Truyện ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên : chương 24 - trao đổi
ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên
-
Bạch Sắc Cô Đảo
Chương 24 - Trao Đổi
“Muội muội ta bọn họ nếu có gì không hay xảy ra, ta tuyệt đối sẽ làm ngươi sống không bằng chết.” Giọng Trương Vân Xuyên lạnh lùng nói.
Vương Lăng Vân nhìn thấy Trương Vân Xuyên bạo lực như thế, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Hắn tuy phái người đi đuổi bắt đám người muội muội Trương Vân Xuyên đào tẩu.
Nhưng ai biết gia đinh bắt được bọn họ không?
Bây giờ mình rơi vào trong tay Trương Vân Xuyên, có nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.
Nếu gia đinh chưa bắt được tiểu nha đầu lừa đảo, vậy mình liền nguy hiểm rồi.
“Đi!”
Trương Vân Xuyên sau khi quan sát một phen không có mai phục, lúc này mới túm Vương Lăng Vân nằm ở trong mương nước lên, đẩy gã đi về phía trước.
“Có người đến đây!”
Ở bên cạnh rừng trúc, có gia đinh Vương gia cũng phát hiện Vương Lăng Vân và Trương Vân Xuyên.
“Hình như là thiếu gia!”
“Nhưng người khác đâu?”
“Thiếu gia hình như bị trói tay.”
“Cầm binh khí đi!”
Gia đinh nhìn thấy Vương Lăng Vân tựa như bị khống chế, cũng nhao nhao cầm lên trường đao cùng đoản cung, từ trong rừng trúc tràn lên.
“Các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Nhìn thấy các gia đinh này lao tới, Vương Lăng Vân cũng vội vàng mở miệng ngăn cản bọn họ tiếp tục tới gần.
Hắn lo lắng chọc Trương Vân Xuyên xù lông, mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Thả thiếu gia nhà ta!”
“Thả người!”
Đám gia đinh ai cũng trừng mắt nhìn Trương Vân Xuyên.
“Gã to xác cùng tiểu cô nương các ngươi bắt đâu?”
Đối mặt đoản đao gác trên cổ, Vương Lăng Vân cũng không dám có chút dị động nào.
“Nhốt ở phòng chứa củi.” Một gia đinh trả lời.
“Tốt, tốt.”
Nghe nói gia đinh thật sự bắt được hai người đào tẩu này, trái tim treo lên của Vương Lăng Vân cũng mới hạ xuống.
Ít nhất bây giờ trong tay bọn họ cũng có lợi thế.
Bằng không Trương Vân Xuyên nếu biết được nơi này không có muội muội mình, vậy một khi bị chọc giận, mình liền xong đời.
“Ngươi xem đi, ta không lừa ngươi nhỉ?” Vương Lăng Vân nói với Trương Vân Xuyên: “Đao có thể đặt xa một chút hay không, ta cảm giác cổ lạnh toát.”
“Đừng nói lời thừa, bảo bọn họ đưa đám người muội muội ta ra!”
Trương Vân Xuyên không ngờ, muội muội mình thật đúng là bị đám người này bắt.
Chỉ là hắn trước khi nhìn thấy người, hắn vẫn duy trì sự cảnh giác.
“Còn thất thần làm gì, đưa người ra.” Vương Lăng Vân hô lên với gia đinh.
Đám gia đinh nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị khống chế, tự nhiên cũng không dám chậm trễ.
Không bao lâu, Đại Hùng cùng Trương Vân Nhi bị trói gô được dẫn theo đi ra.
“Ca!”
“Ca!”
Nhìn thấy Trương Vân Xuyên, Trương Vân Nhi cũng là kích động vui quá mà khóc.
Đại Hùng mặt mũi bầm dập, xem ra đã ăn đòn không ít.
“Đại Lang, ta, ta không ngờ bọn hắn sẽ đuổi kịp...”
Đại Hùng dẫn theo Trương Vân Nhi một đường bỏ chạy, vốn cho rằng đã cắt đuôi được truy binh.
Đang lúc bọn họ thả lỏng cảnh giác chuẩn bị nghỉ chân một phen, bị gia đinh Vương gia theo sau bao vây rồi.
Hắn tuy tiến hành phản kháng kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt.
Trong lòng hắn cũng rất tự trách.
Dù sao Trương Vân Xuyên mạo hiểm thật lớn dẫn dắt rời đi truy binh, để hắn che chở Trương Vân Nhi đào tẩu.
Hắn lại chưa bảo vệ tốt Trương Vân Nhi, điều này làm hắn không có mặt mũi nào đối mặt Trương Vân Xuyên.
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Trương Vân Xuyên sau khi thấy hai người bọn họ tuy trên mặt có vết thương, đại thể không việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bảo bọn họ thả người.” Trương Vân Xuyên giữ chặt thiếu gia Vương Lăng Vân nói.
“Muốn thả cùng nhau thả.”
Vương Lăng Vân đưa ra điều kiện của mình.
“Ngươi bây giờ không có lựa chọn.” Trương Vân Xuyên gác đoản đao trong tay ở trên cổ hắn nói: “Bằng không, ta giết ngươi.”
“Ngươi nếu giết ta, muội muội ngươi bọn họ cũng không sống được.” Vương Lăng Vân cứng cổ nói.
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi.”
Trương Vân Xuyên nói chuyện, đồng thời đoản đao dùng sức cứa, trên cổ Vương Lăng Vân liền xuất hiện một vết máu.
“Được được được, ta bảo bọn họ thả người.”
Đối mặt Trương Vân Xuyên lãnh khốc, Vương Lăng Vân cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hắn không dám lấy tính mạng mình đi cược.
“Ta thả đám người muội muội ngươi, ngươi cũng phải thả ta.”
“Bằng không, ngươi bị sét đánh, không được chết tử tế!”
Trương Vân Xuyên lười quan tâm Vương Lăng Vân, điều này làm Vương Lăng Vân cảm giác mình đấm lên trên cục bông, khó chịu đến cực điểm.
“Các ngươi, thả người.”
Vương Lăng Vân bất đắc dĩ bảo gia đinh của mình thả người.
Ai bảo hắn bây giờ bị người ta quản chế chứ.
Mạng nhỏ quan trọng hơn.
“Thiếu gia!”
“Bảo hắn thả ngươi trước!” Gia đinh nói.
“Ta bảo các ngươi thả người, nghe không hiểu tiếng người sao!” Vương Lăng Vân đen mặt thúc giục: “Mau thả người!”
Bọn gia đinh tuy không tình nguyện, nhưng Vương Lăng Vân đã phân phó, bọn họ sau khi do dự vài giây, chỉ có thể làm theo.
Bọn họ thả Đại Hùng cùng Trương Vân Nhi, chỉ là đoản cung vẫn như cũ nhắm vào bọn họ.
Đại Hùng và Trương Vân Nhi sau khi khôi phục tự do, cũng nhanh chóng chạy về Trương Vân Xuyên bên này.
“Bây giờ ngươi có thể thả ta rồi chứ?”
“Yên tâm.” Hắn khống chế Vương Lăng Vân chậm rãi lui lại: “Bảo người của ngươi đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích, sau khi chúng ta an toàn, tự nhiên sẽ thả ngươi.”
Vương Lăng Vân cũng cuống lên: “Ta cũng thả người rồi, ngươi còn không tha ta, ngươi đây là bội bạc!”
“Ta nếu là muốn bội bạc, bây giờ đã có thể giết ngươi.”
Trương Vân Xuyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Làm theo ta nói, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.”
Danh Sách Chương: