Vù vù!
Đám người của Đỗ gia phối hợp vô cùng ăn ý, rất nhanh ba người một tổ hình thành một trận hình nhỏ, đao kiếm sắc bén trong tay trực tiếp đem từng con Yêu thú lao tới chém cho tan tành.
Đúng mười trận hình nhỏ đã hình thành, ở xung quanh bọn họ máu tươi bắn ra, xác thú chất đầy. Màu máu đỏ sẫm trong phút chốc thấm hồng mặt đất, mùi máu tươi và tiếng kêu thảm thiết khuếch tán ra trong cả khu rừng.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều ra tay, ngoài mười trận hình đang chém giết ở vòng ngoài, vẫn còn mười tiểu tổ khác đang đứng ở vòng trong nhìn cảnh chém giết, ánh mắt tràn ngập hung tàn.
Một lúc sau, một tiếng hét thanh thúy vang lên, hơn chục trận hình đang chiến đấu ở vòng ngoài lập tức thu tay, lùi về phía sau. Đám yêu thú còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có 10 tổ hợp 3 người lao ra giao chiến với chúng. Chỉ khác là những người này khí thế ngút trời, khí lực dồi dào.
Hiển nhiên kết quả có thể đoán biết, đám yêu thú rất nhanh bị chém giết.
Đương nhiên một đám yêu thú chết đi những đầu hung thú khác lại lao vào như thiêu thân, hoàn toàn bị huyết tinh dẫn đến phát cuồng.
Máu lại đổ xuống.
Tình thế cứ tiếp diễn, được một lúc, khi những người đang chém giết có dấu hiệu thấm mệt, 10 tổ hợp ban đầu đã nghỉ ngơi tạm đủ thì lại một tiếng hét thanh thúy vang lên.
Việt nhìn thiếu nữ Lạc Nhạn đang đứng trong đội ngũ vòng trong, đôi mắt trí tuệ của nàng không ngừng quan sát tình thế một cách vô cùng tinh tế, hắn không khỏi thầm khen ngợi.
Không chỉ là vấn đề chiến thuật cực kỳ hợp lý, có thể hạn chế được việc đám yêu thú dùng số lượng đè chết, mà còn là năng lực quan sát tinh tế và nhạy bén thời cơ của nàng. Những lúc nàng ra hiệu đổi ca không chỉ là lúc đám người giao chiến đã thấm mệt, mà còn phải đúng vào lúc vừa có một đám yêu thú bị chém giết, không thể thừa cơ tiến sâu vào.
Tình thế này cứ tiếp diễn, sớm muộn đám yêu thú lâu la cũng bị giết hết, như vậy có thể quay sang giúp đỡ Đỗ Phong đang cầm chân Hắc Lân Sư, lúc đó thậm chí có thể thừa cơ giết ngược đầu Tứ cấp linh thú này.
Thân thể, linh phách của Tứ cấp linh thú có 1 tia huyết mạch thượng cổ, lợi ích thu được quá lớn.
Quá ghê, quả nhiên là một cô gái có đại trí tuệ!
Vấn đề lúc này hoàn toàn nằm ở trên người Đỗ Phong, vị trung niên đại hán này liệu có thể kiên trì đến lúc đó hay không. Câu trả lời có lẽ là không, chênh lệch cấp độ không phải dùng quyết tâm là có thể bù đắp lại.
Việt chuyển ánh mắt về nơi diễn ra trận chiến không cân sức giữa người và thú, một bên chỉ là Đệ tam cảnh, một bên là Đệ tứ cảnh, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết tình trạng của Đỗ Phong chắc đang rất thảm.
Thế nhưng tình hình thực tế lại không bi quan như hắn nghĩ, Hắc Lân Sư mặc dù vượt trội về mọi mặt nhưng vẫn chưa thể khiến vị gia chủ Đỗ gia phải gục ngã, mặc dù trông lão lúc này cũng vô cùng khốn khổ.
Y phục đã bị cào rách mấy chỗ, máu không ngừng chảy ra, nhưng Đỗ Phong vẫn không hề nảy sinh ý muốn lui bước dù chỉ là một chút. Cổ tay khẽ rung, linh lực tràn vào thanh trọng kiếm trên tay khiến nó hóa thành kiếm mang sáng chói đâm ra, kinh diễm vô cùng.
Hắc Lân sư cũng đâu ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy, vừa mới di động thân thể, ngực đã bị đâm trúng, mặc dù có lân giáp bảo vệ nhưng vẫn khiến nó bị thương, lập tức trở nên hung hãn dị thường, một trảo chụp thẳng vào cánh tay Đỗ Phong.
Ống tay áo lập tức hóa thành bột phấn, giáp bọc cổ tay cũng bị chấn vỡ, trên cánh tay rắn rỏi của người hán tử anh dũng đã xuất hiện thêm ba đường máu dài.
Tiếng gió rít nổi lên, hàm răng lởm chởm đầy máu đã bổ tới, khiến Đỗ Phong dù rất anh dũng nhưng vẫn phải lui tránh.
Tránh được một đòn chí mạng nhưng trước ngực vẫn thêm một vết thương, Đỗ Phong giận dữ một kiếm bổ vào đầu Hắc Lân Sư.
Kiếm vốn linh hoạt, nhưng trong tay Đỗ Phong lại là trọng kiếm nặng nề, thêm vào đó tâm trạng điên cuồng liều mạng của họ Đỗ lúc này, khiến cho mỗi một kiếm bổ xuống đều mang theo sức lực ngàn cân, dù không phá được lân giáp cũng khiến con hung thú phải thất điên bát đảo, nội thương không nhẹ.
Hắc Lân Sư có chút điên, yêu thú cùng giai hoàn toàn có thể khinh thường nhân loại, vậy mà nó tu vi hoàn toàn vượt trội gã nhân loại trước mặt nhưng dây dưa mãi vẫn chưa thể giải quyết, quả thực quá nhục nhã.
Song trảo nện xuống mặt đất, một luồng kình lực khủng bố cầy nát đất đá xông thẳng về phía Đỗ Phong khiến người trung niên hán tử này vốn đang định nhân lúc ác thú đang tối tăm mặt mũi xông tới bồi thêm vài kiếm phải khựng lại. Thanh trọng kiếm mang theo lôi đình cắm thẳng xuống giữa hai chân, khe nứt trên mặt đất lập tức bị chặn đứng.
Thế trận lại trở về trạng thái giằng co, đương nhiên là Hắc Lân sư vẫn có lợi, nhưng Đệ tam cảnh có thể cầm cự trước Đệ tứ cảnh lâu như vậy đã được coi là điều không tưởng rồi.
Điều này thực ra cũng dễ hiểu, Hắc Lân Sư cũng mới tiến vào Tứ cấp mà thôi, chưa thể phát huy ra chiến lực khủng bố nhất của cảnh giới cuối cùng trong Đệ nhất Bộ, không thể xử lý nhanh chóng tên nhân loại trước mặt.
Vì lẽ đó nó mới nín nhịn trong thời gian lâu như vậy chưa trực tiếp ra tay trả thù mà chỉ ra lệnh cho đám yêu thú liên tục bào mòn thể lực đoàn người này trong những qua, đến tận đêm nay mới phát động sự trả thù kịch liệt nhất.
Nhưng nó thực sự không ngờ đám nhân loại này lại kiên cường như vậy, số lượng yêu thú không hề nhỏ nhưng vẫn chưa thể phá vỡ phòng tuyến của trận doanh. Nếu cứ tiếp tục thì e rằng kẻ cười đến cuối cùng không phải là nó.
Hắc Lân Sư nhanh chóng nghĩ ra đối sách, quyết định vòng qua Đỗ Phong, bốn chân lao nhanh về phía doanh trận.
Việt không khỏi thầm khen cử động này của con yêu thú, đây là đối sách thích hợp nhất lúc này. Với thực lực cường hãn của nó, lực xuyên phá tạo nên, bất kể trận hình của đối phương bố trí tinh diệu, phối hợp ăn ý thế nào, cuối cùng cũng đều chỉ có một kết quả, đó là, trận vỡ người chết!
Có điều hắn tin rằng, cử động này của nó hoàn toàn nằm trong tính toán của cô bé xinh đẹp kia.
Quả nhiên, khi Đỗ Phong nhìn thấy cử động này của Hắc Lân Sư, sắc mặt bất biến, tay múa ra hàng loạt đạo kiếm ảnh đem mấy con Yêu thú xung quanh chém ra làm đôi, sau đó bước lên một bước, thân hình vọt lên, thân hình đã đứng phía trước Hắc Lân Sư, linh lực trong cơ thể không hề có chút bảo lưu cuồn cuộn tuôn ra, một kiếm giận dữ chém xuống.
Keeng!
Hắc kiếm va chạm hắc lân tạo ra tiếng kim loại va vào nhau giòn tan, ánh lửa tóe lên, linh lực cả hai bên đều nổ ra khiến một vài con yêu thú xung quanh gặp phải tai bay vạ gió. Thế công của Hắc Lân Sư đã bị chặn lại.
GRÀOOOOOOO!
Gặp phải công kích, Hắc Lân Sư cũng phát ra tiếng gầm phẫn nộ, trên thân thể, năng lượng màu đen bóng tuôn động, cuối cùng bốn chân lại bước lên lao tới, giống như một cỗ xe tăng hung hãn đâm vào Đỗ Phong.
Việt mở rộng hai mắt, nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hai cường giả một nhân một yêu. Hắn biết Đỗ Phong đã không còn đường lui, bởi lui lại đồng nghĩa để cho Hắc Lân Sư tiếp cận được phòng tuyến phòng ngự vô cùng hiệu quả dưới sự chỉ đạo của Trầm Lạc Nhạn.
Đỗ Phong không lùi lại, chỉ thấy hắc kiếm trong tay lão nặng nề cắm mạnh xuống đất, linh lực bùng lên đến mức cực hạn quán hết vào trọng kiếm, muốn liều lĩnh ngăn chặn cú húc mình trời giáng của Hắc Lân Sư.
Keeng!!!
Lại một tiếng kim loại va chạm cực mạnh vang lên, con cự thú đâm sầm vào thanh hắc kiếm, hoa lửa tóe lên, linh lực nổ tung, mặt đất mấy trượng đều bị nứt vỡ.
- Hừ!
Va chạm cực mạnh khiến cổ họng Đỗ Phong phát ra một tiếng kêu âm trầm, suýt nữa thì thổ huyết, thân thể cũng lui lại sau mười mấy bước mới đứng vững được. Đấu sức mạnh cùng Yêu thú rõ ràng không phải sự lựa chọn sáng suốt, nhưng cũng không còn cách nào khác.
- Phụ thân!
Ngồi bên cạnh Việt, tên nhóc con đột nhiên kêu lên, đôi mắt đã trở nên ướt ướt. Việt quay sang, mơ hồ cảm thấy trên người nó tản mác ra một tia sát khí, chỉ một tia thôi nhưng lại rất nồng.
- Tập trung phòng ngự!
Trầm Lạc Nhạn quay sang nhìn cha mình đang nắm chặt trọng kiếm, có chút máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, nàng lập tức quay đi, dường như cố kiềm chế cảm xúc, trầm giọng ra lệnh.
Trong khoảnh khắc đó, Việt dường như nhìn thấy Hắc Lân Sư khẽ liếc về nàng thiếu nữ xinh đẹp.
Xem ra nó đã nhận ra cốt lõi vấn đề!
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Anh em bằng hữu nào chưa VOTE thì bớt chút thời gian VOTE 10 sao nhé, truyện đứng vote cả năm trời oải quá. Vị nào khá giả thì có thể ném nguyệt phiếu kim đậu... ủng hộ, kinh tế khó khăn thì còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!
Truyện Đế Hoàng Tôn : chương 88: trí tuệ
Đế Hoàng Tôn
-
N/A
Chương 88: Trí tuệ
Danh Sách Chương: