Truyện ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên : chương 27 - điểm dừng chân
ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên
-
Bạch Sắc Cô Đảo
Chương 27 - Điểm Dừng Chân
“Gã to xác kia cũng ăn ba bát cơm rồi.” Tam thẩm có chút bất mãn than thở: “Trong nồi chỉ còn lại một chút, đó là để lại cho ông đấy.”
“Xới đi.”
Tam thúc nói: “Người ta đường xa mà đến, chúng ta chung quy không thể để người ta ăn không đủ no.”
“Nhưng bọn nó cũng ăn quá khỏe rồi, một nồi cơm to cũng để bọn nó ăn rồi.”
Tam thẩm tiếp nhận bát nói: “Tôi thấy ăn xong bữa cơm này thì đuổi bọn nó đi đi.”
“Lương thực của chúng ta vốn đã không nhiều, bây giờ đột nhiên có thêm ba cái mồm, nuôi không nổi nha.”
“Hơn nữa, bọn nó đã giết người, một khi để nha môn biết bọn nó trốn ở trong nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.”
“Suỵt, bà nhỏ giọng chút.”
“Vân Xuyên đến cậy nhờ chúng ta, đó là tin tưởng chúng ta.”
“Chúng ta lại đuổi bọn nó đi, vậy bọn nó có thể đi đâu?”
“Chẳng lẽ bà muốn trơ mắt nhìn bọn nó bị nha môn bắt đi chém đầu sao?”
“Tôi không phải ý tứ này...”
Tam thúc cau mày nói với Tam thẩm: “Tạm thời để bọn nó trốn ở trong nhà chúng ta đi, ngày mai bảo lão đại đi cầm mấy tấm da kia đến trên trấn bán, mua một ít lương thực về.”
“Mấy tấm da đó cũng không đổi được bao nhiêu lương thực nha, bọn nó làm sao ăn khỏe vậy.”
“Sao bà lề mề thế?” Tam thúc có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng oán trách nữa, nếu không còn lương thực, tôi đến lúc đó nghĩ cách.”
Khi Tam thúc Tam thẩm ở phòng bếp nói chuyện, Trương Vân Xuyên chuẩn bị lại đi xới cho bản thân một bát, cũng nghe được bọn họ nói chuyện.
Hắn bưng bát không, lại lặng yên không một tiếng động lui về trong phòng.
Tam thẩm rất nhanh cùng Tam thúc đều trở lại.
“Trong nhà không có gì để chiêu đãi, cơm rau dưa chiêu đãi không chu toàn, các cháu đừng để bụng.”
Tam thẩm cười đưa cho Đại Hùng một bát cháo: “Các cháu nếu chưa ăn no, ta lại đi nấu một chút nữa.”
“Tam thẩm, cháu ăn no rồi.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng muốn nói chuyện, cũng nháy mắt ra dấu cho hắn.
“Cháu, cháu cũng ăn no rồi.” Đại Hùng theo sát sau nói.
“Tốt, tốt, ăn no là tốt rồi.” Trên mặt Tam thẩm cũng vui đến nở hoa, tỏ ra rất vui vẻ.
“Vậy được, các cháu ăn trước, ta đi phòng bếp dọn dẹp một chút.”
Tam thẩm sau khi nói một tiếng, liền ra khỏi phòng.
“Cơm nước xong các cháu cứ ở nơi này nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tam thúc ngồi ở trên băng ghế, nói: “Đến nơi này rồi, thì cứ như về nhà mình, đừng gò bó, chỉ cần ở trong nhà không ra ngoài, người ngoài không biết các cháu trốn ở chỗ này.”
Khi bọn Trương Vân Xuyên ở trong phòng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tam thúc, ngoài rừng cách đó không xa xuất hiện hơn mười hán tử trang phục giang hồ.
“Ngũ gia, thật đúng là để ngài đoán chuẩn, ngài thật đúng là liệu sự như thần nha.” Một hán tử nói: “Đám người Trương Vân Xuyên kia thật đúng là chạy tới nơi này đặt chân, ta nhìn thấy bọn họ vào căn nhà đó.”
Gã râu xồm sau khi nghe được khen tặng, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm đắc ý.
Trương Vân Xuyên giết huyện úy, ở huyện Tam Hà đã dẫn lên sự chấn động.
Không chỉ có nha môn xuất động bộ khoái, Ninh Dương phủ càng điều động Tuần bộ doanh giúp đỡ lùng bắt.
Bây giờ vì tróc nã Trương Vân Xuyên, treo thưởng trong nha môn đã lên đến bốn trăm lượng bạc trắng.
Chính là bởi vì nha môn lùng bắt khắp nơi cùng treo thưởng, khiến Trương Vân Xuyên gã cửu vạn nho nhỏ này, trong lúc nhất thời trở thành người mà phụ nữ trẻ con huyện Tam Hà cùng với địa khu xung quanh đều biết.
Có người đồn đãi Trương Vân Xuyên ba đầu sáu tay, tựa như quái vật.
Cũng có người đồn đãi Trương Vân Xuyên là đại anh hùng giết quan trừ bạo.
Còn có người nói Trương Vân Xuyên là đầu lĩnh sơn tặc Cửu Phong sơn, Vương gia cùng Phùng gia là thế lực trong bóng tối của hắn.
Dù sao bây giờ lời đồn về Trương Vân Xuyên ở huyện Tam Hà đã bay đầy trời.
Gã râu xồm trải qua một phen hỏi thăm, cũng làm rõ tình huống của Trương Vân Xuyên.
Hắn phụng lệnh đại đương gia phân phó đến huyện Tam Hà âm thầm chiêu mộ lưu dân, để lớn mạnh thực lực Cửu Phong sơn bọn họ.
Bây giờ huyện Tam Hà xuất hiện Trương Vân Xuyên một nhân vật như vậy, hắn tự nhiên cũng muốn kéo vào dưới trướng.
Khắp nơi đều là bộ khoái nha môn cùng đệ tử bang phái đuổi bắt Trương Vân Xuyên, hắn cũng không dám vọng động.
Cho nên hắn chỉ có thể trốn trong bóng tối, tìm kiếm tung tích Trương Vân Xuyên.
Ở lúc nghe ngóng được Trương Vân Xuyên ở nơi này có một thân thích, hắn cảm thấy Trương Vân Xuyên có khả năng đặt chân ở nơi này, cho nên phái người tới theo dõi.
Quả thực giống như hắn dự liệu, Trương Vân Xuyên thật đúng là đến đây.
“Tạ lão tài chủ bên kia thông báo chưa?” Gã râu xồm hỏi.
Sơn tặc nói: “Tạ lão tài chủ nghe nói Trương Vân Xuyên chạy tới nơi này đặt chân, đang dẫn theo gia đinh chạy tới bên này.”
“Tốt lắm, chúng ta trước tránh ở trong rừng đừng ra ngoài.”
“Đợi lúc Tạ lão tài chủ đi qua bắt người, chúng ta lại ra cứu người.”
“Ta nói Ngũ gia, chúng ta không phải muốn mời chào họ Trương sao, cần gì làm điều thừa chứ?” Một gã sơn tặc khó hiểu hỏi.
Gã râu xồm cũng nâng tay cho tên sơn tặc đặt câu hỏi kia một phát cú đầu.
“Ngươi hiểu cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay không?”
Đám sơn tặc cũng đều nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Một đám ngu xuẩn.” Gã râu xồm cũng tức giận đến mức mắng chửi một tiếng.
Bọn sơn tặc cũng không buồn bực.
Danh Sách Chương: