Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 18: đến vân kinh (2)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 18: Đến Vân Kinh (2)
"Quỳ xuống" một tên lính quát lên, dùng báng súng gõ vào đầu của mấy tên sơn tặc.
Sau khi đã ổn định tình hình, Trấn Phàm hỏi:"Nhóm sơn tặc các ngươi ở đây cướp được bao nhiêu tiền rồi???".
"Ngươi đừng hòng moi thông tin từ bọn ta, dù có giết hết bọn ta cũng không nói đâu". Đại hán nói, trên khuôn mặt đầy sẹo của hắn tức giận nên dần trở nên vặn vẹo xấu xí hơn.
"Tốt, vậy các ngươi chết hết đi". Trần Phàm trong xe ngựa vỗ tay một cái, lập tức đám binh lính xung quanh ngầm hiểu.
"Bằng, bằng, bằng, bằng". Từng viên đạn từ nòng súng đen kịt của M44 bắn ra, do đã bị tịch thu vũ khí nên đám sơn tặc không hề có chút lực hoàn trả.
Đại hán bị bắn hai viên vào ngực, đến lúc cuối cùng hắn mở miệng nói một câu:"Các ngươi sắp...xong đời rồi". Rồi hắn ngã quỵ xuống chết.
Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, phất tay ý bảo đi tiếp.
Một tên binh lính cung kính chạy đến hào hứng báo cáo:"Thưa chủ công, chúng ta đã giết được 178 tên cướp, số còn lại đều đã chạy thoát, số thương vong bên phía chúng ta là 0".
Nói đến đây, khuôn mặt của tên lính nở nụ cười, y biết mình đã chọn đúng chủ công rồi, chỉ dùng 50 lính đánh với 200 lính mà gần như toàn diệt phe đối phương, đến lúc này trong nội tâm y đã cực kỳ trung thành.
Trần Phàm cười nhạt, nói:"Đi thôi, còn 4 tiếng nữa mới tới Vân Kinh".
"Rõ" đám binh lính đồng thanh đáp, cả đoàn tiếp tục di chuyển.
Trên xe, Trần Phàm bấm thử vào Cửa Hàng Sơ Cấp xem hôm nay có cập nhật thứ gì mới.
"- Rađa 2z : 90 xu
- Đồng hồ đảo ngược thời gian: xxx
- Máy bay B-29 : 9 vạn xu
- Trực Thăng Mi-8: 5000 xu".
"Ồ, rađa này là gì vậy nhỉ, xem thử thông tin nào" Trần Phàm nhấp vào thông tin của Rađa 2z, một bảng thông tin màu xanh hiện ra.
"Rađa 2z: Được dùng trong thế chiến thứ 4, có tác dụng rò soát quân đội của kẻ địch trong phạm vi 20km, bao gồm cả trên không, dưới đất và trong lòng đất, được Liên Bang Nga-Trung sử dụng rất nhiều, đây là cải biến từ Rađa 1z".
"Ồ, săp tới mình phải chiến đấu khá nhiều, thứ này khá có ích đấy, mua thôi". Trần Phàm nhấp vào nút "Mua"
[Đinh! túc chủ đã mua thành công vật phẩm " Rađa 2z" vật phẩm đã được chuyển vào Hành Trang]
[Đinh! túc chủ còn 10 xu]
"Tích góp xu 2 tháng giờ hết sạch rồi, haizz". Trần Phàm thở dài một hơi, tiếp tục chờ đợi đến thành Vân Kinh.
3 tiếng sau, đoàn người đã đến cánh rừng phụ cận, nơi đây chưa được khai hoang, cành lá um tùm, cỏ dại mọc dài đến eo, muôn hoa đua nở, chim chóc kêu ríu rít báo hiệu một mùa xuân sắp về, đặt biệt là những cây đại thụ 100 năm tuổi, thân cây đã khô héo từ lâu nhưng các nhánh cây vẫn tươi tốt, gốc rễ đã ăn sâu vào lòng đất.
Trần Phàm nhìn cánh rừng trước mặt, cảm khái nói:"Đúng là thời cổ đại, rừng ở đây rất um tùm, xanh tốt, không hề nhiễm bất kỳ một tạp chất hay khói bụi nào của con người thải ra, nếu là ở năm 2020 thì những thứ này chỉ còn thấy trên tivi mà thôi".
Đoàn người tiếp tục đi tới, do là rừng chưa khai hoang nên có rất nhiều cành lá, bụi cỏ mọc khắp nơi, đám người Trần Phàm buộc phải vừa đi vừa chặt bớt.
Sau 30 phút, cuối cùng đã đến phụ cận thành Vân Kinh, nhìn từ xa thành Vân Kinh khá tráng lệ, hùng vĩ, tường thành cao 27 mét, phía trên đứng đầy binh lính, phía trong còn có tháp canh, mỗi tháp canh đều có binh lính trấn giữ, tuy nhiên hiện nay đang là thời bình nên ai cũng ngáp dài ngáp ngắn, rấy uể oải.
Cổng thành cao 12 mét, đám binh línhTrần Phàm nhìn cổng thành mà thở dài một hơi, địa phương nghèo như làng Sơn Đông thì làm sao để thấy cổng thành???
Chưa kể muốn rời khỏi làng quá khó, tuy là Nguyễn Huệ đã đánh đuổi quân Thanh và quân Xiêm ở hai trận đánh lớn nhưng sau đó vẫn có nhiều sơn tặc, thảo khấu đi cướp bóc khắp nơi, các ngôi làng nhỏ thường là mục tiêu của chúng, muốn sinh tồn phải dựa vào các thành trì mới có thể chống đỡ.
Vì vậy nên thường thí người dân trong các ngôi làng rất ít khi đến các thành trì lớn, một phần là sợ cướp, phần còn lại là do đường xá chưa được khai hoang, các loại thú dữ như: hổ, sói, báo vẫn còn tồn tại trong những khu rừng này.
Trần Phàm phất tay, ý bảo đám người tiến vào, tên lính canh cổng thấy người mặc trang phục lính Đại Việt thì nghĩ là người một nhà, vì vậy hắn cười cười nói:"Chào các vị, xin hỏi các vị là người ở huyện hay tỉnh nào tới đây???".
Trần Phàm lúc này mới nói vọng từ trong xe ra:"Chúng tôi là người từ tỉnh Đà Nẵng tới, tôi có việc cần vào thành liên hệ với chủ thành này".
Viên lính canh nghe vậy thì thầm thở nhẹ trong lòng, đã xác định là người một nhà thì dễ nói, hắn mở miệng nói, lần này giọng nói càng hòa hoãn hơn, còn có một chút thên thiết:"Vậy à, hóa ra là người một nhà, mời ngài đưa tôi xem giấy tờ chứng minh ở huyện Đà Nẵng đã rồi tôi sẽ thông báo cho chủ thành ngay ạ".
Trần Phàm thở dài một hơi, thuận miệng bịa chuyện để kiếm chủ thành nhanh hơn mà cũng gặp thằng lính quèn cản lại, hắn mở Cửa Hàng Sơ Cấp xem còn thứ gì nữa không.
"- Giấy Thông Hành Sơ Cấp : Có tờ giấy này thì bạn muốn đi đâu, làm gì ở Đại Việt đều được, chỉ cần vứt tờ giấy này vào mặt bọn lính là được, giá : 150 xu".
Trần Phàm nhìn giá cả mà trừng mắt, hồi lâu sau mới hỏi:"Hệ thống à, có cho thiếu nợ không vậy???".
[Đinh! xét thấy túc chủ đã dùng khá nhiều tiền để mua các vật phẩm trong cửa hàng, hệ thống chấp nhận cho thiếu nợ lần này, chỉ là sau 1 tháng mà không trả thì tiền vay tăng gấp đôi, phải chăng túc chủ muốn vay???]
"Vay lập tức 140xu".
[Đinh! túc chủ có 150xu]
"Mua Giấy Thông Hành Sơ Cấp". Trần Phàm ra lệnh nói.
[Đinh! Túc chủ đã mua thành công vật phầm Giấy Thông Hành Sơ Cấp, vật phẩm đã được chuyển vào "Hành Trang"]
[Đinh! túc chủ còn 0 xu]
Nhìn 0 xu trong Hành Trang, Trần Phàm đau lòng đến nỗi suýt hộc máu, nhưng rất nhanh đã chấn tỉnh lại, lấy Giấy Thông Hành Sơ Cấp trong "Hành Trang" ra đưa cho tên lính của hắn.
Tên lính cung kính nhận lấy rồi đưa lại cho tên lính canh cổng.
Tên lính canh cổng xem xét hồi lâu, nói:"Thất lễ...thất lễ rồi...thì ra là Như Nguyệt công chúa .... thuộc hạ lập tức bẩm báo lại cho chủ thành ngay ạ". Dứt lời, tên lính canh xoay người chạy vào trong thành.
Danh Sách Chương: