Chỉ trong một cái nháy mắt, chính xác hắn chỉ mới chớp mắt một cái, đạo lưu tinh đã biến mất trên bầu trời, một lão bà bà vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, khiến gã đồ tể trong lốt thiếu niên phải giật mình lùi lại.
Đây là một bà lão với gương mặt vô cùng phúc hậu, mái tóc hoa râm được vấn lên đơn giản, thoạt nhìn rất mộc mạc, không khác gì những lão thái thái ở nông thôn, rất là bình phàm giản dị, nhưng đương nhiên hắn không bị vẻ ngoài đó đánh lừa, nhất là vừa chứng kiến bà lão từ trên trời hạ xuống.
Chỉ có điều bà lão rõ ràng đứng ngay trước mặt, vậy mà trong mắt hắn lại trở nên mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, hình như lão thái thái này đã thoát ly khỏi phạm trù phàm tục, cùng với thế giới tự nhiên trong sát nhập thành một thể.
Bã lão chăm chú quan sát gã thiếu niên, đôi mắt đục ngầu mờ mịt đặc trưng của các vị lão thành, nhưng khi hắn nhìn vào lại thấy hình ảnh vũ trụ rộng lớn vô ngần với những hành tinh không ngừng chuyển động, thật sự vô cùng kinh hãi. Gã đồ tể khẽ rùng mình, hắn có cảm giác đứng trước đôi mắt đục ngầu kia, mọi ngóc ngách trên người hắn đều bị nhìn thấu.
Bỗng nhiên bà lão giơ tay lên, bàn tay nhăn nheo đầy vết đồi mồi lại tản mác ra ánh sáng nhẹ nhàng tinh khiết như pha lê, cảnh tượng thật là quái dị. Gã đồ tể kinh hãi, bởi không gian ở giữa hai người chậm rãi xuất hiện một hình ảnh, hệt như có máy chiếu ba chiều vậy. Càng khiến hắn ngỡ ngàng hơn, đó lại chính là hình ảnh bản thân đang ngâm mình trong hồ nước hồi phục sinh cơ.
Chỉ có điều cảnh tượng rất nhanh được thay thế, hình ảnh gã thanh niên bị ném ra khỏi khe cửa không gian, rồi hình ảnh Mộc Tinh rống giận vang thiên địa. . ., lần lượt xuất hiện, khiến hắn có cảm giác bàn thân đang đi bộ ngược dòng thời gian vậy.
Gã đồ tể kinh hãi, mặc dù biết bà lão đứng trước mặt không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại có thủ đoạn kinh khủng như vậy, có thể lục lọi tái hiện trí nhớ của hắn.
“Ngươi là người đến từ thế giới khác!”
Đúng lúc này, một dòng suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến gã đồ tể giật mình kinh hãi, lùi lại mấy bước trợn mắt nhìn lão thái trước mặt. Đó không phải là suy nghĩ của hắn, nhưng lại xuất hiện trong đầu khiến hắn không hiểu ra sao, định mở miệng ra hỏi thì một dòng suy nghĩ khác lại hiện lên trong đầu:
“Không cần nói gì, ngôn ngữ của ngươi lão thái ta cũng không hiểu! Ngươi muốn hỏi gì chỉ cần nghĩ trong đầu!”
Khẽ nhíu mày, chuyện này hắn cũng vừa nghĩ đến, đối phương có lẽ thực sự là thần linh. Chỉ là không thể ngờ, bản thân thực sự đã rời khỏi Địa cầu rồi ư? Đây rốt cuộc là hành tinh nào trong vũ trụ vậy? Hay là một thế giới hoàn toàn không liên quan đến sự sống vũ trụ?
Các nhà khoa học đã tranh cãi trong một quãng thời gian dài về sự sống ngoài trái đất, người đồng ý kẻ phủ định, không ngờ kẻ đầu tiên tìm ra câu trả lời lại là một gã sát thủ, càng bất ngờ hơn khi tìm ra trong hoàn cảnh này.
Gã đồ tể chau mày, trước mắt muốn trở về chỉ có thể cầu xin vị lão thái này.
“Bà cho cháu hỏi, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Phải làm sao để có thể trở lại nơi cháu sống vậy?”
Bà lão khẽ nhíu mày, ra chiều suy nghĩ, rồi lắc lắc đầu, một dòng suy nghĩ lập tức hiện ra trong đầu gã thiếu niên.
“Nơi này được gọi là Đại Hoang chi địa, cách thế giới của ngươi rất rất xa, gần như không thể trở về!”
“Nhưng. . .”
“Ngươi định nói có thể trở về bằng cổ tế đàn như cách ngươi đến đây chứ gì? Ngươi biết bản thân vừa từ nơi nào thoát ra không?”
Gã thiếu niên khẽ nhíu mày, hắn chỉ biết đó là nơi rất kinh khủng có tòa hắc động thôn phệ cả trăng sao, hiểm nguy rình rập, lẽ nào còn khủng khiếp hơn so với bản thân tưởng tượng?
“Nơi này được gọi là Nhân gian Cấm khu, bị một lực lượng vô hình bao phủ, kẻ bước vào trong đó thập tử vô sinh, sinh cơ tuổi thọ sẽ bị hút hết mà chết!”
Nghe đến đây, gã đồ tể khẽ rùng mình, hắn nhớ lại cảnh tượng nơi di tích chín khe nứt hội ngộ, cảm giác nhìn cơ thể chậm rãi bước đến tử vong, nếu không kịp thời nhảy xuống hồ thì đúng là chết nhảm.
“Không đơn giản như vậy, tao ngộ của ngươi, là do ngươi đến gần địa thế ma quỷ. Còn những người khác, không cần đến gần những cấm thế đó, chỉ cần ở trong phạm vi bao phủ của cấm khu cũng sẽ bị hút hết sinh cơ.”
Địa thế ma quỷ ư? Hóa ra chín khe nứt đó là địa thế ma quỷ, thảo nào. . .
“Khoan đã, những người khác chỉ cần ở trong phạm vi cấm khu là chỉ có nước chết, vậy tại sao cháu lại không có vấn đề gì?”
Gã đồ tể tròn mắt nhìn bà lão. Mặc dù việc cấp bách là tìm kiếm đường về, nhưng hắn vẫn muốn hiểu rõ vấn đề.
“Bởi vì thể chất của ngươi, một loại thể chất lẽ ra phải biến mất từ lâu, Thái Sơ Phàm thể - sinh ra để làm phàm nhân!”
Gương mặt non nớt lộ ra sự ngơ ngác, hắn tiếp tục nhìn bà lão như muốn chờ đợi lời giải thích.
“Trong thiên địa tồn tại những lực lượng vô hình thiết lập nên trật tự, chẳng hạn như đạo, pháp, thế, ý, linh. . ., vạn vật có thể cảm ngộ chúng, từ đó nghịch đoạt tạo hóa, khuấy động phong vân, kéo dài tuổi thọ. . ., như thụ yêu ngươi từng gặp, hay bản thân ta, đều là tu luyện giả như vậy!”
Từ những giải thích của bà lão, hắn lặng lẽ tổng kết trong đầu. Ban đầu hắn cho rằng Mộc Tinh là yêu quái, còn bà lão trước mặt là thần tiên, nhưng xem ra không phải. Họ cũng chỉ là những sinh vật trong trời đất, chẳng qua mạnh mẽ hơn quá nhiều so với bình thường. Thế giới này xem ra không tăm tối như hắn tưởng, bị đưa đến đây biết đâu lại có thể mở ra một cuộc đời mới cho hắn.
“Phàm nhân thuở sơ khai, chính là những kẻ không có khả năng kết nối với thiên địa, bất quá trong tuế nguyệt dài dằng dặc, phàm nhân thể cũng bị lai tạp biến dị, nhờ vậy phàm thể vẫn có thể cảm ngộ thiên địa mặc dù rất hạn chế. Phàm nhân hiện nay đều là như vậy. Chỉ có ngươi. . .”
Dòng suy nghĩ hơi dừng lại, gã thiếu niên khẽ nhíu mày, nảy sinh cảm giác không tốt.
“Ngươi chính là phàm thể thuở thái sơ, là phàm nhân thuần huyết, căn bản vô duyên với thiên địa, không thể nào tu luyện được, cả đời chỉ có thể làm người bình thường, sống đến trăm năm là phải trở về với cát bụi!”.
Hắn khẽ nhếch miệng, mặt mũi tỏ ra bình thản những trong lòng đã chửi ầm lên. Ai có thể giữ được bình tĩnh khi mà vừa mới lên tinh thần chào đón một cuộc đời mới, lập tức tức bị dội ngay gáo nước lạnh.
“Bất quá như vậy có liên quan gì đến việc cháu không bị ảnh hưởng bởi Nhân gian Cấm khu?”
“Ngươi là thuần huyết phàm thể, không thể câu thông với trật tự thiên địa, vì vậy bị pháp tắc trật tự trong cấm khu bỏ qua, nếu ngươi không xúc động các kỵ thì có thể sống sót đi lại bên trong!”.
Hắn không biết nên cảm thấy bất hạnh hay may mắn bây giờ. Phàm thể thuở Thái Sơ, sinh ra chính là để làm phàm nhân, trăm tuổi trở thành nấm mồ xanh cỏ, cùng với cái gì mà trường sinh bay lượn hoàn toàn vô duyên. Thế nhưng nhờ vậy hắn mới có thể sống sót đi ra Nhân gian Cấm khu, thật là trớ trêu.
“Nếu vậy cháu có thể đi vào bên trong đó tìm kiếm cổ tế đàn, trở về thế giới của cháu hay không?”
“Lúc ngươi rơi ra khỏi cánh cửa không gian, xung quanh không hề có tòa tế đàn nào, vị trí của nó rất có thể nằm ở trung tâm Cấm khu, bên dưới tòa Hắc động! Nếu ngươi dám vào trong đó, không chỉ ngươi chết mà cả mảnh đất này e rằng phải táng theo ngươi!”
Gã đồ tể giật mình, thực sự khủng khiếp như vậy? Bà lão trước mắt rõ ràng mang lại cho hắn cảm giác thần bí, e rằng không thua kém gì Mộc Tinh bị trấn áp nơi thủy phủ, vậy mà cũng không ngăn được Cấm khu này ư?
“Bên trong Cấm khu rốt cuộc tồn tại thứ gì vậy?”
“Đó là Tồn tại Cấm kỵ, không ai rõ ràng, cũng không được phép nhắc đến!”
Thấy bà lão không muốn nói, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lẳng lặng suy nghĩ những tình huống có thể xảy ra. Trước mắt hắn không có biện pháp rời khỏi thế giới này, xem ra chỉ có có thể tìm cách hòa nhập mà thôi.
Hơn nữa, dù là Phàm thể Thái sơ nhưng hắn cũng không có ý định từ bỏ, dù là thế giới nào cũng tồn tại một chân lý bất biến, kẻ mạnh nằm quyền. Trước kia u mê không biết gì thì cũng thôi, nhưng giờ đã đến thế giới này, được tiếp xúc với những người như thần linh, hắn không cam lòng làm một phàm nhân, sau trăm năm hóa thành đất vàng.
Ánh mắt lóe sáng, hắn nhất định phải nắm được sức mạnh trong tay, khuấy động phong vân, ngự trị trên đỉnh cao!
Đúng vào lúc này, một dòng suy nghĩ lại hiện ra trong đầu khiến hắn sửng sốt:
“Nếu ngươi đã không muốn sống đời phàm nhân, lão thái ta muốn nhờ ngươi giúp một việc, có thể cũng là cơ duyện lớn lao của ngươi!”
!@#$%^_^%$#@!
Anh em thấy truyện có gì xàm xàm thì cứ comment ý kiến bên dưới cho xôm nhé, t sẽ rút kinh nghiệm!
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 19: phàm nhân
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 19: Phàm nhân
Danh Sách Chương: