Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ta biết. Tấm lòng của huynh, ta xin nhận, nhưng ta không thể cứ thế lấy đi những gì vốn là của huynh!"
Tần Phong hạ giọng: “Diệp huynh là người thực tế, ta cũng không nói vòng vo. Sở dĩ ta làm vậy là muốn kết thiện duyên với huynh, không còn mục đích gì khác”.
Gã ta mỉm cười: “Hơn nữa tính tình Diệp huynh cũng hợp gu ta, nên huynh đừng khách sáo làm gì”.
Thấy Diệp Huyên toan muốn nói gì đó, gã khoát tay: “Nếu huynh cho rằng ta có âm mưu thì cứ việc từ chối”.
Diệp Huyên bật cười: “Tần huynh đã nói vậy thì ta không khách sáo nữa!"
Sau đó hắn vươn tay, gọi hai lệnh Tứ Thứ Nguyên xuất hiện: “Ta không có gì đáng giá, chỉ có...”
Tần Phong quả quyết lắc đầu: “Không cần!"
Diệp Huyên không nói gì nữa.
Người này đang muốn bắt hắn phải nợ ân tình gã ta!
Hắn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu cười: “Được!"
Sau đó thu lệnh Thứ Nguyên về.
Tần Phong cười cười, hỏi: “Ta nghe nói Diệp huynh từng so chiêu với Sở Thiên của Diệp tộc, điều này là thật sao?"
Sở Thiên!
Cái tên này khiến mọi tầm mắt đều đổ dồn vào Diệp Huyên.
Bọn họ đương nhiên biết Sở Thiên là ai.
Là người đứng đầu ngoại tộc ở Diệp tộc, hơn nữa còn chiến thắng vô số đệ tử nội tộc!
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là từng giao thủ”.
Tần Phong cười: “Thực lực hắn ta thế nào?"
Diệp Huyên: “Mạnh”.
Tần Phong im lặng.
Diệp Huyên: “Huynh đừng nói Tần tộc có ân oán gì với Diệp tộc nhé”.
Tần Phong nặn ra một nụ cười khổ.
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt: “Có thật sao?"
Tần Phong khẽ gật: “Có”.
Diệp Huyên tò mò: “Ân oán gì?"
Tần Phong thở dài: “Là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Năm ấy tộc ta và Diệp tộc xảy ra chút chuyện không vui, suýt nữa khai chiến toàn tộc. Nhưng mà nếu đánh thật thì Tần tộc cũng chưa chắc sẽ thua!"
Giọng gã ta tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Diệp Huyên lại tỏ ra ngạc nhiên.