Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 10: hóa nữ nhân ???
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 10: Hóa Nữ Nhân ???
"Trời đất, vậy giờ ta phải chết à ??? còn nữa, phản ứng vừa rồi là gì ?". Trần Phàm rống to trong lòng, hận không thể lôi hệ thống ra đập nó cho hả giận.
[Kiểm tra công dụng phụ của thuốc....kiểm tra thành công..]
[Khoảng 2 tiếng nữa, túc chủ sẽ rơi vào hôn mê, đặc biệt là cơ thể của túc chủ sẽ hoàn toàn thay đổi giống nữ nhân, sẽ xuất hiện đôi bạch ngọc, cơ quan sinh dục đực cũng biến mất thay vào đó là cơ quan sinh dục của nữ giới]
[Đặt biệt là sau khi biến đổi xong yết hầu của túc chủ cũng không nhô ra nữa, thân hình dần uyển chuyển, thon gọn lại cho giống hoàn toàn nữ nhân]
"Đậu má !!!! vậy làm sao ta có thể dẫn binh sĩ đi công thành chiếm đất thống nhất Đại Việt đây ????". Trần Phàm tức giận rống to, chỉ là ngoại hình của hắn bây giờ đã gần giống với nữ nhân rồi nên hắn tức giận lại trở nên càng xinh đep hơn.
[Túc chủ yên tâm, trong cửa hàng trung cấp có "Hoán Đổi Đan" loại đan dược này giúp cho túc chủ từ nam hóa nữ từ nữ hóa nam, chỉ là với tình hình hiện tại thì túc chủ lúc hóa nam cũng trở nên xinh đẹp như trước, rất dễ khiến mọi người nhầm lẫn]
"Đệt....". Trần Phàm tức giận cực kỳ, nói vậy là hắn phải ở trong cơ thể nữ nhân đến khi tìm được "Hoán Đổi Đan" sao ? chuyện này là sự sỉ nhục đối với nam nhân "thiện lương" như hắn.
[Còn về thống nhất Đại Việt thì túc chủ cứ yên tâm, xưa nay nữ giới xưng bá đâu thiếu ? hoặc túc chủ cứ cam chịu số phận chơi trò "Mỹ Nhân Kế" thì đừng nói thống nhất Đại Việt, thống nhất Địa Cầu cũng cực dễ dàng]
"Cúttttttttttt...." Trần Phàm quát to, nằm trên giường thở hỗn hển.
Sau một hồi tức tối chửi 18 đời nhà thằng nào sản xuất ra cái hệ thống chết tiệt này, Trần Phàm sực nhớ một chuyện gì đó, nói thầm:"Quên chuyện hắc y nhân nữa, vừa rồi hắn nói hắn là thuộc hạ của phó thủ lĩnh nhỉ ? thủ lĩnh là Nguyễn Ánh cơ đấy... chậc chậc...chưa gì mà đã gặp được nhân vật lịch sử rồi, thật đúng là chờ mong....".
Trần Phàm lục lọi cái xác hắc y nhân, thu được một tấm bản đồ, vài triệu đồng, trên tấm bản đồ có đánh dấu chéo, địa điểm nằm ngay trong khu rừng cách đây 2 ngọn núi lớn, hiển nhiên đây chính là căn cứ của đám người này.
Trên đảo Phú Quốc còn đánh một dấu khoanh tròn đỏ chót. "Đây chắc chắn là nơi trốn của Nguyễn Ánh rồi,...theo lịch sử thì hiện tại Nguyễn Ánh vừa thua trận với Nguyễn Huệ, y bị đuổi giết 3 ngày 3 đêm mới lưu lạc đến đảo nhỏ này, thuộc hạ của y chết sạch, chỉ còn lưu lại một đám tàn binh ẩn nấu trong Đại Việt thôi.
"Thôi....để mai rồi tính....hiện tại mình đau đầu quá". Trần Phàm choáng váng nằm xuống giường, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tim đập thình thịch, luồng khí lạnh như băng tàn phá khắp cơ thể hắn làm hắn đau đến thấu xương.
Bỗng nhiên, luồng hàn khí tập trung vào tiểu đệ của hắn, tiểu đệ run run thu nhỏ lại bằng cây tăm rồi tiếp tục thu nhỏ, hai quả trứng biến mất hoàn toàn, chứng kiến một màn như vậy làm Trần Phàm tức giận muốn hộc máu, đầu óc ong ong nhanh chóng hôn mê.
Hôm sau, một binh lính đến gõ cửa thấp giọng hô:"Trưởng làng....trưởng làng ơi....".
Tôn binh lính sắc mặt cổ quái, hiện tại đã 1h trưa, đáng lẽ trưởng làng phải tỉnh dậy rồi mới đúng chứ ? có ngủ nướng thì cũng không thể ngủ đến bây giờ chứ ? vẻ mặt tên lính càng thêm cổ quái, gõ cửa hồi lâu không thấy có động tĩnh gì rồi mới bỏ đi.
Trong phòng, Trần Phàm nằm mê man trên giường, tóc đen nhánh dài bóng mượt đến bả vai, lông mi cong vút rất động lòng người, ngũ quan tinh xảo cực kì diễm lệ, cánh tay ngọc ngà, đôi chân thon thả, hương thơm cơ thể nhẹ nhàng, dịu mát, đôi bạch ngọc khá to gần như muốn bung ra khỏi lớp áo mỏng của hắn vì hiện tại hắn đang mặc y phục của nam nhân.
Giờ phút này hắn nằm trên giường, tuy không có ai nhưng vẻ đẹp của hắn đã hoàn mỹ đến mức không thể đẹp thêm, chỉ là nằm thôi nhưng dáng vẻ cùng khí chất vẫn được bộc lộ ra đủ để điên đảo bất kì nam nhân nào trên thế giới.
Trần Phàm từ từ mở mắt, hai con ngươi diễm lệ chớp chớp vài cái, một lúc sau hắn bừng tỉnh, nhìn hai bàn tay trắng trẻo mịn màng của mình thì cười khổ một tiếng, thở dài:"Biến thành nữ nhân luôn rồi...nhân sinh sắp tới sẽ đặc sắc lắm đây" hắn nhếch mép cười nhạt vài cái rồi đứng dậy.
Đổi bộ y phục khác rộng hơn, hắn khẽ nhíu mày, hiện tại hắn không có y phục của nữ nhân, ngay cả quần áo, đồ trang điểm, nội y,... tất cả đều không có.
Trần Phàm nhìn bản thân mình trong gương, nhẹ giọng cảm khái:"Cơ thể thật hoàn mỹ a.... khuôn mặt này hoàn toàn thay đổi tựa như người khác, mình không còn cảm thấy chút đặc điểm cũ nào lưu trên khuôn mặt tinh xảo này".
"Ngay cả làn da cũng trắng như tuyết, cơ thể do đã hoàn toàn chuyển thành nữ nhân nên có mùi thơm thoang thoảng, nếu đây là cơ thể của người khác thì có khi ta cũng nhịn không được....".
Trần Phàm vươn tay khẽ sờ đôi bạch ngọc trắng như tuyết cao vút, sờ nhẹ vào cảm giác được có một cảm giác ấm truyền vào tay, một lực đàn hồi nhẹ làm đôi bạch ngọc khẽ tưng tưng.
Tựa như cảm giác được có người chạm vào, đầu ti run nhè nhẹ hơi đỏ, một cảm giác truyền đến thần kinh của Trần Phàm, chỉ có một chữ: Sướng.
"Quá đã rồi, hồi ở quân khu số 7 mình cũng thường hay thủ dâm nhưng bây giờ thì cảm giác khác hẳn ra, môt cảm giác vừa vi diệu vừa xấu hổ,...". Trần Phàm cảm khái, cũng không đùa nghịch nữa mà bước ra ngoài.
Binh lính canh gác đột nhiên thấy một nữ nhân từ phòng của trưởng làng bước ra, nhất thời ngáo ngơ không biết làm sao, chủ yếu là do Trần Phàm quá mức xinh đẹp, đẹp như câu hồn mị phách làm người nhìn phải nìn thở, đây còn chưa trang điểm, một khi trang điểm thì chắc chắn đẹp như tiên nữ giáng trần.
Trần Phàm thấy vậy thì nhướng mày, quát to:"Đứng đó làm gì ? gọi một nữ tử đến đây, ta có chút việc muốn sai bảo".
Binh lính chợt hoàn hồn, giờ này mới đi gõi người, "nữ nhân này bước ra từ phòng trưởng làng mà còn mặc đồ nam nhân...không cần nghĩ cũng biết đây là nữ nhân của hắn ta...tốt nhất một kẻ như mình không nên xen vào thì hơn...".
Lát sau, một nữ tử chạy tới, sau khi Trần Phàm yêu cầu quần áo, nội y, đồ trang điểm,.... thì cũng rời đi.
Trần Phàm giờ phút này tâm tình rất không tốt, với bộ dạng như vầy mà bước vào doanh trại thì chắc chắn sẽ làm nên một hồi oanh động không nhỏ, hắn không nhận ra rằng tính cách của hắn cũng đã biến đổi lớn, càng giống nữ nhân hơn.
Mở tấm bản đồ ra, Trần Phàm thầm nhủ:"Ngày mai mình sẽ tiến đánh khu doanh trại của Nguyễn Long Phương, tối nay phải công bố thân phận mới đã....ừm.... nữ nhân của Trần Phàm được không nhỉ....thôi kệ đi quan tâm nhiều chi cho mệt".
Rất nhanh, một đống vậy phẩm cần thiết cho nữ tử đã được đưa tới, không đợi nữ tử đặt câu hỏi thì Trần Phàm đã đuổi về, để lại một câu"Tối nay sẽ biết".
7h tối, đám trưởng lão mặt ủ mày chau ngồi trong phòng họp, một lão giả nói:"Trưởng làng tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện ???".
Một tên đại hán trưởng lão nói:"Ta cũng không biết, hôm qua lính canh báo lại là từ trong phòng của hắn có một nữ nhân xinh như tiên nữ giáng trần xuất hiện".
"Hừ, chắc là chìm đắm trong tửu sắc rồi....làm sao chúng ta có thể yên tâm giao vận mệnh 2000 người cho hắn đây ???". Lão giả sắc mặt âm trầm thở dài một hơi.
Danh Sách Chương: