Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một bóng người lặng lẽ hành tẩu, đôi mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, linh lực lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng phóng xuất, tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Việt xâm nhập chốn núi rừng hoang vu, kinh nghiệm đối phó hiểm cảnh thậm chí nhiều quá mức, di chuyển cũng lặng lẽ không gây tiếng động, thậm chí bụi cũng không bay lên, yên ắng tiến nhanh vào nơi sâu xa của sơn mạch.
Nơi này thật đặc biệt, mỗi lần bước dấu chân đều in sâu vào trong bùn đất, cho nên đi được không lâu thì Việt cũng có chút thở hổn hển, liên tục lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng vã ra.
Thực ra nếu hắn sử dụng linh lực thôi động cơ thể, có thể gia tăng tốc độ, đồng thời không phải đổ mồ hôi, thế nhưng sức lực có thể hồi rất nhanh nhưng linh lực thì không được như vậy. Tại nơi được coi là hung địa mà Đệ nhất Bộ có đi mà không có về, hắn không muốn lãng phí linh lực.
Thịch!
Một thanh âm trầm thấp vang lên, bên dưới lớp đất phủ kín cành lá mục nát, một con cự xà dữ tợn đen thui chui ra, cái đuôi to lớn vừa xoay qua liền muôn ngay lập tức bắt lấy gã thiếu niên nuốt vào bụng. Nước dãi màu đen trong cái miệng khổng lồ nhỏ xuống đất, ăn mòn nhanh chóng những cái lá khô, hẳn nhiên là kịch độc.
Thình lình xảy ra tập kích không khiến Việt hoảng loạn, lập tức nghiêng người tránh một kích tất sát. Song thủ gần như ngay lúc tiếng động phá bùn đất phát ra đã ngưng tụ hắc bạch ấn, song ấn hợp nhất, đánh thẳng vào bụng của con độc xà.
Một chiêu Song Ngư ấn nhìn phiêu lãng tự tại nhưng sức công phá lại quá cuồng bạo, phần giữa thân thể độc xà lập tức vỡ nát.
Đã đắc thủ, nhưng Việt chưa dừng lại, hắn lập tức nhảy lên, dùng toàn lực giậm hai chân lên thân rắn.
Uỳnh!
Một cú giậm quán đầy linh lực, nặng như núi đá, trực tiếp ép độc xã lún vào bùn. Mặt đất run rẩy, quả nhiên con độc xà chưa chết, gào thét lăn lóc trên đất, thân rắt đứt đoạn cũng bị nghiền nát hòa vào bùn.
Đến lúc này mới thực sự mất đi sinh mệnh.
- Đường Xà?
Việt không khỏi thấy lạnh người. Đường Xà, phát triển hết mức có thể tiến vào Tam cấp. Có điều điểm đáng sợ của nó không nằm ở cấp độ mà ở kịch độc của nó. Bị Đường Xà cắn, nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.
- Bao giờ mới thoát khỏi cái sơn mạch quái quỷ này?
Không khỏi thở dài một tiếng, Việt bỏ lại thi thể Đường Xà, Việt tiếp tục tiến lên, di chuyển càng thêm cẩn thận, đôi mắt già đời lợi hại săm soi mọi ngóc ngách, quét đến cả những chỗ khó thấy nhất.
Cứ như vậy, Việt bị tập kích thêm chục lần nữa, nhưng hắn cũng vì thế mà cảm thấy phiền lòng. Việc này đã trở nên quá quen thuộc trong những ngày vừa qua. Ít ra vẫn đỡn hơn là chạm phải mấy tồn tại như Lam Nhạc Tê vương, đấy đúng là một hồi tai nạn thực sự. Nếu được, hắn mong cho đến khi ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch không bao giờ phải chạm mặt bọn chúng.
Nhưng tiếc thay, nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn, không phải là nơi hắn muốn là được.
NGAO A...
Bên trong một khe núi xa xa, một đầu yêu thú thân dài 10m, cao 3m ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm thê lương mờ mịt lấy khe núi làm trung tâm, khuếch tán ra phạm vi mấy trăm dặm, yêu khí trùng thiên, những yêu thú cấp thấp ở phụ cận đều quỳ rạp xuống mặt đất, phát ra thanh âm ô ô thần phục.
- Ôi mẹ ơi, lại con gì động kinh vậy. . .
Việt không kịp suy nghĩ gì cả, thân hình lập tức lóe lên, chui vào một đống loạn thạch ở bên cạnh để ẩn nấp.
Chỉ cần nghe tiếng hống kinh thiên động địa này đã biết đây là một tồn tại có thể sánh với Lam Nhạc Tê vương, lom dom cỡ như hắn gặp phải chỉ có một con đường chết, trốn cũng trốn không thoát.
Vù vù vù hô...
Yêu phong nổi lên bốn phía, một đầu hắc lang khổng lồ xuất hiện, Địa bảng bài danh 102 Âm Phong Lang, theo thường lệ đi ra ngoài mỗi tháng một lần, thậm chí đến nỗi không một đầu yếu thú nào dám chạy trốn cả, toàn bộ nằm sấp trên mặt đất, không chút động đậy
Giữa không trung, Âm Phong Lang quét mắt nhìn, chợt há miệng hút một đầu yêu ngưu to lớn đến bên miệng, một ngụm cắn thành hai đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Qua nửa ngày, Âm Phong Lang sau khi ăn xong điểm tâm liền gào lên hài lòng, lao về phương xa, bắt đầu dò xét lãnh địa của nó
Đợi sau khi Âm Phong Lang rời đi một thời gian, gã thiếu niên mới dám chui ra từ trong loạn thạch, không nhìn ngắm thứ gì mà lập tức bỏ chạy.
. . . . .
- Rống!
Bên trong một cánh rừng rậm đầy những đại thụ che trời, đột nhiên có một tiếng thú rống tràn ngập phẫn nộ vang lên, chợt một đạo thân ảnh khổng lồ mang theo khí tức huyết tinh, từ trong cánh rừng rậm phóng thẳng ra.
Mà lúc đầu cự thú này lao ra, liền có thể thấy, trên thân thể khổng lồ của nó đầy những vết thương dữ tợn, máu tươi cuồn cuộn đổ ra như suối, cuối cùng sau khi giãy dụa lao ra khỏi phiến rừng rậm một khoảng cách, liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay khi con cự thú ngã xuống đất, một thân ảnh khác cũng từ trong khu rừng phóng ra, mạnh mẽ nhào lên trên thân thể của con cự thú. Gương mặt thiếu niên non nớt tuấn tú một cách quá mức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đủ tà khí.
- Hắc hắc!
Gã thiếu niên thân trên xích lõa, trên thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy một vài vết thương chằng chịt. Thân thể này nhìn qua cũng không có quá mức cường hãn bức người, nhưng thân dài vai rộng, bên dưới làn da trắng dính đầy máu cũng phảng phất cất dấu một lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.
Gần một tháng trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sắp sửa ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch, khiến Việt thực sự cảm thấy uể oải.
Phải biết rằng một tháng này không phải là đi dã ngoại, hắn lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu, tiến hành chiến đấu sinh tử với vô số loại Yêu thú khác nhau. Hầu như mỗi một ngày đều có trải qua một trận chiến kịch liệt gian khổ, không phải là tôi luyện hay rèn giũa gì cho oai, mà là bị đuổi giết chạy như chó.
Mỗi ngày đều trải qua loại chiến đấu sinh tử mang theo khí tức huyết tinh tàn khốc như thế này, trên người Việt thi thoảng lại tản ra khí tức đồ tể tưởng như đã biến mất từ lâu.
Cảm giác như vậy, cho dù người khác chưa động hắn, hắn cũng nhất định gây với người ta.
Toạc!
Đôi tay trắng trẻo dưới sự bao vây của linh lực xé toạc đầu Ma Báo này ra, sau đó móc ra một khỏa tinh hạch thấm đẫm máu tươi.
- Cuối cùng cũng có!
Việt nhoẻn miệng cười.
Thứ này được gọi là Linh phách, tập trung tinh hoa linh lực của yêu thú. Nhất cấp cảm Linh, nhị cấp khai Linh, tam cấp ngưng Luân, Tứ cấp thành Phách, yêu thú đến tận đạt được Tứ cấp mới có thể cô đọng linh phách, bất quá một vài trường hợp tam cấp đỉnh đã tồn tại thứ quý giá này rồi.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hay nói đúng hơn là tìm vui trong cơn bĩ cực, trước mắt còn nỗi lo lớn, bao giờ mới ra khỏi Loạn Yêu sơn mạch này.
Việt đứng dậy, chuyển ánh mắt về phía chân trời, vầng Thái dương đã hạ xuống, đỏ rực cả một mảnh núi rừng. Đảo mắt nhìn quanh, hắn biết bản thân có lẽ đã lạc đường, nhưng không nao núng mà tìm chỗ nghỉ chân cho sướng.
- Ồ, phía trước. . .
Phía trước truyền đến tiếng róc rách trong veo hấp dẫn sự chú ý của Việt, rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt của hắn là một dòng suối nhỏ vắt qua khu rừng.
Việt không nói nhiều, lập tức để nguyên cả y phục nhảy ùm xuống nước, cọ rửa thân thể, đồng thời cũng giặt luôn y phục. Phải nhắc lại, bản thân hắn không phải là nữ hài tử ưa thích sạch sẽ, thế nhưng trên người tồn tại máu huyết đã quá lâu rồi, nếu không tẩy rửa chẳng mấy mà thành huyết nhân.
Cảm giác sảng khoái tràn ngập toàn thân, ánh mắt dần dần lim dim như muốn chìm vào giấc ngủ dài. . .
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Anh em bằng hữu nào chưa vote thì bớt chút thời gian vote 10 sao nhé, đứng vote cả năm trời oải quá. Vị nào khá giả thì có thể ném nguyệt phiếu kim đậu... ủng hộ, kinh tế khó khăn thì còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 84: lạc đường
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 84: Lạc đường
Danh Sách Chương: