đao khách hay kiếm khách đặc biệt coi trọng thần binh của mình, nó như là tín ngưỡng vậy, lúc nào cũng phải cầm
Việt đương nhiên không hiểu những chuyện đó, trong mắt hắn thì đám đao kiếm tu thích xách theo đao là để cho oách chăng, công nhận nhìn cũng thấy ra chất lãng tử ra phết.
Đối thủ tiếp theo của Việt là Kiếm Tu La, không có gì nhạc nhiên khi vị thanh niên đệ nhất kiếm khách này lựa chọn nhận thua. Ngay cả một kiếm Vô Sinh hắn còn không tiếp được, nói gì đến tư cách khiêu chiến Việt chứ.
Theo trận chiến này kết thúc, vòng thứ bốn mươi bảy đã không còn thanh niên đầu sỏ quyết đấu, hứng thú của người xem giảm đi, loại tình huống này không có duy trì liên tục được thời gian bao lâu, đợi vòng đấu này chấm dứt, sắc trời đã tối đen, so đấu ngày hôm nay đã kết thúc.
Một đêm dài không ai có thể ngủ được, vì ai cũng hiểu rằng mai là ngày thi đấu cuối cùng, những trận quyết chiến tối hậu đang chờ.
Ngày thứ hai, bầu trời lất phất mưa nhẹ, rơi xuống mặt đất, lộ vẻ âm u phụ trợ Thiên Nguyệt Cổ Thành càng phát ra vẻ tang thương.
Bên trong đấu trường, người người tấp nập, tiếng cười nói tranh cãi bay vút tới tận trời, chút mưa nhỏ ấy đối với đám tu giả bọn họ mà nói, căn bản không có chút ảnh hưởng nào.
- Hôm nay sẽ diễn ra những vòng đấu cuối cùng, những kẻ mạnh nhất rồi sẽ phải đối đầu với nhau!
- Cứ nghĩ khôi thủ vẫn là chuyện riêng của hai vị Thái tử, không ngờ lại có hai kẻ vô danh một đường giết tới!
- Liên Sinh Liên, Nam Vấn Thiên, Thiên Lý Minh và. . ., này, thớt hắc mã kia tên là gì vậy nhỉ?
- Phải rồi, ngươi hỏi ta mới nhớ ra! Ai biết tên của tiểu tử kia không?
- Không, ta cũng mải chú ý đến màn trình diễn của hắn quá, đúng là không biết đến tên của hắn!
- Ta hiểu rồi! Có một số gã không hề quan tâm đến danh tiếng, ngươi không đánh bại hắn thì không có tư cách biết tên hắn!
Đem những lời bàn tán của mọi người vào trong tai, Việt có chút không biết nói gì cho phải. Đúng là ngẫm ra cũng thấy lạ, thế quái nào từ đầu đến giờ không có tên khốn nào hỏi tên hắn vậy? Hắn cũng đâu phải cao ngạo như võ sĩ đạo, hỏi tên là nói ngay chứ có gì đâu.
Khẽ lắc đầu, Việt ném mấy suy nghĩ vớ vẩn cùng những lời bàn tán nhạt nhẽo ra sau đầu, bắt đầu tập trung vào tình hình phía trước.
Như vậy là trước mắt hắn chỉ còn ba vòng đấu nữa, một danh ngạch tiến vào Bí cảnh đã nắm chắc trong tay rồi, việc cạnh tranh thứ hạng đối với hắn không mấy quan trọng. Thứ hắn muốn là cơ hội giao chiến với những kẻ mạnh nhất.
Ánh mắt hắn lần lượt nhìn về phía ba người còn lại, cuối cùng dừng lại ở một người quen cũ, là người đã tặng hắn một con ngựa mà ban đầu hắn tưởng mặt hàng vớ vẩn, đến tận khi bán lấy tiền hắn mới biết nó đáng giá thế nào.
Đối phương cũng nhìn về phía hắn, con mắt lành lặn sáng rực thần quang, thể hiện sự tinh minh đáng sợ của con người này, nhưng con mắt chột bị che đi kia mới là thứ khiến Việt cảm thấy áp lực.
“Xem ra không phải bị chột!”
Ngày thi đấu cuối cùng của Thiên Nguyệt chiến bắt đầu trong sự chờ đợi của mọi người, và không phụ sự kỳ vọng, ngay trận mở màn đã báo hiệu một ngày thi đấu hấp dẫn ở phía trước.
Nam Phong bảng bài danh thứ 4 và thứ 5, Lục Dương sơn Lục Diễm đối đầu Thiên Diệp môn Diệp Thiên Thủ.
Diệp Thiên Thủ bộ dáng phong khinh vân đạm, Lục Diễm thì hừng hực bức nhân, chỉ từ khí chất đã thấy được sự đối nghịch giữa hai kẻ này.
Đã từng giao thủ với Lục Diễm nên Việt nắm rõ tương đối thực lực của họ Lục, còn Diệp Thiên Thủ thì hắn không quá rõ ràng vì đối phương vừa lên đài đã nhận thua trước hắn rồi. Tuy là Lục Diễm xếp hạng cao hơn, nhưng gã họ Diệp này khiến hắn có cảm giác khó nắm bắt, có mùi nguy hiểm.
Hai vị thanh niên cường giả lừng danh lao vào nhau, gần như ngay từ đầu đã tung ra những sát chiêu của bản thân, có lẽ do đã quá hiểu nhau, hoặc chỉ đơn giản là chướng mắt nhau.
Cuối cùng sau hơn một trăm hiệp, Diệp Thiên Thủ giành được thắng lợi, khiến không ít người phải trầm trồ thán phục không thôi.
Những người còn lại cũng lần lượt lên đài, tiến hành các hồi long tranh hổ đấu, nhưng căn bản không thể nào khiến khán giả thỏa mãn, bởi vì tất cả đều nóng lòng chờ đợi hồi quyết đấu đỉnh phong.
Đến tận lượt đấu thứ 23, quyết đấu đỉnh phong cũng đến. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Thiên Lý Minh chậm rãi bước lên chiến đài, hắc bào tung bay theo gió càng tăng thêm vẻ phong trần, cộng thêm nụ cười thân thiện luôn thường trực trên môi, khiến mắt nữ hài đều phát sáng.
Đối thủ của hắn, là một tiểu đầu sỏ thực sự, là nhân vật truyền kỳ trong giới thanh niên, phủ bóng ma xuống bao nhiêu anh kiệt, Nam Phong bảng đệ nhất danh, Huyết Liên thái tử Liên Sinh Liên.
- Vốn dĩ tưởng rằng người có thể cạnh tranh đệ nhất với ta chỉ có Nam Vấn Thiên mà thôi!
Liên Sinh Liên chắp hai tay sau lưng chậm rãi nói, vẫn luôn giữ khí độ nhàn nhã nhưng vô cùng có mị lực của mình, nhưng đối thủ của hắn cũng không hề kém cạnh, ít nhất là về khí chất.
Thiên Lý Minh nhún vai đáp:
- Ta biết ngay rất mạnh, nhưng thú thật ngay từ đầu ta không nghĩ rằng ngươi có thể cạnh tranh đệ nhất!
- Ngươi. . .
Liên Sinh Liên thoáng chút tức giận, nhưng hắn chỉ dừng lại ở một cái nhíu mày, rất có thể đối phương muốn khích hắn, không nhất thiết phải sinh khí vì chuyện nhỏ như vậy.
- Nhất Bộ Sinh Liên!
Liên Sinh Liên bắt đầu phát động thế công, thong dong bước về phía trước, động tác vô cùng chậm rãi nhưng trong mắt mọi người thì ẩn chứa vô số huyền cơ, dường như mỗi khi chân hắn đặt xuống là vô số hoa sen hiện lên.
Hắc bào tung bay trong gió, Thiên Lý Minh cũng không mở ra song dực bay lên, trên tay hắn xuất hiện một thanh đại kích, cách không bổ tới.
Ầm ầm!
Linh lực ly thể tạo ra kình phong như rồng quá hải, thế không thể đỡ, trong nháy mắt đẩy dạt toàn bộ hoa sen sang hai bên, đánh tới Liên Sinh Liên.
Thế nhưng Liên Sinh Liên thân hình quá mức phiêu hốt, chỉ thấy kình phong mạnh mẽ bổ vào khoảng không, một đóa huyết liên chậm rãi nở ra bên cạnh Thiên Lý Minh, thân ảnh của Liên Sinh Liên cũng từ đó hiện ra, một chưởng đánh tới. Cự li gần, cùng với lực lượng khủng bố, khó mà chống đỡ.
Hắc bào bốc lên cao, trong nháy mắt biến thành một đôi hắc dực cự đại, chỉ khẽ vỗ lập tức biến cả khoảng không xung quanh Thiên Lý Minh bị ràng buộc, tựa như ngục tù vậy, khiến cho một quyền của Liên Sinh Liên trở nên cực kỳ chậm chạp.
Thanh đại kích trong tay Thiên Lý Minh lập tức thừa cơ bổ xuống ngực của đối thủ, chỉ cần bổ trúng lập tức phân ra thắng bại. Thế nhưng thân hình Liên Sinh Liên lại biến mất, chỉ để lại một đóa huyết liên nát vụn.
Thiên Lý Minh đương nhiên biết không dễ dàng đắc thủ như vậy, đôi cánh sau lưng vỗ nhe, thân hình hắn không khác nào thuấn di, xuất hiện ở một phương vị khác, thanh đại kích trong tay bỗng chốc trở nên cực lớn, bổ thẳng tới.
Tia máu phụt ra, lập tức có vô số huyết liên hiện lên bao quanh Thiên Lý Minh, khiến hắn cảm thấy linh lực của mình đang bị hút đi, song dực lay động, hóa thành hai đạo phong nhận chém nát toàn bộ huyết liên.
Hai vị thanh niên cường giả liên tục giao chiêu, Thiên Lý Minh bình thường luôn hòa nhã nhưng khi lên đài lại vô cùng dữ dội, hệt như thiên quân vạn mã, liên tục nghiền ép Nam Phong bảng Đệ nhất danh Liên Sinh Liên.
Sự chênh lệch về thế trận lớn đến nỗi, đến cuối cùng Thiên Lý Minh một kích đánh bại vị Nam Phong Bảng đệ nhất nhân này cũng không khiến khán giả bất ngờ. Một kích khủng bố của hắn để lại trước ngực Liên Sinh Liên một vết sẹo lớn, và để lại trong lòng vị Huyết Liên thái tử này, một vết sẹo còn lớn hơn nhiều.
Trận đấu của Liên Sinh Liên kết thúc, Việt cũng chậm rãi ngồi dậy, bởi vì hắn biết, đến lượt mình lên sàn diễn ngày hôm nay rồi!
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 166: ngắt sen
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 166: Ngắt sen
Danh Sách Chương: