Truyện ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên : chương 7 - vật lộn
ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên
-
Bạch Sắc Cô Đảo
Chương 7 - Vật Lộn
“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào! ?”
Huyện úy sau khi nghe được động tĩnh, cũng quay đầu nhìn thấy Trương Vân Xuyên.
Hắn đang muốn làm việc tốt, lại bị người ta quấy rầy, cũng là chấn động giận dữ đan xen.
“Ngươi là ai, ai cho ngươi xông vào! ?”
“Cút ra ngoài!”
Hắn còn cho rằng Trương Vân Xuyên là người Di Hồng lâu, cũng là lớn tiếng giận dữ chửi mắng.
Trương Vân Xuyên sau khi nhìn thấy muội muội mình bị ức hiếp một màn này, cũng nổi trận lôi đình, nhấc băng ghế lên lao về phía huyện úy chất vấn hắn.
“Ầm!”
Tiếng mắng giận dữ của huyện úy vừa dứt, băng ghế trong tay Trương Vân Xuyên đã đập xuống thẳng mặt.
Huyện úy trúng một phát đập ghế nặng nề.
“A!”
Băng ghế gãy làm hai đoạn, huyện úy lập tức trán đổ máu.
Huyện úy vẫn luôn cao cao tại thượng, căn bản không ngờ Trương Vân Xuyên đột nhiên xông vào thế mà dám đánh hắn, hắn cũng bị cái ghế đập cho ngây dại.
Hắn cũng ôm cái trán trào máu, ở trên mặt đất quay cuồng kêu rên lên.
“Người đâu, người đâu!”
“Cứu mạng nha!”
Trương Vân Xuyên nửa năm qua ở bến tàu nhận việc vác bao tải, lại mỗi ngày luyện tập công phu chiến đấu ngày xưa tham gia quân ngũ, cả người cũng tràn ngập lực lượng.
Giờ phút này hắn lửa giận ngập trời.
“Đồ chó không bằng cầm thú!”
Thấy tên chó này không chỉ ức hiếp em gái của mình, hắn nhấc chân lại đạp mạnh mấy cước, lúc này mới dừng tay đi thăm dò tình huống muội muội mình Trương Vân Nhi.
Trương Vân Nhi giờ phút này cả người bị trói gô, trên khuôn mặt sưng đỏ tràn đầy nước mắt.
“Không sao rồi, không sao rồi.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy muội muội quần áo còn lành lặn, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn trấn an Trương Vân Nhi, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trói nàng.
Trương Vân Nhi giờ phút này nhìn thấy ca ca tới cứu mình, cũng tựa như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, gào khóc lên.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Trương Vân Nhi khóc đau lòng, trong lòng cũng tự trách không thôi.
Bản thân hắn làm đại ca chưa làm tốt, thiếu chút nữa khiến nàng bị chà đạp.
Hắn sau khi trấn an Trương Vân Nhi một phen, xoay người hướng về huyện úy muốn chạy trốn lại quyền đấm cước đá một phen, để phát tiết lửa giận trong lòng.
“Hảo hán gia, hảo hán gia.”
“Đừng đánh nữa, ta là huyện úy huyện Tam Hà.”
“Ta có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội hảo hán gia, hảo hán gia giơ cao đánh khẽ, ta tất có thâm tạ...”
Huyện úy giờ phút này cũng bị đánh mặt đầy máu, đối mặt Trương Vân Xuyên thô bạo, hắn cũng bất chấp thân phận của mình, lớn tiếng xin tha.
“Ngươi con mẹ nó là huyện úy?”
“Lão tử còn là huyện thái gia đây!”
“Đồ chó!”
Trương Vân Xuyên lại đạp hắn vài cú thật nặng, lúc này mới thở phì phì đi kéo Trương Vân Nhi khóc lóc chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Dù sao nơi này là Di Hồng lâu, bên trong bên ngoài nuôi không ít đả thủ.
Nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Trương Vân Xuyên vừa đi tới cửa, vài tên đả thủ Di Hồng viện nghe được động tĩnh đánh nhau đã xông vào phòng.
Bọn họ sau khi nhìn thấy huyện úy bị đánh cho nằm trên mặt đất, cũng cả kinh biến sắc.
“Huyện úy đại nhân?”
“Ngài không có việc gì chứ?”
Vài tên đả thủ cũng vội vàng chạy tới bên cạnh huyện úy, bắt đầu thân thiết hỏi.
Huyện úy ở trong mắt bọn họ, đó là đại nhân vật cao cao tại thượng, cũng là một trong những vị khách tôn quý nhất của Di Hồng lâu bọn họ.
Bây giờ huyện úy thế mà bị người ta đánh cho mặt đầy máu, bọn họ không gánh vác nổi hậu quả này.
Huyện úy được mấy tên đả thủ Di Hồng lâu luống cuống tay chân đỡ dậy.
Huyện úy nhìn thấy người Di Hồng lâu đến, cũng đã tự tin.
“Bắt người, bắt người, hắn từ cửa sổ bên kia chạy rồi.” Huyện úy chỉ vào cửa sổ phòng bên hô to.
Mấy tên đả thủ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trương Vân Xuyên dẫn theo Trương Vân Nhi từ phòng bên trèo cửa sổ chạy ra, vừa nhảy đến trong sân chạy ra mấy chục bước, đã bị vài tên đả thủ khác lao được chặn lại.
Trong tay bọn đả thủ cầm thủy hỏa côn, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên.
Huyện úy cũng được hai đả thủ dìu xuất hiện ở cửa phòng khách.
“Bắt lấy hắn, ta muốn tùng xẻo hắn!”
Hắn nhìn Trương Vân Xuyên bị chặn ở trong sân, trong ánh mắt tràn đầy nét oán độc. Vài tên đả thủ Di Hồng lâu sau khi nghe được lời của huyện úy, cũng đều không có chút chần chờ.
“Bắt hắn lại, chờ đợi huyện úy đại nhân xử lý!”
Đám đả thủ cũng đều siết chặt gậy gộc trong tay, diện mạo dữ tợn lao về phía Trương Vân Xuyên.
Trương Vân Xuyên cũng sắc mặt nghiêm túc, hắn bảo vệ Trương Vân Nhi ở phía sau mình, tự mình đón đầu đả thủ lao tới.
“Ầm!”
Trương Vân Xuyên không lùi mà tiến, hơi nghiêng người, tránh thoát trường côn vụt tới.
Sau đó bắt lấy trường côn, dùng sức kéo, đả thủ kia đã bị hắn kéo đến trước mặt mình.
“Ầm!”
Nắm tay nện ở trên mắt trái đả thủ.
“A!”
Mắt trái đả thủ kia nhất thời lõm xuống, ôm mắt ngã ngửa xuống đất.
Trương Vân Xuyên nắm trường côn cướp được, vung lên vang vù vù, vừa quật vừa đâm, đánh cho vài tên đả thủ không thể tới gần người.
Một tên đả thủ không để ý trường côn quật ở trên mặt hắn, trực tiếp từ phía sau lao lên, bổ nhào Trương Vân Xuyên ngã xuống đất.
“Bịch!”
Trương Vân Xuyên cũng đứng không vững, ngã xuống đất.
Danh Sách Chương: