Vạn vật đều có điểm bắt đầu của mình, là nơi cội nguồn của sinh mệnh và sức sống, chứa đựng tinh khí toàn thân.
Chẳng hạn như ở thực vật, khi cuộc sống cá thể bắt đầu thì hạt nảy mầm, sau đó rễ được hình thành đầu tiên để lấy chất dinh dưỡng, nhờ thế cây mới sinh trưởng và phát triển được. Do đó sự sống của cây cối không ở tại lá, sự sống của hoa chẳng nằm ở hoa, mà cũng chẳng phài từ rễ cắm sâu trong đất, tất cả sinh mệnh đều bắt đầu từ hạt giống.
Vậy thì ở cơ thể nhân loại, đâu là điểm cội nguồn?
Quá trình hình thành của chúng ta, ngay sau khi thụ tinh thì hợp tử, mầm mống của cơ thể mới bám vào thành tử cung, rồi dây rốn hình thành đầu tiên để nhận sự nuôi dưỡng từ mẹ. Bào thai được kết nối với người mẹ thông qua rốn. Sau đó, các bộ phận khác như tim, não… mới hình thành.
Do vậy, rốn là nơi nối kết cơ thể với nguồn năng lượng sống, là gốc rễ của sự sống, có thể nói đó chính là điểm khởi nguyên của nhân thể.
Gã thiếu niên cảm nhận một điểm rất nhỏ nằm ngay dưới rốn, mà từ đó chậm rãi phun ra những đoàn linh lực mơ hồ yếu ớt mà nếu không tập trung vào tinh thần sẽ rất dễ dàng bỏ qua.
Đã rất nhiều lần hắn được nghe về những nghiên cứu nói tới tầm quan trọng của rốn, nhưng hắn thường vô tình bỏ qua, bởi vì nếu nói về tầm quan trọng thì có thể so với não, với tim, với tủy. . . hay không?
Lúc này đây hắn thực sự ngạc nhiên, không nghĩ tới rốn lại là cội nguồn của sự sống, không khỏi nhớ đến một con số nổi tiếng được coi là tỉ lệ vàng trong tất cả các lĩnh vực, hằng số ‘phi’.
1,61803398874. . ., số phi là một con số thập phân vô tỷ, không bao giờ kết thúc. Nó xuất hiện hàng triệu lần trong tự nhiên, như những đường cong của một vỏ sò, các cánh hoa trên một bông hoa, các hạt trên cây, tỷ lệ của các cơ quan của động vật, số lượng ong đực và cái trong một tổ ong, những xoắn ốc của một cơn bão, hay thậm chí ở trong vấn đề được coi là thâm sâu bậc nhất: những xoắn ốc của thiên hà trong vũ trụ.
Nếu áp dụng con số này cho tỷ lệ cơ thể người, hoàn toàn trùng khớp với vị trí của rốn: Chiều cao từ đầu tới chân chia cho khoảng cách từ rốn tới chân, đúng bằng 1,618. . ., tỷ lệ cấu tạo của thân thể như vậy là đẹp nhất.
Trên thực tế, các bộ phận thân thể có rất nhiều điểm phân cắt vàng, mà những điểm các bộ phận này đều là những chỗ rất quan trọng trên cơ thể, song so sánh với điểm phân cắt vàng lớn nhất của thân thể - rốn, từ bên ngoài xem ra thì có vẻ không quan trọng bằng.
Từ đó có thể thấy vị trí rốn không hề tầm thường như quan niệm thâm căn cố đế mà hắn và nhiều người vẫn giữ, thậm chí nó rất rất quan trọng, chính là điểm khởi nguyên của nhân thể.
Khởi nguyên của thế giới là điểm Cực sinh ra trong hỗn độn, mang trong mình quy tắc giới đầu tiên, thì khởi nguyên của nhân thể lại là điểm Cực sinh ra trong trật tự, thế nhưng nó không nằm ngoài quy trình thế giới đản sinh, hình thành quy tắc đầu tiên, đó chính là ‘Linh’.
‘Linh’ vốn dĩ không ngừng sản sinh, nhờ vậy mà thế giới không ngừng mở rộng, thế nhưng ‘Linh’ của nhân thể không thể nào tự sản sinh, vì vậy muốn mở rộng thế giới thể, cần bổ sung một lượng linh khí khổng lồ.
Đây thực sự là một vấn đề nan giải, ở thế giới này hắn vốn dĩ là một gã tay trắng, không một xu dính túi, kiếm đâu ra thần dược thánh thảo chứa đựng linh khí khổng lồ như vậy?
Vào lúc tiến thoái lưỡng nan, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bông hoa nhỏ màu trắng, hình dáng có đôi chút quen thuộc, rất nhanh hắn nhớ ra đã từng thấy thấp thoáng trong hoa viên hai bên đường khi đến đây.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn, chính là nghi vấn bông hoa này thực sự ẩn chứa linh khí khổng lồ sao? Tại sao lại xuất hiện đại trà ở vườn hoa hai bên đường như vậy? Lẽ nào cổ quốc thực sự khủng bố đến vậy sao?
Bất quá hắn nhanh chóng ném chúng sang một bên, sự việc quan trọng trước mắt là khổ tu, khai mở điểm Cực, dẫn dắt ‘Linh’, đến khi bản thân sử dụng được linh lực, mới tìm hiểu tiếp.
Đưa tay tóm lấy bông bạch hoa, hắn cầm đưa lên miệng gặm như gặm cổ gà, chỉ thấy một luồng khí tỏng lành tinh khiết chui vào trong miệng. Hắn nhớ đến quá trình Thiên địa Khai Linh được ghi lại trong Nguyên Sơ cổ kinh, lập tức vận chuyển những luồng tinh khí này.
Thời gian trôi qua, tinh khí đã được hắn chuyển hóa hết, nhưng điểm Cực nhân thể vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị khai mở cả, chỉ có 1 chỗ tốt là làm cho tinh thần sung mãn mà thôi.
- Sao lại như vậy? Lẽ nào linh khí không đủ ư?
Gã thiếu niên nghĩ đến khả năng này, vừa định lên tiếng yêu cầu thêm thần hoa thì một bông hoa lại xuất hiện trước mặt hắn. Nó có màu đỏ, cánh hoa trong suốt như ngọc thạch, tràn ngập vẻ cuồng nhiệt.
Hăn lập tức đưa lên miệng gặm.
Cứ như vậy, hắn gặm đến bông hoa thứ chín, loại sau lại nhiều linh khí hơn loại trước, thế nhưng tình cảnh vẫn không hề tiến triển, ngoại trừ tinh khí đang cuộn trào trong huyết mạch, thì hắn chẳng có cảm giác nào khác.
Nhưng hắn không nản, bởi vì vẫn có nguồn cung cấp linh thảo vô tận, thì hắn cứ chén thôi, không việc gì phải suy nghĩ.
Cứ như vậy không biết bao nhiêu linh hoa linh thảo đã hóa thành linh khí chui vào bụng, thì niềm hạnh phúc đã đến thật bất ngờ, gã thiếu niên cảm giác được dưới rốn có dấu hiệu rục rịch.
Thời gian không lâu qua đi, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, sắc mặt đỏ như máu, huyết mạch căng phồng, da thịt đỏ tươi, bên ngoài thân thể có quang hoa lưu chuyển ngưng tụ thành long lân.
Nếu như lúc này có người ở bên cạnh, hoàn toàn có thể nghe rõ được, tiếng mạch máu của gã thanh niên đang đập như sóng dữ trên sông, trong cơ thể hắn có một lượng sinh mệnh tinh khí cường đại lưu chuyển, không ngừng gột rửa thân thể bằng máu thịt của hắn, quang hoa còn thấu phát cả ra bên ngoài.
Huyết khí toàn thân theo đó mà sôi sục, cảm giác sôi trào dần dần lan đến nơi khởi nguyên sinh mệnh, ‘Linh’, rõ ràng sinh mệnh linh lực bên trong đang cuồn cuộn không ngừng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi cảm ứng được ‘Linh’, hắn thấy được sinh mệnh lực sôi trào như vậy.
- Dám áp chế ta! Mở cho ta!
Theo tiếng hét của hắn, một thanh âm khủng bố vang lên như tiếng chuông vọng về từ thời tuyên cổ, lại như tiếng nổ của trời đất thuở sơ khai.
Tử khí hỗn độn bị quét ra xa, một đại dương má xuất hiện bao trùm lấy điểm Cực, âm u vô tận, lại có từng đợt sóng biển màu đỏ như xích huyết đang hung hãn trùng kích, tạo thành sóng thần khủng bố, mang theo tiếng sấm chớp ầm ầm, phong vân biến sắc.
Huyết hải mênh mông này, cảm nhận khí tức khủng bố, từng đợt sóng thần kêu gào, trong tiếng sóng dường như có thanh âm thảm thiết của vô vàn sinh linh, uy thế có thể nói là khủng khiếp, khiến cơ thể gã thiếu niên bắt đầu không chịu nổi.
Hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên biết rằng đây không phải là đại dương thực sự, mà là do linh lực cuồn cuộn từ ‘Linh’ phun ra, chính xác là đại dương linh lực, bên trong từng đợt sóng này ẩn chứa những trật tự đầu tiên của thế giới, là khởi nguyên của thế giới thể.
Phía trên Huyết Hải bắt đầu có những hư ảnh, thiên biến vạn hóa, ngân hà bay đầy trời, nhưng một lúc sau, xuất hiện 1 bầu trời cô quạnh, vừa sinh trưởng vừa suy tàn, phát triển tới trạng thái đỉnh cao rồi lại diệt vong, lập đi lập lại, không ngừng Luân hồi.
Lúc thì hắn cảm thấy được sinh cơ của vạn vật trong thiên địa đang bừng bừng, rồi lại lĩnh hội được sự cô quạnh của vũ trụ, cảm thấy được tinh không âm u đầy tử khí.
Âm thanh đầy ám ảnh của oán linh truyền ra, xung quanh vốn cổ lão u ám, nay nhiễm huyết sắc từ Huyết Hải của gã thiếu niên, khiến khung cảnh càng trở nên cô liêu đáng sợ, như là Mạt nhật thiên tai đang đến gần.
Phải trải qua mấy canh giờ, huyết sắc ma quang mới dần dần thu liễn, thanh âm sinh linh đồ thán chậm rãi biến mất, lại qua 1 canh giờ nữa, không gian hoàn toàn yên tĩnh lại, Huyết Hải của hắn cũng trở nên yên lặng, quang hoa nội liễm, âm thanh lớn của sóng biển cũng biến mất.
Không bao lâu sau, gã thanh niên cũng tỉnh lại, đôi mắt có thần quang lấp lánh, tinh thần sung mãn, khí huyết tràn đầy, miệng của hắn khẽ nhếch lên.
Hắn, đã chính thức trở thành một tu giả.
- Đại đạo giác tỉnh, Thiên Đại Khai Linh!
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 32: khai linh
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 32: Khai Linh
Danh Sách Chương: