Truyện Đế Quốc Đông Lào : chương 29: nguyễn huệ (2)
Đế Quốc Đông Lào
-
[email  protected]
Chương 29: Nguyễn Huệ (2)
Khi Dương Bình đến bậc thang cuối cùng, từng cơn gió lạnh mùa đông thổi qua làm tay áo của hắn khẽ lay động, bộ trang phục này có dây nịch, vì vậy không cần lo bị tuột quần khi chiến đấu kịch liệt.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ trường bào màu xanh đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ đơn sơ, mộc mạc.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên nghiêm nghị, toát ra khí chất của bậc đế vương, râu dưới cằm chỉ vừa lú ra, hiển nhiên người này không thích để râu, chân mày thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về bầu trời xa xăm bên ngoài cửa sổ.
Ấn tượng lần đầu của mọi người khi gặp người đàn ông này là khí chất của y, khí chất nhàn nhạt nhưng vô hình, không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được, người càng trải qua nhiều việc thì khí chất càng lớn mạnh.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên này không được gọi là đẹp, nói đúng hơn là chỉ đẹp hơn bình thường một tý, ánh mắt y sâu thăm thẳm không nhìn thấu được, cánh tay thô ráp, mái tóc được cắt ngắn lại như bao người thanh niên bình thường ở thế kỷ 21.
Nếu một vị tướng quân Đại Thanh mà để tóc ngắn thì mọi người đều sẽ cảm thấy kì lạ, thời này mái tóc gắn liền với con người, không phân nam nữ, chính vì vậy những tướng quân Đại Thanh thường từ khi sinh ra đã để tóc dài đến khi mất đi.
Đại Việt tuy ảnh hưởng văn hóa của Trung Quốc nhưng bản sắc dân tộc vẫn được giữ vững qua từng thế hệ, đây chính là đặc sắc của một dân tộc, nếu cả bản sắc, tiếng nói cũng bị mất đi thì lúc đó dân tộc đó chính thức bị đồng hóa.
Người đàn ông trung niên trước mắt tuy là một vị tướng quân nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn khá gần gũi với người dân, đặc biệt là ngoài trường bào màu xanh y mặc trên người ra thì không hề đeo thêm bất kỳ một trang sức nào khác, điểm này khiến Dương Bình khá bội phục.
Dương Bình khom người, cúi đầu ôm quyền hành lễ:"Chào tướng quân".
Nguyễn Huệ vẫn ngồi đó nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, hồi lâu sau khóe miệng ông cười nhạt, mở miệng nói:"Chủ công các ngươi tự thành lập thế lực, làm vậy có vui không???".
Dương Bình hơi sửng sốt một chút, hồi lâu sau hắn mới ôm quyền thở dài nói:"Ngài là tướng quân, chủ công của ta cũng là tướng quân, có gì mà vui hay không vui??? trên đời này chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, không có chuyện đúng hay sai".
Nguyễn Huệ cười nhạt, nói:
"Ngươi nói đúng lắm, thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, bản chất xấu xa trong mỗi con người không thể thay đổi được".
"Ngươi nói có thông tin về Nguyễn Ánh??? có thật không???".
Dương Bình cung kính đáp:"Thưa tướng quân, đúng là có, mời ngài xem".
Dứt lời, hắn vươn tay đưa đặt một tấm bản đồ, một bức thư lên bàn gỗ.
Nguyễn Huệ mở lần lượt hai món đồ vật ra, hồi lâu sau mới nói:"Theo như chữ kí trong bức thư này thì đây đúng là bức thư do Nguyễn Ánh kí tên, còn về tấm bản đồ này thì cần phải xem lại".
Dương Bình dường như đã sớm biết được câu trả lời này, hắn khẽ gật đầu, nói:"Chủ công của chúng tôi 2 tháng nữa sẽ tiến về đảo Hoàng Sa, lí do là gì thì tôi không nói được, ngài có muốn chúng tôi bắt Nguyễn Ánh không???".
Nguyễn Huệ nhìn Dương Bình hồi lâu, chậm rãi nói:"Không cần, chính ta sẽ tự tay chém đầu con rùa rụt cổ đó".
Dương Bình gật đầu, ôm quyền khom lưng với Nguyễn Huệ rồi mới rời đi.
Nguyễn Huệ nhìn bóng lưng của Dương Bình, khẽ cảm khái:"Loạn thế tạo anh hùng a".
20 phút sau, đoàn người Dương Bình trở về thành Vân Kinh.
Trên đường về, có một ngôi làng nhỏ cách Thăng Long 120km, ngôi làng này nằm ở giữa khu rừng nguyên sinh chưa được khai hoang, các cây đại thụ đã mọc sừng sững không biết hình thành từ bao giờ.
Ngôi làng này chỉ khoảng 100 người, vì là ngôi làng nhỏ nên rất ít thanh niên trai tráng, đa phần khi đủ 17 tuổi đều đã tới kinh thành Thăng Long lập nghiệp.
Các ngôi làng xung quanh cũng vậy, thanh niên đều đi hết, chỉ còn lại một số đàn ông trung niên để bảo vệ làng mà thôi, các ngôi nhà ở đây đều được làm bằng gỗ, do là gần rừng nên gỗ không thiếu.
Ở thế kỷ 21 hay năm 1762 đều như vậy, bất cứ địa phương nhỏ nào đều không phải là nơi lý tưởng để thanh niên lập nghiệp, con người luôn luôn hướng theo số đông, dù là đi sai đường nhưng con người vẫn cứ thích đi chung với nhau, thường thì những kẻ chỉ biết nối gót chân người khác là những kẻ tầm thường nhất, vận mệnh đã định sẵn cho họ một cuộc sống bình thường.
Một thiếu niên khoảng 15 tuổi đang cố chặt những gốc cây xung quanh một cây đại thụ, thiếu niên mặc áo vải thô, màu xanh, khuôn mặt non nớt nhưng toát ra vẻ kiên định, chấp nhất, không từ bỏ.
"Bạch, bạch, bạch" tiếng va chạm giữa rìu sắt của thiếu niên với gốc cây làm nó khẽ rung lên nhưng vẫn chưa chịu đứt.
Từng giọt mồ hôi ướt đẫm áo của hắn, y thở hồng hộc, ngồi nghỉ tại chỗ, bàn tay đã sưng tấy lên do dùng sức quá mạnh.
Thiếu niên gạt giọt mồ hôi trên mặt mình, khẽ thở dài một hơi, cố gắng dùng chút sức còn lại để đứng dậy, cầm chiếc rìu định tiếp tục công việc thì một tiếng vỗ tay vang lên:
"Bốp, bốp, bốp" Một đoàn người bỗng xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên mặc trang phục kì lạ, nhìn thì khá giống binh kính nhà Nguyễn nhưng từng chi tiết nhỏ, màu sắc trên trang phục báo cho thiếu niên biết đây không phải là binh lính nhà Nguyễn.
"Chẳng lẽ là sơn tặc??? không đúng, bọn sơn tặc chắc chắn không mặc trang phục giống nhau, hơn nữa nhìn dáng vẻ của đám người này thì đúng là binh lính... vậy thì chẳng lẽ là quân phiệt???". Thiếu niên có chút hốt hoảng nhìn Dương Bình, tim đập thình thịch, miệng đắng lưỡi khô, từng giot mồ hôi của hắn không nhịn được mà chảy ra.
Phải biết quân phiệt thời này còn độc ác hơn cả sơn tặc, chúng là một đám vô kỉ luật, không hề chịu sự quản thúc của triều đình mà tự tung tự tác, thích làm gì thì làm, giết người cướp của hiếp dâm là chuyện thường ngày của quân phiệt.
Thân hình thiếu niên run rẩy, định nói gì đó thì Dương Bình khẽ nở nụ cười tươi như hoa, nói:"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm, ta không phải là sơn tặc, chúng ta tình cờ đi qua khu rừng này thôi, ngươi có muốn tham gia vào quân đội của bọn ta hay không???".
(p/s: chap cuối hôm nay nha, lười rồi)
Danh Sách Chương: