Diệp Huyên gật đầu không do dự: “Được, muốn ta giúp gì?”
Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Điều kiện sống trong Địa Ngục càng ngày càng kém, vì vậy chúng ta muốn chuyển tộc tới vũ trụ Quan Huyên. Nhưng người ở vũ trụ vô biên sẽ không cho chúng ta ra ngoài, nhất là Ma La tộc”.
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi bảo: “Để ta giải quyết”.
Người phụ nữ gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên ở lại đó cân nhắc một hồi rồi đột nhiên xoay người biến mất, ngay sau đó hắn tới Tiên Bảo Các, Tần Quan đang viết gì đó ở tầng cao nhất của Tiên Bảo Các chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Huyên, nàng ta hơi ngẩn người, sau đó cười hỏi: “Có chuyện gì à?”
Diệp Huyên nói ra mục đích tới: “Ta muốn nhờ cô giúp một việc”.
Tần Quan đặt bút xuống, cười nói: “Việc gì?”
Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Chúng ta tới vũ trụ vô biên lần nữa đi”.
Tần Quan nghiêm túc hỏi: “Chỉ hai chúng ta thôi sao?”
Diệp Huyên cười nhẹ: “Tạm thời chỉ có hai chúng ta”.
Thanh Khâu thật sự quá bận, An Nam Tịnh đang bế quan, hắn chỉ có thể tìm Tần Quan!
Tần Quan chớp: “Liệu chúng ta có bị đánh hội đồng không?”
Diệp Huyên cười: “Có khả năng này!”
Tần Quan đột nhiên ôm bụng, tủi thân nói: “Ta đau bụng… sợ rằng ta không đi được rồi”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Nếu đánh nhau, ta có thể gọi Thanh Khâu hỗ trợ bất cứ lúc nào”.
Tần Quan suy nghĩ một chút sau đó hỏi lại: “Thật à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tần Quan đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Ta có thể đi cùng ngươi, nhưng sau khi tới đó chúng ta phải làm một việc trước, ngươi phải gúp ta trước, có được không?”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Việc gì?”
Tần Quan nghiêm túc đáp: “Khảo cổ!”
Diệp Huyên: “…”
…
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên dẫn Tần Quan và người phụ nữ của Địa Ngục tộc rời khỏi vũ trụ Quan Huyên.